Chương 35: Chu Võ bị đánh tơi bời
Căn phòng trống rỗng, cửa cũng không khóa được.
Chu Chiêu và Lưu Hoảng không chần chờ, lập tức bước ra.
Tạ lão tứ vẫn còn ở trần chẻ củi trong sân, cơ thể ông đầy những vết bỏng hình tam giác. Vết thương cũ để lại vết sẹo xấu xí, có một vết thương mới bên eo trái với vết phồng rộp ở mép.
“Lời nói tốt không khuyên được quỷ chết tiệt! Các ngươi cứ khăng khăng ở trong căn phòng kia, đến lúc bước xuống suối vàng thì đừng hối hận.”
Khi đi ngang qua Tạ lão tứ, ông đột nhiên nói một câu như thế, vẻ mặt có chút u ám.
Chu Chiêu không dừng lại, nhìn về phía chuồng ngựa ở góc cửa, “Ta cảm thấy nơi này rất tốt, thậm chí bà Trương còn dắt ngựa vào cho chúng ta nữa, thật chu đáo.”
Tạ lão tứ nhìn hai người giống như đang xem hai kẻ ngốc.
Mụ già kia đâu phải chu đáo, bà ta nghĩ sau khi hai con cừu béo bị làm thịt, con ngựa kia là của bà ta! Sớm muộn gì cũng là của bà ta, có lý nào lại để ở trước cửa cho người ta tiện tay cầm nhầm.
Chu Chiêu không để ý tới Tạ lão tứ, kéo Lưu Hoảng ra khỏi cửa, lập tức đi về phía tòa tháp có lá cờ “Thiên Đấu” cách đó không xa.
Con hẻm cực kỳ hẹp, chỉ đủ rộng cho hai người đi song song, quanh co khúc khuỷu như ruột dê. Chỗ kia trông có vẻ gần, nhưng hai người đi quanh co một hồi lâu mới cảm thấy quang cảnh trước mặt rộng mở, âm thanh xe cộ tấp nập trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Có một tòa nhà lớn đối diện với con đường chính lát đá xanh, trước cửa treo tấm bảng có khắc ba chữ to "Trại Thiên Đấu".
Bên phải tòa nhà có một cái trống đá thật lớn, một đám nam tử vạm vỡ trông hung dữ đang ăn không ngồi rồi "tắm nắng" trên đó. Hai người ở giữa đặt tay lên một tảng đá xanh lớn để vật tay, bởi vì nín thở, gương mặt chuyển sang màu tím, đường gân trên cánh tay nổi lên.
Những người còn lại khoác vai bá cổ reo hò ầm ĩ, “Xử hắn, xử hắn! Chu Võ, ngươi con mẹ nó không ăn cơm phải không!”
“Hàn Đại Sơn, nếu ngươi thua thì nên bị gọi là tôm nhỏ, kẻ yếu đuối!”
Chu Chiêu nhìn, nhướng mày, dẫn Lưu Hoảng vào. Nàng nhẹ nhàng nhảy lên cái trống lớn, nhìn Chu Võ đổ mồ hôi đầy trán, tặc lưỡi hai tiếng, liên tục lắc đầu.
Một giọng nữ đột ngột vang lên trong đám nam tử thô lỗ, những nam tử vạm vỡ trên cái trống to đều tò mò nhìn qua.
Chu Võ vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đáng ghét của Chu Chiêu, gương mặt hắn lập tức đỏ bừng vì tức giận. Hắn đột ngột ra đòn, không quan tâm đến tinh thần võ đạo, trực tiếp ném đối thủ Hàn Đại Sơn xuống đất, cầm đại chùy dựa vào tảng đá xanh, chĩa về phía Chu Chiêu.
“Mẹ kiếp! Đêm qua ông đây tha mạng ngươi vì nể mặt Tôn tam ca. Hôm nay một tiểu nương tử như ngươi còn dám tới đây! Ngươi ở đó lắc đầu thở dài là có ý gì?”
Chu Chiêu đáp lại hắn bằng hai tiếng gây sự “chậc chậc”!
“Có cần phải nói không? Đương nhiên ta bấm tay tính sẵn rồi, ngươi không những thua, còn không đủ khả năng để thua nữa! Vị Hàn đại ca bên cạnh nè, ngươi thấy đúng không?”
Hàn Đại Sơn bất ngờ bị ném xuống đất, đúng lúc đang tức điên lên, nghe thấy Chu Chiêu nói như thế, lộn nhào đứng dậy, tự cho rằng mình rất ngầu, “Chứ gì nữa! Chu Võ, khuỷu tay của ngươi rời khỏi tảng đá, ngươi thua rồi! Mau đưa tiền!”
Hắn nói, cười to có chút đắc ý!
Các huynh đệ xung quanh Hàn Đại Sơn cũng hùa theo la ó ầm ĩ, Chu Võ không nhịn được, nhìn Chu Chiêu như muốn ăn thịt người!
Hắn lấy một khối bạc vụn trong túi tay áo ra, ném cho Hàn Đại Sơn, sau đó dùng sức đẩy hắn ra, mắng Chu Chiêu, “Con nhỏ chết tiệt, hôm nay ông sẽ đấm chết ngươi! Đây là trại Thiên Đấu, đến lượt ngươi kiêu ngạo chắc? Đừng tưởng rằng bên cạnh ngươi có con trâu thì ông đây không dám động vào ngươi.”
Chu Chiêu thấy hắn mất lý trí, thầm cười lạnh.
“Tại hạ là Chu Chiêu, hôm nay đến trại Thiên Đấu để gương cờ hoa, không biết quy củ thế nào? Là chỉ giao đấu tượng trưng, hay là quyết định sống chết theo số mệnh?”
Nghe thấy Chu Chiêu muốn gương cờ hoa, những nam tử vạm vỡ trên mặt trống đều tò mò nhìn nàng, thấy nàng chỉ mới 16-17 tuổi, làn da mịn màng, có thể thấy đó là con nhà giàu được cưng chiều, không khỏi cười to.
Hàn Đại Sơn thắng cược, vô cùng vui mừng, có lòng tốt nhắc nhở, “Tiểu muội muội! Ngươi biết gương cờ hoa là làm gì không? Ngươi phải đỡ được 30 chiêu của Chu Võ hoặc là Hàn Đại Sơn ta đây thì mới có tư cách vào Thiên Đấu.”
“Ở thành Thiên Anh chúng ta, sống chết do số mệnh quyết định, nhưng không có quy củ cấm giết người, với cái cổ mỏng của ngươi, các ca ca dùng chút sức sẽ gãy mất! Nể tình vừa rồi ngươi nói chuyện phải lẽ, lão Hàn ta đề nghị ngươi đến trại Thiên Nữ, đó mới là nơi dành cho những người như ngươi.”
Chu Chiêu nghe, nhưng không để ý.
Từ nhỏ đến lớn có nhiều người không phục nàng, không cần nói lý lẽ, nàng trực tiếp đánh cho phục.
Nàng nghĩ vậy, nhướng mày, chỉ vào Chu Võ, “Vậy ta sẽ đánh với hắn! Hắn có vẻ sắp nổ tung rồi, không đánh một trận thì làm sao nguôi giận được!”
Lần này Chu Võ thật sự tức điên lên, hắn chưa bao giờ gặp nữ nhân nào kiêu ngạo như thế!
“Giao mạng ra đây cho ông!” Nếu là con trâu đội nón tơi kia, hắn sẽ cân nhắc lợi hại, tiểu cô nương không biết trời cao đất dày này thì dễ như trở bàn tay!
Những người trên cái trống to thấy hai người bắt đầu đấu võ, lần lượt nhảy xuống, tất cả đều nhảy khỏi trống, để lại võ đài trống rỗng.
Chu Chiêu cảm thấy đại chùy mang theo tiếng gió rít lao về phía mặt nàng. Nàng không rút con dao găm Thanh Ngư giấu trong bao kiếm ở thắt lưng ra mà di chuyển chân, lập tức thay đổi vị trí, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tiểu cô nương mặc đồ đen đã vòng ra sau lưng Chu Võ.
Đại chùy của Chu Võ rơi xuống khoảng không, đập mạnh lên tảng đá xanh lớn. Tảng đá xanh phát ra tiếng nổ lớn, vỡ tan thành từng mảnh trong tích tắc.
Hắn thầm nói ồ không, cảm thấy đau nhói sau lưng, bị đánh trúng một quyền.
Lực của quyền này không lớn, nhưng lại gây ra sự đau đớn không chịu nổi, giống như bị cả vạn côn trùng cắn. Chu Võ đột ngột lăn ra rìa võ đài, cảm thấy vị ngọt trong cổ họng, nhổ ra theo bản năng, nhưng lại khạc ra máu.
Võ công kỳ quái!
Chu Võ giật mình, tiếng cười nhạo của đám nam tử vạm vỡ đang vây xem cũng bất chợt dừng lại.
Ai cũng nhìn thấy, nắm đấm của tiểu cô nương còn mạnh hơn miệng!
Chu Chiêu nhướng mày, huýt sáo với Chu Võ, “Muốn đánh đủ 30 chiêu đúng không? Ta sẽ kiềm chế trong vòng 30 chiêu, không giết ngươi đâu.”
Chu Võ vốn đang bình tĩnh vì đau đớn, đầu óc lập tức nóng lên, hắn hét lớn một tiếng, cầm đại chùy tấn công Chu Chiêu. Lần này hắn thực sự nghiêm túc, góc độ ra chùy càng xảo quyệt hơn lần trước, thậm chí sử dụng hết sức lực!
Từ trước đến nay chỉ có hắn huýt sáo với tiểu nương tử, hôm nay đến lượt hắn, thật sự vô cùng nhục nhã!
Lần này Chu Chiêu không chờ đại chùy của Chu Võ đánh tới mà ra tay cùng lúc với hắn. Hai tay không của nàng lao tới chộp cánh tay trái của Chu Võ, Chu Võ thấy thế lập tức thay đổi hướng đại chùy, đập vào tay Chu Chiêu. Hắn nhanh nhưng động tác của Chu Chiêu càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy tiếng răng rắc giòn giã.
Khi bọn họ tách ra, tiểu cô nương đang đứng đó còn sống, cánh tay trái của Chu Võ buông thõng xuống, Chu Võ liếc nhìn, chậm chạp rú lên.
Cánh tay trái của hắn đã bị tháo rời một cách dễ dàng!
“Họ Chu!”
Chu Chiêu cười khẽ lắc đầu, “Không cần gấp gáp! Trên người của ngươi có 206 chiếc xương, ta chỉ có thể đánh 30, sẽ không lấy mạng ngươi!”
Chu Chiêu nói xong, biểu cảm thình lình thay đổi, nàng lựa chọn chủ động tấn công trong lần thứ ba. Đám người vây xem chỉ nhìn thấy hai người đánh kịch liệt, Chu Võ dường như bị đóng đinh trên võ đài, còn tiểu cô nương mặc đồ đen lại chạy nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.
Tuy rằng bọn họ không thấy rõ đã đánh bao nhiêu chiêu, nhưng có thể nghe thấy tiếng rú của Chu Võ càng ngày càng lớn.
Không thấy rõ, nhưng có thể đếm!
Những người đang vây xem nhìn nhau, Hàn Đại Sơn giơ đại đao với vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên lông vũ màu trắng bay thẳng tới chỗ hiểm của Chu Chiêu ở trên đài……
          