CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 42: Ngồi xem chó cắn nhau


Hôm nay lúc rời khỏi quán thịt cừu nướng, nàng nhờ Hàn Đại Sơn báo cho biết nếu trại có việc. Hàn Đại Sơn nói không cần như thế, nếu thực sự có chuyện gì thì sẽ đất rung núi chuyển.


Bây giờ xem ra, không biết có phải “đất rung núi chuyển” đã được sắp xếp từ trước không.


Chu Chiêu không do dự, nàng tới gần Tạ lão tứ thì thầm vài câu, sau đó kéo cửa dẫn Lưu Hoảng lao ra ngoài.


Người la hét trong sân khoảng 40 tuổi, mặc áo vải, trên đầu cắm vài cọng lông chim, giống như chim trên cây đã trở thành yêu quái.


Hắn có khuôn mặt tròn, mũi khoằm giống hệt bà Trương, chắc chắn là con trai của bà Trương, người được Tôn tam ca yêu thích.


“Ta tên là Trương Dương. Chu cô nương, Tạ lão tứ……”


Nhìn thấy Chu Chiêu từ trong phòng Tạ lão tứ bước ra, Trương Dương nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt hoang mang.


Chu Chiêu không hiểu, Tạ lão tứ đã sa sút đến mức nào! Tại sao mọi người đều cảm thấy ông là một tên mặt trắng dựa vào sắc đẹp để lấy lòng người khác!


Hơn nữa, Lưu Hoảng là một người sống to lớn như vậy, nửa đêm còn đội nón tơi, ngươi thật sự không nhìn thấy hay sao?


Trương Dương nhanh chóng nhìn chỗ khác, xách hai thùng đầy nước chạy ra ngoài. Ngoại trừ mấy người Thiên Đấu bọn họ, trong viện còn có một nữ tử khoảng 18-19 tuổi, nàng thắt bím bò cạp, bưng một cái thau đồng, bên hông giắt một cái roi xanh, cặp mắt mèo đảo liên tục.


Chu Chiêu thấy thế, đi theo đám người đến lấy một thùng gỗ đựng đầy nước bên cạnh giếng trong sân.


Khi nàng quay đầu lại, thấy Lưu Hoảng đi theo phía sau bắt chước nàng, khiêng một lu nước nhỏ trên vai.


Khóe miệng Chu Chiêu khẽ giật, bước nhanh hơn tiến về phía trước.


Cô nương bím bò cạp nhìn thấy Chu Chiêu đi theo, nhếch miệng cười, lộ ra tám cái răng, “Ta tên là Hứa Kỳ Phương, nghe nói ngươi cũng giết phu quân rồi chạy trốn?”


Hứa Kỳ Phương tới gần, nhìn Chu Chiêu như đang nhìn chị em ruột đã thất lạc nhiều năm, “Ta cũng vậy! Nhưng không phải ta cố ý! Phu quân của ta không phải là người tốt, thua hết tiền bạc trong nhà, còn đánh ta!”


“Ta bị đánh cả năm trời, mặt sưng như trái bí đỏ. Lúc suýt bị hắn đánh chết, ta giật cái roi của hắn quất lại!”


“Ai mà ngờ, Hứa Kỳ Phương ta đây có tài năng bẩm sinh, chỉ quất vài roi đã đánh chết phu quân! Ha ha, ít có cô nương cùng tuổi với ta ở Thiên Đấu, ta nghe Trương đại ca nói Chu Chiêu đã đến, ta vui quá! Coi như ta đã có bạn!”


Chu Chiêu chưa kịp cười với Hứa Kỳ Phương, hai người đã tới cổng trại Thiên Đấu.


Không phải nàng không có hàm dưỡng, nhưng Hứa Kỳ Phương có thể nói từ tối đến sáng.


Cổng trại Thiên Đấu mở rộng, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, từ xa đã nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, kèm theo tiếng hét thảm thiết mơ hồ.


Hứa Kỳ Phương nghe thấy âm thanh đó, vẻ mặt háo hức, nàng ném thau đồng, rút roi xanh ra như một con ngựa hoang đứt dây cương, lao vào giết lung tung chẳng quan tâm.


Trương Dương bất lực hét lên, Hứa Kỳ Phương đã chui vào giữa đám đông, không thấy bóng dáng nữa.


Hắn nghĩ vẫn còn hai người đi theo phía sau nên nói, “Tôn tam ca nói……”


Nhưng khi hắn quay đầu lại, không có ai ở phía sau, ở cổng trại vẫn còn một lu nước vướng chân vướng tay và một thùng gỗ đã bị đổ hết nước, chỉ nhìn thấy đáy.


Trương Dương im lặng.


……


Đi về phía sau đại sảnh của trại Thiên Đấu, có một ngôi nhà lộng lẫy do Thành Ngọc Viện - trại chủ của trại Thiên Đấu - xây dựng, mô phỏng theo tòa nhà mà nàng ở năm xưa.


Tòa nhà có rường cột chạm khắc đang chìm trong biển lửa, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ.


“Tôn Hữu Thiện, ngươi có ý gì? Trại chủ đối xử với ngươi không tệ! Ngươi đã quên năm đó ngươi giống như con chó hoang, quỳ dưới đất cầu xin trại chủ thu nhận ngươi hay sao? Cho dù thật sự nuôi một con chó, thì cũng đã nuôi rất tốt rồi.”


Tôn Hữu Thiện khảy hạt cườm trên tay, nghe thấy những lời này, hắn cười nhạo, giơ tay ra, chỉ vào nữ tử đang ngồi xổm dưới đất, run bần bật trong chiếc áo choàng.


“Thành Minh, ngươi cảm thấy một người nhút nhát và đa nghi như vậy, thậm chí không biết võ công, có xứng đáng làm trại chủ của trại Thiên Đấu không?”


“Nếu trại chủ hôm nay là ngươi, ta - Tôn Hữu Thiện - tất nhiên sẽ phục, nhưng trại chủ là Thành Ngọc Viện, một nữ nhân bị điên, ta không phục. Nếu nói về chó, ai so được với mấy con chó không có tôn nghiêm như anh em các ngươi!”


Thành Minh nghe vậy, bước lên phía trước một cách khó khăn, đứng trước mặt Thành Ngọc Viện, che chắn cho nàng kín mít.


Bởi vì biên độ cơn giận quá lớn, hắn không nhịn được hít một hơi lạnh.


Ánh lửa chiếu sáng gương mặt hắn khiến người ta có thể thấy rõ mọi động tác nhỏ của hắn.


Tôn Hữu Thiện nhìn thấy, cười to, “Trời cũng giúp ta. Ta đã không muốn chịu đựng cơn giận dữ của nữ nhân điên khùng này từ lâu. Ngươi tưởng ta không biết em trai của ngươi giám sát ta một cách công khai, tên Chu Võ kia thì âm thầm theo dõi ta, còn Chu Văn là tâm phúc của ngươi hay sao.”


“Mỗi một hành động của ta ở bên ngoài, Chu Võ đều nói cho các ngươi biết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ thông qua Chu Văn, đúng không?”


“Kết quả ngay khi ta sắp ra tay, Chu Võ bị người ta đánh gãy 27 cái xương, dù có cứu được cũng là đồ bỏ; còn ngươi…… xem ra ngươi đã bị thương nặng nha! Đi lại cũng rất đau đớn!”


Sắc mặt Thành Minh lập tức tối sầm.


Nếu tâm niệm có thể giết người, hắn đã cắt Chu Chiêu ra thành hàng ngàn mảnh ở trong đầu từ lâu rồi!


Tối nay hắn nghe theo mệnh lệnh của Thành Ngọc Viện đi giết người ở phòng đối diện Tạ lão tứ, nhưng không ngờ người mới dọn vào là Chu Chiêu và Lưu Hoảng. Hắn vô tình bị Chu Chiêu đá trúng chỗ hiểm, chịu đựng đau đớn mới thoát được, vừa vào trại đã thấy ngọn lửa bốc lên tận trời, Thành Ngọc Viện bị kẹt trong biển lửa, sau một hồi lăn lộn, cơn đau càng không chịu nổi.


“Anh hùng trọng anh hùng, Thành Minh, chỉ cần anh em các ngươi nguyện trung thành với ta, tối nay ta chỉ giết Thành Ngọc Viện và Lý Trạm, nếu không……”


Thành Minh chĩa mũi dao găm vào Tôn Hữu Thiện, ngắt lời hắn không hề nghĩ ngợi.


“Hai anh em chúng ta, sống là người của Thành gia, chết là quỷ của Thành gia! Không cần nhiều lời, được làm vua thua làm giặc, hôm nay nắm đấm của ai mạnh hơn ở thành Thiên Anh thì kẻ đó sẽ là người đứng đầu.”


“Ngươi nghĩ rằng ngươi phóng hỏa, bao vây nơi này, là ngươi sẽ thắng hay sao? Quả thực buồn cười.”


Thành Ngọc Viện không biết võ công vẫn có thể giữ vững vị trí trại chủ, vì sao?


Đương nhiên là do hai anh em bọn họ đã giết từng người một.


Đặc biệt là em trai của hắn, Thành Đông, mặc dù chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lại là vũ khí hình người mạnh nhất.


Tôn Hữu Thiện khẽ thở dài, hắn sờ trong ngực, lấy một cái bánh nhân thịt ra, đột ngột ném về phía con khỉ gầy gò Thành Đông. Thành Đông bay ra, chộp cái bánh nhân thịt, nhét vào miệng như thường lệ.


Mọi thứ xảy ra trong chớp nhoáng, khi mọi người tỉnh táo lại, bánh nhân thịt đã bị Thành Đông ăn xong.


“Ta vốn dĩ muốn buông tha cho em trai của ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi không chọn hắn.”


Thành Minh sửng sốt, nhìn về phía Thành Đông, thấy khóe miệng hắn chảy máu đỏ sẫm, sau đó thất khiếu bắt đầu chảy máu ào ạt, hai mắt trợn lên, ngã rầm xuống đất.


“Tôn Hữu Thiện, ta sẽ giết ngươi!” Thành Minh rống lên.


Trong tán cây cách đó không xa, Lưu Hoảng nhìn thi thể mới ra lò, bàn tay đang vịn thân cây hơi rục rịch.


“A Chiêu, khi nào chúng ta đi ra, chém bên nào? Ta muốn mổ thi thể kia, độc này mạnh quá!”


“Đừng nóng nảy, đương nhiên là chờ bọn họ đánh vỡ đầu chó, chúng ta mới đi ra giết Tôn Hữu Thiện!”


Không phải nàng có hảo cảm với Thành Ngọc Viện, nhưng Tôn Hữu Thiện là người giỏi nhẫn nhịn và mưu trí, không dễ đối phó.


Quan trọng nhất là, lúc ở ngôi miếu đổ nát, Tôn Hữu Thiện đã nhìn thấy dây cột tóc của nàng, hắn là mối nguy hiểm tiềm ẩn cần được trừ khử.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin