CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 15: Ăn thịt người, ăn thịt quỷ


Đầu óc Chương Tuân nổ tung như pháo hoa, dường như lập tức chiếu sáng rất nhiều góc cạnh mà hắn chưa từng chú ý.


Vinh quang hiện tại của Chương gia dựa vào tình cảm giữa phụ thân Chương Nhiên và bệ hạ cùng nhau lớn lên; Chu gia là một gia tộc có tiếng về mặt pháp luật, nhưng là cựu thần của tiền triều, cho dù có nhiều người tài hoa xuất hiện, không chói mắt, hiện giờ cũng đã trở thành dĩ vãng.


Hoàng hậu có thể là một nữ tử bình thường do bệ hạ lập ra sau khi qua cầu rút ván, nhưng Thái tử phi nhất định phải là cánh tay đắc lực được chọn lựa kỹ càng.


Cớ gì chọn gia đình Chương Tam.


“Trong lòng ta, Nhược Thanh nhà ta xứng đáng có được nam tử tốt nhất.”


Chương Tuân nắm chặt tay, cảm thấy lòng bàn tay yếu ớt. Lúc hắn vừa nghe thấy, thật sự cảm thấy hoang đường. Đây đâu phải là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, quả thực đây là thỏi vàng từ trên trời rơi xuống. Nhưng nhìn em gái duyên dáng yêu kiều, tốt bụng và dịu dàng, hắn lại cảm thấy không gì là không thể.


Hàn Trạch thấy Chương Tuân hiểu ẩn ý của của mình, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Hắn không muốn đánh nhau với ai ở trước mặt Chu Chiêu, lỡ như chọc giận nàng……


“Phất Hiểu Viên là khu vườn riêng của thương gia giàu có họ Tào, hầu hết những người đến đó đều có tiền. Người bình thường đến đó chỉ uống trà và nghe hát, coi như lịch sự và tao nhã, nhưng nếu có người dẫn vào, sẽ có nhiều thứ để chơi……”


“Còn Hải Đường Lâu, mọi người đều đến vì Hải Đường, mà Hải Đường chính là Chương Nhược Thanh.”


Hàn Trạch nói xong, rụt cổ…… Thấy Chương Tuân như bị sét đánh, định giơ nắm đấm phản kích, hắn cuống quít xua tay, “Không phải như ngươi nghĩ đâu, không có làm chuyện gì đáng xấu hổ, chỉ là một số người ngưỡng mộ Chương Nhược Thanh cùng nhau uống rượu thôi.”


“Nơi đó tổ chức bữa tiệc nhỏ, ta từng đi một lần. Khoảng ba tháng trước, cháu trai của Hoắc thái úy là Hoắc Đĩnh đã đưa ta đến đó.”


Chu Chiêu nhíu mày, thấy Hàn Trạch lén nhìn nàng, đôi mắt phượng nhìn lại.


Hàn Trạch thấy nàng phát hiện, hoảng loạn quay đầu đi chỗ khác. Tuy Chương Nhược Thanh là đệ nhất mỹ nhân, nhưng phần lớn là khoe khoang, dịu dàng giống mẹ hắn, không phải là kiểu người hắn thích.


Nói một cách công bằng, nếu chỉ nhìn mặt, hắn thích Chu Chiêu.


Nhưng Chu Chiêu sẽ làm hắn mất hết mặt mũi.


“Ta thường không trêu chọc con nhà lành, không cùng một loại người như Chương Nhược Thanh, chúng ta nói về chuyện nghiêm túc. Có Hoắc Đĩnh làm người trung gian, nàng xin ta nhờ Ngô đại sư tạc một bức tượng giống Tây Vương Mẫu…… để làm quà tặng sinh nhật Hoàng hậu.”


“Phụ thân của ta quản lý thiếu phủ, ta không giỏi chuyện khác nhưng thông thạo ăn nhậu chơi bời. Trong cả thành Trường An, không ai xử lý chuyện này tốt hơn ta.”


“Nàng không có ngọc tốt, lại không quen biết đại sư…… Ta không phải là kẻ ngốc, không muốn bị người ta lợi dụng và hưởng lợi mà chẳng tốn sức, thế nên đã bảo nàng viết một tờ giấy nợ.”


Hàn Trạch nói, sờ lung tung trên người hắn, cuối cùng lấy ra một mảnh lụa nhăn nheo trong túi tay áo, thành thật đưa cho Chu Chiêu, “Chiêu tỷ, tuy rằng ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng ngươi là chị của ta! Những lời ta nói đều là sự thật, giấy nợ ở đây!”


Chu Chiêu cầm xem, quả nhiên nhìn thấy con dấu của Chương Nhược Thanh ở trên đó.


Nàng nhìn xong, đưa tấm lụa cho Chương Tuân đang duỗi cổ xem, “Ngươi nhìn thử, có phải là chữ của em gái ngươi không?”


Chương Tuân vội vàng cầm lấy, chỉ liếc mắt đã suy sụp buông tay, giọng hắn hơi khàn, “Phải”.


Hàn Trạch thấy hắn thừa nhận, thở phào nhẹ nhõm, “Ta sẽ không nói dối Chiêu tỷ! Lúc ấy Hoắc Đĩnh cũng có mặt, hắn có thể làm chứng cho ta.”


“À”, Hàn Trạch vắt hết óc suy nghĩ, nói tiếp, “Hoắc Đĩnh còn nói với ta, đừng sợ Chương Nhược Thanh quỵt nợ, cho dù nàng không trả được, cũng sẽ có người trả thay nàng. Tào Bôn của Phất Hiểu Viên xài tiền như nước vì nàng.”


Trong phòng lập tức yên tĩnh.


Tuy rằng Hàn Trạch nói khá hàm súc, nhưng mọi người không ngốc, làm sao không hiểu những lời hắn đang nói, để vào được Trường Nhạc Cung và tạo dựng danh tiếng, Chương Nhược Thanh dựa vào nhan sắc để câu 800 con cá bán mạng cho nàng.


Như vậy, có khi nào cá trong lưới đã quay lưng lại với chủ, cho nên mới dẫn đến sự trả thù?


Chu Chiêu thấy hắn càng nói càng xa, đã quên câu hỏi trước đó của nàng, lại nhắc nhở, “Vì sao Chương Nhược Thanh mang những tấm bảng gỗ đó đi gặp ngươi, ngươi nói nàng vừa trả tiền vừa tiêu tiền, là có ý gì?”


Hàn Trạch nghe thấy câu này, lập tức hơi ngượng ngùng.


“Hôm qua ta cũng đến bữa tiệc kia. Chương Nhược Thanh tìm thấy ta, kêu ta tới hẻm Ô Kim vào ban đêm, nàng muốn trả tiền cho ta. Đồng thời cần ta giúp thêm một việc, chỉ cần tốn chút miệng lưỡi, nàng có thể trả ta một số tiền.”


Có tiền mà không kiếm thì đúng là đồ ngu!


Tuy gia đình hắn giàu có, nhưng ai sẽ chê nhiều tiền! Mở miệng là có thể lấy được bạc, làm sao có chuyện tốt đến nhường này ở trên đời?


“Nàng nói nàng mới đến kinh thành chưa bao lâu, mẫu thân thường ở trong nhà, không dẫn nàng đi ra ngoài kết bạn. Nàng không biết sở thích và kiêng kị của những người này trong thành Trường An, ai và ai có quan hệ thông gia gì, có ân oán gì trước đây không……”


“Nàng còn nói mẹ nàng lo lắng chuyện mai mối cho nàng, nàng muốn hỏi thăm mọi người ở kinh thành!”


Hàn Trạch nói, gãi đầu, “Không phải ta nói quá đâu, ta thật sự biết rất nhiều người.”


Chính nhân quân tử không nói xấu sau lưng người khác, bọn họ là đám công tử bột, nói đủ thứ chuyện không hề kiềm chế! Có thể không biết bao nhiêu chữ trong kinh thư, nhưng ai cũng biết những bí mật cay đắng thú vị!


“Ta không biết tấm bảng gỗ gì. Ta bảo nàng muốn biết chuyện của ai trước thì viết xuống, lúc đó ta sẽ nói cho nàng biết.”


Hàn Trạch giống như trút sạch ruột gan, thở phào nhẹ nhõm.


Trời biết hắn quá xấu hổ để nói việc đó, đêm qua hắn vốn định đi lấy tiền, nếu không thì mang theo giấy nợ làm gì.


Nhưng vào phút cuối bất chợt nhớ ra, đêm qua là ngày 15 tháng 6, là ngày giỗ của Chu Yến. Hôm nay, Chu Chiêu sẽ đến hẻm Ô Kim, hắn lập tức hoảng sợ.


Chu Chiêu liếc nhìn Hàn Trạch, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng nàng không rối rắm chuyện cũ, hỏi tiếp, “Vậy ngươi có biết, liệu Chương Nhược Thanh có thù oán với ai không? Hoặc là có chuyện gì đặc biệt xảy ra với nàng?”


Chu Chiêu dừng một chút, “Có thể là người chết, hoặc là liên quan đến…… quỷ quái, ăn thịt người.”


“Sao ăn thịt người được? Chương Nhược Thanh là mỹ nhân, không phải là ác quỷ, sao ăn thịt người chứ?” Hàn Trạch kêu lên, đôi mắt mở to tròn xoe.


Tuy hắn cảm thấy Chương Nhược Thanh không phải là người dịu dàng lương thiện, nhưng nàng chỉ thích chơi thôi mà? Nam tử có thể chơi, thì nữ tử đương nhiên cũng có thể, không có gì to tát cả! Chơi đùa với người khác thì có, làm sao có thể ăn thịt người!


Chu Chiêu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nàng vội nhìn Hàn Trạch, “Ngươi vừa nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa được không?”


Da đầu Hàn Trạch tê rần, không nhịn được lùi ra sau vài bước, cách xa Chu Chiêu, yếu ớt lặp lại, “Chương Nhược Thanh là mỹ nhân, không phải là ác quỷ……”


Chu Chiêu chợt hiểu ngay, “Đúng, đối với hung thủ muốn trả thù, Chương Nhược Thanh mới là quỷ…… Cho nên không phải ăn thịt người, mà là ăn thịt quỷ!”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin