CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 40: Vụ án phóng hỏa cũ


Chu Chiêu nghe vậy, nhìn Tạ lão tứ với ánh mắt hơi phức tạp.


Nàng đã nhìn ra, Tạ lão tứ là người tốt.


Trong vũng lầy nơi đây, ông vẫn quan tâm đến danh tiếng của nữ tử, cho rằng làm chuyện gì cũng cần chứng cứ, không đành nhìn người vô tội bị chết thê thảm. Thậm chí Thành trại chủ hận đến tận xương tủy, cũng cảm thấy chuyện “Ta không giết người vô tội nhưng người vô tội lại chết vì ta” sẽ là giọt nước tràn ly khiến Tạ lão tứ hoàn toàn sụp đổ.


Nhưng nàng không ngờ, đến bây giờ ông vẫn còn cố chấp tìm kiếm sự thật.


Sống trong địa ngục với cơ thể đầy thương tích.


Tạ lão tứ hiển nhiên đang chìm trong hồi ức, “Ta vốn là người Ngô, cũng giống như Thành gia của Thành Ngọc Viện, đều ở quận Cố Chương.”


“Ta và Thành Ngọc Viện từng có hôn ước. Một năm trước khi chúng ta thành thân, huynh trưởng của Thành Ngọc Viện đột ngột gặp nạn, bọn họ mất đi trụ cột.”


“Người trong tộc như hổ rình mồi, muốn diệt sạch cả nhà nàng. Tính tình Thành Ngọc Viện cứng rắn hơn cả nam tử, nàng làm hai việc, thứ nhất là tới hủy hôn với ta, thứ hai là chọn Lý Trạm làm người ở rể.”


Khi Tạ lão tứ nói những lời này, ánh mắt ông tràn đầy cảm xúc phức tạp mà chính ông cũng không giải thích được.


“Ta khâm phục nàng là một nữ tử mà có thể dẫn dắt cả đội thuộc hạ, gánh vác dòng chính, phụ thân ta thường xuyên than thở ở trong nhà, loại người đần độn như ta đã bỏ lỡ mối duyên tốt. Quân tử biết việc gì nên làm và việc gì không nên làm, ta không dây dưa với nàng. Sau vài năm yên bình, nhờ phúc của tổ tiên, ta trở thành quan phụ mẫu của huyện Lương Bình thuộc quận Cố Chương.”


“Cho đến một ngày, một ngôi nhà trong thành Lương Bình bị cháy, tổng cộng có tám người chết trong vụ hỏa hoạn. Trong đó có cha mẹ và huynh tẩu của Lý Trạm, ngoài ra còn có hai đứa cháu gái, đứa con trai duy nhất của Thành Ngọc Viện cùng Lý Trạm là Thành Nam, và bà vú của Thành Nam.”


“Hoả hoạn xảy ra vào lúc nửa đêm. Bởi vì cháu trai của Lý Trạm là Lý Nguyên bị bệnh nặng, phu thê Thành Ngọc Viện đưa cậu đi khám bệnh, nhờ vậy đã may mắn thoát được.”


Tạ lão tứ từ từ kể ra, Chu Chiêu gần như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thành Ngọc Viện khi nàng trở về và nhìn thấy biển lửa.


“Lửa cháy đến khi trời sáng mới dập tắt được. Lúc ấy, ngoại trừ phát hiện tám thi thể cháy đen, còn có một nữ tì ngất xỉu vì khói ở trong sân tại hiện trường. Trong lòng bàn tay của nữ tì kia có vết dầu, không những thế, góc áo của nàng cũng dính dầu trẩu. Trên người nàng còn giấu vật đánh lửa.”


“Hiện trường có dấu hiệu phóng hỏa, hết thảy đều chỉ ra nữ tì là kẻ phóng hỏa. Thành Ngọc Viện cũng điều tra được, nữ tì là quân cờ do thúc thúc trong tộc của nàng gài vào. Vụ án này vốn nên khép lại như vậy, nhưng lúc ta và ngỗ tác cùng khám nghiệm tử thi thì phát hiện chỗ khác thường.”


“Không phải tất cả khuôn mặt của tám thi thể cháy đen đều bị hủy hoại. Huynh trưởng của Lý Trạm bảo vệ tẩu tẩu hắn trong lòng, mặt của nàng vẫn còn rõ ràng, nửa khuôn mặt của cháu gái Lý Trạm vẫn nguyên vẹn. Ngoài ra, con trai của Thành Ngọc Viện là Thành Nam, mặt của cậu bé cũng không hoàn toàn bị hủy hại.”


Chu Chiêu nghe đến đó, nhíu mày, “Ngươi cho rằng trước khi hỏa hoạn xảy ra, Thành Nam đã chết?”


“Gò má của tẩu tẩu và cháu gái Lý Trạm đều đỏ, khuôn mặt có màu hồng nhạt như hoa sen, nhưng mặt của Thành Nam lại không như vậy.”


Tạ lão tứ sửng sốt nhìn Chu Chiêu, một lát sau mới cười khổ gật đầu, “Ngươi thực sự là ai? Chẳng lẽ là thần tiên biết bói toán!”


Ở trước mặt Chu Chiêu, ông cảm thấy không phải mình đần độn, mà là ngu như heo.


“Đúng vậy, ta nghi ngờ, muốn ngỗ tác khám nghiệm tử thi cho đứa trẻ. Nhưng Thành Ngọc Viện đau buồn vì mất con, ngăn cản như bị nổi điên. Cuối cùng nàng hỏi ta, mổ đứa trẻ ra là có thể biết cậu bé bị thiêu chết hay sao?”


Tạ lão tứ nói tới đây, ánh mắt lập tức ảm đạm, “Ta không biết nên trả lời như thế nào. Ngỗ tác của huyện Lương Bình không phải là ngỗ tác thực sự, hắn là một lang trung khám bệnh ở tiệm thuốc, hắn không biết nên kiểm tra thực hư như thế nào.”


“Bởi vì có điểm đáng ngờ, ta điều tra khắp nơi, không chịu kết án là do phóng hỏa. Cuối cùng ta phát hiện một số manh mối, ngày hôm sau ta phát hiện một vết bầm tròn trên nắm tay của Lý Trạm. Ngươi đã thấy ngọc bội của Thành Minh phải không? Mỗi người trong Thành gia đều có một cái.”


“Người hầu là ngọc xanh hình vuông, có khắc chữ Thành; còn chủ nhân là ngọc xanh hình vuông có một vòng tròn nổi ở giữa, có khắc tên trên đó. Ta đã từng đính hôn với Thành Ngọc Viện, lúc ấy tín vật mà Thành gia đưa tới là ngọc bội có khắc chữ Viện.”


“Ta lập tức nghi ngờ Lý Trạm. Người lớn đeo ngọc bội ở eo, còn trẻ con thì đeo trên cổ, có khi nào Lý Trạm đấm chết Thành Nam trước, sau đó phóng hỏa để tiêu hủy bằng chứng không? Sau đó ta nghe nói, lúc Thành Ngọc Viện sinh Thành Nam, thân thể bị tổn thương, không thể sinh được nữa.”


“Sau vụ hỏa hoạn, Thành Ngọc Viện cực kỳ đau buồn, vô cùng áy náy với Lý gia, cho rằng do sự tranh đấu của Thành gia đã khiến cho Lý Nguyên còn nhỏ đã trở thành trẻ mồ côi.”


Ngón tay Chu Chiêu khẽ nhúc nhích, “Vì vậy ngươi cho rằng, dù Lý Trạm vô tình giết người rồi bù đắp, hay cố ý làm vậy, hắn đều có động cơ muốn tiêu diệt cả nhà.”


Tạ lão tứ gật đầu, “Đúng vậy! Hơn nữa trời không tuyệt đường sống của ai. Ta đã đúng khi không kết án một cách dễ dàng rồi nộp lên trên, nữ tì phóng hỏa đã tỉnh lại. Khi bị thẩm vấn, nàng chỉ ra và xác nhận Lý Trạm, nói rằng Lý Trạm đã giết Thành Nam, sai nàng phóng hỏa.”


“Có nhân chứng, ta lập tức bắt Lý Trạm.”


