CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 50: Kẻ ác tố cáo trước


Chu Chiêu nói xong, quay lại nhìn những người cầm cung và rìu phía sau.


Một thiếu niên lang mặc áo xanh cưỡi con ngựa cao, bộ đồ gấm dường như khẽ lay động dưới ánh nắng rực rỡ. Hắn đội ngọc quan, phong thái tuấn tú, thần thái sáng sủa, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường.


Phía trước vạt áo hắn có gắn một cái hồ lô ngọc gần như trong suốt, khói màu tím dường như đang bốc lên từ hồ lô đó.


“Triệu Dịch Chu, thế tử Hoài Dương Hầu, học trò của thừa tướng, một trong những đối tượng lý tưởng của các quý nữ ở Trường An. Nghe nói hắn có ý định cầu hôn Chu cô nương phải không? Người này nho nhã yếu đuối, làm sao chịu nổi một đao của ngươi, ta thấy không xứng đôi với cô nương.”


Chu Chiêu nhìn Ngàn Mặt hơi kinh ngạc. Nàng nhìn Ngàn Mặt từ trên xuống dưới, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn nói, “Ồ, người xứng đôi với ta đã bị ta giết rồi, nếu không tại sao ta lại đến thành Thiên Anh?”


Lúc này Triệu Dịch Chu nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa.


Vị tướng quân mặc áo giáp lập tức chạy tới, “Công tử! Xem ra Chu Văn không nói dối, thật sự có bọn đạo tặc của thành Thiên Anh đang chờ chúng ta ở đây! Bọn họ đã bị ngất xỉu, đúng là công lao miễn phí!”


Hắn nói xong, hét với đám thuộc hạ, “Bắt hết cả đám cho ông! Đừng để sót đứa nào! Chú ý đến bọt màu hồng, Chu Văn nói, đó là thuốc mê!”


Ngàn Mặt càng nghe càng sợ hãi!


Chu Chiêu đã đoán được mánh khóe của Oanh Ca, thông báo với Triệu Dịch Chu trước, cố tình đổ lỗi tội cấu kết với quan phủ lên đầu Chu Văn.


Trong lúc suy nghĩ, khóe mắt hắn nhìn thấy bụi cỏ phía sau tảng đá xanh lớn chuyển động, một người với cái đầu đầy máu lén lút bò ra khỏi rừng thông, chạy như bay về phía thành Thiên Anh.


Ngàn Mặt thấy Chu Chiêu không hề có chút kinh ngạc nào, hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.


Nếu hắn không đoán sai, Chu Chiêu và Triệu Dịch Chu đã bàn bạc trước, cố ý thả “người báo tin”, cũng là “sứ giả đổ tội”.


“Ta đi trước, Huyền Vũ đường bị tổn thất nặng nề, chắc chắn sẽ tuyển thêm người, không cần giương cờ hoa vẫn có thể vào Thiên Đấu, xem như ta đã giúp ngươi chút lợi rồi. Tiểu đệ Chúc Lê, nhớ luôn mang theo cây quạt, trời quá nóng, ta cần người quạt cho ta.”


Chu Chiêu nói xong, mặc kệ Ngàn Mặt nghĩ như thế nào, lướt nhanh, biến mất tại chỗ.


Tuy Lý Trạm là kẻ khốn nạn, nhưng quạt rất giỏi, không nóng cũng không lạnh, không nhanh cũng không chậm.


Ngàn Mặt nhìn bóng lưng khuất dần của nàng, nhất thời không nói nên lời.


Hắn không phải là tiền bối hay sao? Hắn đồng ý làm tiểu đệ quạt cho Chu Chiêu khi nào?


Hắn lặng lẽ ở đó một hồi lâu, cho đến kia khi Triệu Dịch Chu bắt hết toàn bộ người của Thiên Hư và Thiên Nữ, trong rừng thông chỉ còn lại bột thuốc đầy đất và vài con thỏ hoang bị mê man, hắn mới nhẹ nhàng nhảy xuống.


“Xứng đôi……”


Ngàn Mặt nhíu mày, bước ra khỏi rừng thông không hề do dự, tới bìa rừng, hắn giơ tay kéo mà không nhìn lên, kéo một cái tay nải đeo lên vai, lại cúi xuống, cầm thanh kiếm giấu trong bụi cỏ, thong thả bước về phía thành Thiên Anh.


……


Thành Thiên Anh, Huyền Vũ đường.


“Đường chủ, ngài phải xử lý chuyện này cho chúng ta! Trại Thiên Đấu cấu kết với quan phủ, bắt huynh đệ của chúng ta, vi phạm điều cấm kỵ của thành Thiên Anh, tội này đáng chết!”


“Thành Ngọc Viện xuất thân từ gia tộc danh giá, làm sao đồng lòng với chúng ta được! Ta thấy nàng là mật thám của quan phủ thì đúng hơn!”


Lão đường chủ Diệp Huyền nhấc cái đỉnh đồng bằng một tay, ở trần ngồi xổm rồi đứng dậy, sắc mặt không thay đổi, luyện công.


Vào canh giờ này mỗi ngày, ông đều ở trước cửa sổ giơ cái đỉnh lên, mặc gió, mặc mưa, bất kể sấm sét!


Nhìn trại chủ Trương Diệu Thủ của Thiên Nữ, và trại chủ Hoảng Tam Bạch của Thiên Hư hùng hổ xông vào cửa, ông đặt đại đỉnh xuống với vẻ không vui.


“Đường chủ, thật sự đã xảy ra chuyện lớn. Chu Văn cấu kết với đại quân, mai phục chúng ta, bắt Tử Kim Chùy và Điền Kính của Thiên Hư, Oanh Ca của Thiên Nữ chúng ta đi rồi! Triều đình không để ý tới chúng ta đã nhiều năm, lần này tuyệt đối là dẫn sói vào nhà!”


“Em trai của Chu Văn bị người của Thiên Đấu làm hại, hắn lại trả thù chúng ta! Chuyện này không hợp lý! Theo ta thấy, Thành Ngọc Viện và bọn chúng nội ứng ngoại hợp!”


Diệp Huyền không để ý đến bọn họ, ông giơ tay ra, Thành Ngọc Viện đứng phía sau ông đặt một cái khăn ướt vô tay ông.


Hoảng Tam Bạch mất hai đại tướng, tổn thất nặng nề, nhìn thấy Thành Ngọc Viện, hắn lập tức nổi giận! Hắn không nói lời nào, trực tiếp tấn công Thành Ngọc Viện.


Hắn vừa đến gần Thành Ngọc Viện, một bàn tay trắng nõn duỗi ra từ phía sau cây cột, bàn tay kia nhanh như chớp, gần như tóm cổ tay hắn trong nháy mắt. Hoảng Tam Bạch chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói, tựa như sắp bị bóp gãy.


Hoảng Tam Bạch nhìn kỹ, thấy một thiếu nữ chậm rãi đi ra từ phía sau cây cột.


Nàng khoảng 16-17 tuổi, trông còn hơi trẻ con.


“Chu Chiêu!” Hoảng Tam Bạch nghiến răng nghiến lợi hét lên.


Chu Chiêu buông cổ tay hắn ra.


“Hoảng trại chủ, không nói đến chuyện các ngươi là kẻ ác mà đi tố cáo trước, ở trước mặt đường chủ, còn dám ra tay với trại chủ của chúng ta. Đường chủ chưa lên tiếng mà ngươi đã muốn giết trại Thiên Đấu, oai phong lẫm liệt quá! Chẳng lẽ hiện giờ ngươi nghĩ mình là đường chủ của Huyền Vũ đường?”


“Thành Thiên Anh không hỏi ngươi từ đâu tới, cũng không hỏi ngươi muốn về đâu.”


“Nếu Thành trại chủ xuất thân từ gia tộc giàu có tức là mật thám, vậy Diệp đường chủ trước đây là đại tướng trong quân, chẳng lẽ ngươi cũng định nói ông là mật thám cấu kết với quan phủ?”


Hoảng Tam Bạch thầm hoảng hốt, thủ đoạn quá tàn nhẫn!


Chu Chiêu thấy lão đường chủ vẫn không nói gì, nàng biết ông ta cũng bất mãn với Hoảng Tam Bạch nên nói tiếp:


“Ta muốn hỏi ngươi, vì sao hôm nay Thiên Hư và Thiên Nữ đi vào rừng thông nhưng lại bỏ rơi Thiên Đấu chúng ta?”


Hoảng Tam Bạch há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới quy củ của Huyền Vũ đường, lập tức toát mồ hôi lạnh.


Tuy rằng không ai ngầm tuân thủ quy củ này, nhưng trước mặt đường chủ, không thể đề cập đến.


“Ba trại của Huyền Vũ đường, mạnh ai nấy làm, không được tùy ý ra tay với đồng môn hoặc cướp của đồng bọn. Từ Ngư Dương trở về nhất định phải đi ngang qua rừng thông kia. Vài ngày trước, Thành nhị ca phái Chu Văn đến Ngư Dương cướp báu vật, mang về làm đồ ăn cho Thiên Đấu chúng ta, các ngươi lại không màng quy củ, muốn cướp giữa đường.”


“Nếu hôm nay Thiên Đấu chúng ta không phát hiện ra thiếu rất nhiều người ở gần cổng Huyền Vũ, không đi tìm hiểu ở trong thành, thì sẽ không biết các ngươi làm chuyện vô liêm sỉ như vậy.”


“Hôm nay chúng ta tới đây là muốn đường chủ làm theo quy củ, hai trại các ngươi cần phải trả lại báu vật của Ngư Dương!”


Hoảng Tam Bạch và Trương Diệu Thủ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn sững sờ!


Báu vật Ngư Dương cái rắm, con mẹ nó bọn họ thậm chí không nhìn thấy một xu nào, nhiều người đã đến đó mà chỉ còn một người bị đập đầu may mắn trở lại.


Thế này còn muốn bồi thường?


“Bồi thường! Rõ ràng Chu Văn đã hại chúng ta, ta không đòi tiền Thiên Đấu các ngươi là may rồi, ngươi còn bảo chúng ta bồi thường! Chu Văn là người của các ngươi, ta không quan tâm! Hôm nay Thiên Đấu các ngươi phải cho ta một lời giải thích!”


Hoảng Tam Bạch không nói gì, Trương Diệu Thủ lại bắt đầu giở trò.


Hắn có gương mặt hiền lành, trông giống như người tốt, nếu không đã chẳng chuyên làm mấy chuyện bắt cóc trẻ con.


So với sự tổn thất nặng nề của Thiên Hư, Thiên Nữ chỉ mất một vị đương gia, cho nên hắn tỉnh táo hơn.


“Thiên Đấu các ngươi không hao binh tổn tướng, chúng ta lại bị vét sạch sẽ, không phải do các ngươi phá rối thì là cái gì? Nhiều huynh đệ bị bỏ mạng, chỉ còn lại một tiểu đệ bị thương của Thiên Nữ chạy thoát trở về báo tin! Đường chủ, ngài xem đi!”


Trương Diệu Thủ nói xong, chạy đến cửa kéo một người thấp bé máu đầy đầu vào.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin