Chương 19: Sự vắng mặt hoàn hảo
“Vu Thanh, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hát dừng lại, một nhóm người mặc áo đen đeo mặt nạ bước ra khỏi nhà thuỷ tạ.
Mặt nạ trắng bệch, có răng nanh trong miệng, có sừng trên đầu. Bọn họ ăn mặc gần giống hệt nam tử tên là Vu Thanh. Chu Chiêu đếm, có tổng cộng mười một người.
Nếu tính luôn Vu Thanh, tức là mười hai thần thú.
Người đặt câu hỏi tháo mặt nạ xuống, cảnh giác nhìn về phía cửa, trán hắn ướt đẫm, gương mặt hơi ửng hồng, bàn tay cầm mặt nạ có chút run rẩy.
“Vị cô nương này, không biết chuyện gì đã xảy ra? Sư huynh đệ chúng ta có tổng cộng là mười hai người, mỗi người mời một vị thần. Vu Thanh am hiểu mời Bá Kỳ, đêm qua chúng ta tế lễ cho con trai út của Tào gia, Vu Thanh là trụ cột.”
“Toàn bộ người của Tào gia đều tận mắt nhìn thấy mười hai người chúng ta cùng nhau nhảy Na, Vu Thanh không hề rời đi.”
Chu Chiêu nhìn người nói chuyện trước mặt với vẻ hứng thú, trông hắn không nhỏ tuổi, chắc là trưởng nhóm.
“Ai nghĩ ra được chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo này, quả thật rất có bản lĩnh! Nhưng đáng tiếc, diễn xuất của Vu Thanh không chân thật, diễn xuất của ngươi càng giả tạo hơn”, Chu Chiêu nói, khẽ cong môi.
Nam tử làm chứng thầm giật mình, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Chu Chiêu nhìn, lắc đầu, “Vấn đề của ngươi là quá nóng vội.”
“Ta vừa bước vào, chỉ hỏi Vu Thanh có đến hẻm Ô Kim không, không hề nói hắn là hung thủ, cũng không nói hắn có liên quan đến vụ án. Nếu ngươi nói chứng cứ ngoại phạm trễ chút là tốt rồi.”
Nam tử trung niên nhìn bộ dạng nghiêm túc dạy dỗ của Chu Chiêu, nhất thời muốn gật đầu và nói rằng mình đã học được một bài học.
Hắn cứng đờ tại chỗ, trong giây lát không biết nên phản ứng như thế nào.
Chu Chiêu không tiếp tục làm khó hắn, nàng tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Vu Thanh, nhìn ngọc bội hình lưỡi liềm trên eo hắn.
“Kiến Nguyệt là thân nhân của ngươi. Chương Nhược Thanh xúi giục Tào Bôn bắt trẻ vị thành niên để hiến tế, giết chết Kiến Nguyệt.”
Thân hình Vu Thanh lảo đảo, môi run rẩy, hắn cụp mắt, tránh ánh mắt của Chu Chiêu.
“Ngươi không báo quan, bởi vì bọn họ là con cháu của gia đình quyền quý. Kiến Nguyệt là nô bộc của Tào gia, ngươi sợ cho dù đến Đình Úy Tự cũng không đòi được công lý.”
Chương Nhược Thanh có thể là Thái tử phi tương lai, Hoắc Đĩnh là con cháu của Hoắc thái úy, ngay cả Tào Bôn có địa vị thấp nhất cũng là thương gia giàu có với cả vạn lượng bạc.
“Tào gia thường xuyên thuê các ngươi nhảy Na, nhưng Kiến Nguyệt lại bị Tào Bôn mua vào Phất Hiểu Viên, ta đoán các ngươi bị thất lạc nhau, vừa mới gặp lại.”
Chu Chiêu nhìn tay Vu Thanh, hắn nắm thật chặt, móng tay chắc đã bị gãy trong lòng bàn tay.
“Ngươi cực kỳ hận, muốn tự mình ra tay trả thù cho Kiến Nguyệt.”
“Ngươi lợi dụng việc phải đeo mặt nạ trong lúc nhảy Na, dưới sự giúp đỡ của các sư huynh đệ của ngươi, thoát khỏi sự nghi ngờ một cách hoàn hảo.”
“Ngươi có hai cách khiến người ta nghĩ lầm ngươi luôn nhảy Na.”
Chu Chiêu nhìn xung quanh, ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, những người cầm mặt nạ ở đây, không ai dám nhìn vào mắt nàng.
Nam tử trung niên nói chuyện lúc nãy, giờ đã đổ mồ hôi khắp lưng, hắn giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
“Tuy rằng các ngươi có mười hai người nhảy Na, nhưng không phải lúc nào cũng cần mười hai người xuất hiện cùng lúc trên sân khấu. Giống như vừa rồi, lúc ta bước vào, đó là màn trình diễn của một mình Vu Thanh.”
“Vu Thanh hoàn toàn có thể rời đi một thời gian ngắn trong phân cảnh thiếu người, quay lại sau khi giết người, cuối cùng tháo mặt nạ cùng với mọi người.”
“Đây là cách thứ nhất, chỉ cần không có ai để ý đếm số người, sẽ không có người phát hiện ngươi rời đi giữa chừng.”
“Các ngươi có tổng cộng là mười hai người nhảy Na. Nhưng trong toàn bộ gánh hát, không chỉ có mười hai người, còn có nhạc công và người đánh trống. Chỉ cần có bộ quần áo và mặt nạ thứ 13, Vu Thanh có thể ra ngoài giết người……”
“Vẫn giống như cách thứ nhất, chỉ cần quay lại khi đến màn trình diễn của ngươi, hoặc là lúc tháo mặt nạ.”
“Do đó, điều các ngươi khẳng định mọi người có thể chứng minh hoàn toàn không có cơ sở.”
Vẻ mặt Chu Chiêu thờ ơ, nhưng lời nói lại giống như đại đao, chém nhóm người trước mặt thành từng mảnh.
“Sau khi Kiến Nguyệt chết, ngươi lợi dụng chuyện Tào Bôn tin vào quỷ thần. Sau lần giết người đầu tiên, hắn giống như chim sợ cành cong, ngươi cố ý đeo mặt nạ quỷ để hù dọa hắn, khiến hắn cho rằng Kiến Nguyệt đòi mạng hắn.”
“Các ngươi lấy danh nghĩa là Tào Bôn trúng tà, ở lại Phất Hiểu Viên thêm một đêm nữa. Trong lúc nhảy Na, các ngươi cố ý kích thích Tào Bôn, thả hắn chạy ra ngoài. Vu Thanh đợi ở bên cạnh, dìm hắn xuống nhà xí, rồi trốn ở gần đó.”
“Khi mọi người tới, ngươi hòa nhập vào đám đông. Kiến An kiểm tra danh sách, không phát hiện người ngoài nào có khả năng giết người, đó là vì ngươi có mặt ở hiện trường ngay từ đầu.”
“Vu Thanh, đến nước này, ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi có đến hẻm Ô Kim không? Ngươi có diễn vở Hùng Bá ăn thịt quỷ không?”
Môi Vu Thanh mấp máy, hắn vừa định nói đã bị nam tử trung niên ngăn lại, “Vu Thanh! Nàng không có bằng chứng!”
Vu Thanh lắc đầu với hắn, “Đại sư huynh, bây giờ không còn gì có thể giấu giếm được nữa.”
“Chu Chiêu nói rất đúng, ngươi là một người chính trực tốt bụng, để ngươi nói dối là làm khó ngươi. Ta có lỗi với Kiến Nguyệt. Trước đây ta không chăm sóc tốt cho nàng, sau này xuống âm phủ chăm sóc nàng, coi như cũng hoàn thành di nguyện của cha mẹ.”
Hắn nhìn Chu Chiêu nói, “Kiến Nguyệt là em gái ta, cha mẹ ta đã chết trong chiến tranh.”
“Khi đó thi thể ngổn ngang khắp nơi, chỗ nào cũng có binh lính và lưu dân. Trước khi qua đời, cha mẹ giao em gái cho ta, nhưng ta đã đánh mất nàng. Sau đó ta đi theo sư huynh nhảy Na, nhân tiện tìm kiếm em gái, ta đã tới kinh thành như thế.”
Mắt Vu Thanh hơi khô khốc, hắn tưởng mình sẽ khóc, nhưng đôi mắt trống trơn, thậm chí không có giọt nước mắt nào chảy ra.
“Ta nghĩ cả đời này sẽ không tìm thấy nàng, nhưng ta đã gặp lại ở Phất Hiểu Viên.”
“Ngươi không biết đâu, ta liếc mắt đã nhận ra nàng. Nàng rất giống mẹ ta, mẹ ta là chim sơn ca trên núi xanh, em gái cũng ca múa giỏi giống mẹ.”
“Thật buồn cười! Ta tưởng ông trời cuối cùng đã mở mắt, cho ta cơ hội may mắn này.”
Có trời mới biết ngày hắn nhận ra Kiến Nguyệt, hắn vui mừng biết bao, các sư huynh đệ nói rằng mọi người sẽ góp tiền lại, chuộc Kiến Nguyệt ra khỏi Phất Hiểu Viên.
Đại sư huynh nói với hắn, bọn họ là khách quen của Tào gia, Tào phu nhân thấu tình đạt lý, nhất định sẽ không từ chối bọn họ.
Hắn đã nghĩ kỹ, sau khi chuộc Kiến Nguyệt, hắn sẽ dẫn nàng đến quán canh dê ở phía đông thành Trường An để uống canh dê.
Hắn nhớ rõ, những ngày lưu vong cùng em gái, có lần bọn họ đi ngang qua quán canh dê, em gái hít mũi một cách tuyệt vọng tựa như canh dê sẽ được nàng hít vào trong bụng, nàng sẽ không đói bụng nữa.
Lúc ấy hắn hứa với em gái, sau này nhất định sẽ đãi nàng một chén canh dê thật lớn, đầy ắp thịt, thậm chí tràn ra ngoài.
“Ta suy nghĩ mỗi ngày, nếu ta không nhận nàng thì tốt hơn.”
“Nàng sẽ không xuất hiện gần Chương Nhược Thanh và Tào Bôn để nhìn lén ta nhảy Na, rồi bị bọn họ……”
Vu Thanh vừa nói vừa tức giận, hắn trợn mắt, bóp lòng bàn tay thật chặt.
“Tại sao trên đời này có súc sinh như vậy? Chỉ một suy nghĩ, Kiến Nguyệt của ta đã chết.”
“Lúc ấy nàng chắc chắn rất sợ hãi và rất đau, chờ ca ca tới cứu nàng.”
“Mà ca ca của nàng đang mời thần cầu phúc cho hung thủ giết người ở bên kia bức tường…… Có điều gì trớ trêu hơn thế này nữa không?”
“Bọn họ là lệ quỷ!”
          