Tạ lão tứ thở dài, Chu Chiêu hiểu sự bất lực của ông ngay lập tức, “Thành Ngọc Viện không tin ngươi, Lý Trạm dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng, khiến nàng nghĩ rằng ngươi oán hận phu thê bọn họ do bị hủy hôn năm đó, cho nên mới ra lệnh cho nữ tì khai man.”


Tạ lão tứ không còn kinh ngạc trước khả năng “suy luận siêu phàm” của Chu Chiêu, ông đã hiểu, sự chênh lệch giữa người với người trên đời này quả thực còn lớn hơn khoảng cách giữa rồng đất và rồng.


Ông gật đầu, “Đúng vậy! Nhưng ta vẫn so sánh vết bầm tròn trên tay hắn với ngọc bội trên thi thể Thành Nam. Sợi dây đeo đã bị cháy, nhưng kích thước và hình dạng của ngọc bội ở trên ngực đều khớp nhau, Lý Trạm đã động tay.”


“Ta thẩm vấn Lý Trạm cả đêm, hắn không muốn bị trừng phạt, thừa nhận đã đánh chết Thành Nam bằng một cú đấm.”


Chu Chiêu không ngạc nhiên. Không chỉ ở địa phương, ngay cả khi Đình Úy Tự xét xử các vụ án cũng thường xuyên tra tấn. Nếu không, Thường tả bình sẽ không bị mọi người gọi là “vị quan tàn ác”.


“Không những Lý Trạm, ngay cả bản thân ta cũng không lường trước được diễn biến tiếp theo”, Tạ lão tứ nói với vẻ mặt hơi ngơ ngác. Cho đến tận bây giờ ông cũng không hiểu nổi đêm thay đổi cuộc đời bọn họ đã xảy ra như thế nào, nữ nhân Thành Ngọc Viện đang nghĩ cái gì trong đầu!


“Đêm đó, Thành Ngọc Viện sắp xếp chuyện trong gia đình xong, để muội muội của nàng kế thừa Thành gia, dẫn hai anh em Thành Minh vào ngục. Bọn họ bắt cóc ta, cứu Lý Trạm, mang thi thể Thành Nam đi.”


“Thành Ngọc Viện kéo chúng ta lên thuyền, từ Quảng Lăng ra biển, sau đó vào Yên, lên bờ ở Quảng Dương, đi thẳng đến thành Thiên Anh.”


“Sau khi vào Thiên Anh, Thành Ngọc Viện tựa như bị điên, không chịu chôn Thành Nam. Nàng không tin ta, đồng thời cũng xa lánh Lý Trạm, nhưng lại yêu cầu chúng ta phải sống ngay trước mắt nàng. Nàng không có võ công, nhưng hai anh em Thành Minh trung thành và tận tâm với nàng.”


“Dựa vào thủ đoạn của mình và võ công của hai người, Thành Ngọc Viện giành được vị trí trại chủ của trại Thiên Đấu sau một trận chiến ác liệt.”


“Lúc nàng có tâm trạng tốt, sẽ hỏi ta có bằng chứng gì để chứng minh Lý Trạm đã động tay; lúc tâm trạng không tốt, sẽ dùng sắt nung đỏ để đốt ta, bắt ta thừa nhận đã thông đồng với dòng phụ của Thành gia, ra lệnh cho nữ tì khai man để bôi nhọ Lý Trạm, cố ý để Thành Nam chết không yên ổn, khiến nàng bị nhốt trong đó cả đời, không thể tiếp tục quản lý Thành gia.”


Không đợi Chu Chiêu đặt câu hỏi, Tạ lão tứ đã lắc đầu, “Đại trượng phu sẽ chết một ngày nào đó, sao có thể bịa chuyện từ không thành có? Tuy rằng ta không thể trả lời, nhưng ta không sai, Thành Nam là do Lý Trạm giết.”


Chu Chiêu nhìn Tạ lão tứ kiên định, trong lòng có bao mối cảm xúc lẫn lộn.


“Ta có thể tìm được chứng cứ. Nếu giống như lời ngươi nói, lúc Thành Nam chết, khuôn mặt không có màu hồng nhạt như hoa sen, vậy thì trước khi bị lửa đốt, cậu bé đã chết.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin