CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 48: Xé da mặt ngươi


Trái tim Chu Chiêu bị nhấc bổng khỏi mặt đất, rồi rơi xuống thật mạnh, vỡ tan thành từng mảnh.


Ngay khi Ngàn Mặt tháo mặt nạ xuống, nàng tưởng mình sẽ gặp lại Tô Trường Anh, người đã mất tích bốn năm.


Cảm giác quen thuộc khó hiểu kể từ lúc ở Trường An, sự ăn ý khi nàng muốn danh sách thì hắn sẽ chuẩn bị danh sách, và chén canh thịt cừu sạch sẽ trước mặt……


Nhưng phía dưới mặt nạ lại là gương mặt tái nhợt lạnh lẽo của Chúc Lê.


Như thể chưa đủ, Ngàn Mặt còn chớp mắt, ánh mắt sắc lạnh lúc trước lập tức trở nên trống rỗng.


“Như vậy mới là Chúc Lê……”


Chữ Lê vẫn còn ở trong miệng thì hắn thấy tiểu cô nương ở đối diện nhảy dựng lên, giơ tay về phía hắn.


Ngàn Mặt lùi lại, đập vào bình phong phía sau, một tiếng rầm vang lên, bình phong đụng tường, không thể lui thêm được nữa.


Chu Chiêu bay tới, ngón tay trắng nõn và thon dài như càng cua lập tức nhéo mặt hắn!


Ngàn Mặt: “……”


Ánh mắt hắn ngập tràn sự kinh ngạc!


Chu Chiêu cảm nhận được xúc cảm dưới tay, kéo thật mạnh trong lúc Ngàn Mặt đang sững sờ, rồi kéo thêm lần nữa!


Không thể lột được mặt nạ da người!


Chu Chiêu ngẫm nghĩ, lại chà xát, cũng không có bùn đất gì chảy ra!


Chu Chiêu nhíu mày, thả tay ra, gương mặt trắng nõn của Ngàn Mặt đã bị nàng véo đỏ ửng. Hắn đang ngây như phỗng, tựa như bị Chu Chiêu tước đi khả năng suy nghĩ.


Qua một hồi lâu, Ngàn Mặt mới hồi phục tinh thần, hắn che miệng, ho khan kịch liệt.


“Chu Chiêu, ngươi lúc nào cũng hành động tùy hứng như vậy hay sao?” Sau một hồi lâu, Ngàn Mặt mới thốt ra những lời này một cách khô khan.


Chu Chiêu nhìn hắn thật sâu, tựa như muốn nhìn thấu linh hồn của hắn dưới cả ngàn lớp mặt nạ.


“Ta không giống như tiền bối, mất khuôn mặt này thì thay khuôn mặt khác. Ta chỉ có một khuôn mặt, có cẩn thận đến đâu, cuối cùng cũng mất, cho nên ta muốn làm gì thì cứ làm.”


Ngàn Mặt lại ho nhẹ, vậy là ngay từ đầu đã định muốn gì làm nấy mà chẳng biết xấu hổ!


Chu Chiêu nhướng mày, nếu Ngàn Mặt là Tô Trường Anh, tại sao hắn không nhận ra nàng? Trong phòng chỉ có hai người, nương tử chủ nhân ở dưới lầu rõ ràng là thân tín của hắn, nếu có người theo dõi, với võ công của nàng, không thể nào không phát hiện ra.


Nếu Ngàn Mặt không phải là Tô Trường Anh, gương mặt này của nàng không hề cải trang, gần đây lại náo loạn long trời lở đất, thu hút nhiều sự chú ý như thế. Tô Trường Anh ở trong thành Thiên Anh, vì sao không đi tìm nàng?


Hay là, Tô Trường Anh hiện nay không ở trong thành Thiên Anh, mà đến ngày 15 tháng 7 mới tới? Ví dụ như hắn là bậc thầy về cơ quan thuật mà Ngàn Mặt đề cập lúc nãy?


Trong đầu Chu Chiêu có hàng ngàn suy nghĩ quay cuồng, nhìn Ngàn Mặt bằng ánh mắt như hổ rình mồi.


Dù nói thế nào, gương mặt Chúc Lê này tuyệt đối không phải là gương mặt thực sự của Ngàn Mặt, như vậy thuật dịch dung của hắn đạt đến mức siêu phàm!


“Ngươi định dùng gương mặt này để đi theo ta? Với thân phận gì?”


Chu Chiêu bình tĩnh lại, việc Ngàn Mặt đổi thành gương mặt của Chúc Lê, nhất định không phải là hành động tùy tiện.


Ngàn Mặt gật đầu.


“Nhiệm vụ của ngươi là gì, theo dõi động tĩnh của thành Thiên Anh, lấy 《Lục Đạo Thiên Thư》? 《Lục Đạo Thiên Thư》 là cái gì?”


Chu Chiêu thoáng giật mình trong lòng, nhớ tới văn tế có thể hiện lên trên thẻ tre trống rỗng, có khi nào thẻ tre đó là 《Lục Đạo Thiên Thư》không?


Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng phủ nhận ý tưởng đó.


Thẻ tre kia trước đây luôn ở trong Tàng Thư Lâu của biệt viện Sơn Minh do công chúa Trường Dương xây dựng, bình thường chất đống trên kệ sách trong tầng hầm, sau đó do huynh trưởng Chu Yến vô tình đặt tay lên nó nên mới được coi là vật chứng, bị Đình Úy Tự giữ lại.


Nếu đó là 《Lục Đạo Thiên Thư》, tại sao Chương Nhiên phải tốn công sức cho thành Thiên Anh? Còn phái mật thám nữa.


“Hiện tại còn phải bảo vệ Lưu Hoảng” Ngàn Mặt nói, không nhịn được giơ tay lên sờ mặt mình.


Chu Chiêu véo mạnh ghê!


Lúc trước ở Trường An hắn đã phát hiện, cô nương này không những ra tay tàn nhẫn với mình, mà còn tàn nhẫn với người khác. Nếu nàng không phải là người của Chu gia, muốn làm đình úy, thì thành Thiên Anh này mới là chiến trường cho nàng phát triển. Mới chưa bao lâu, nàng đã thích nghi với cách “thăng chức” ở đây.


Mặt của hắn vẫn còn nóng rát và đau, e rằng ngày mai sẽ chuyển sang xanh tím.


Vết thương trên cổ do Chu Chiêu đâm, đến bây giờ mà dấu vết vẫn chưa hoàn toàn biến mất.


Thật sự……


Ngàn Mặt nghĩ, mím môi, “Là mai rùa, có thể đoán được điềm lành hay dữ, giúp trường sinh. Ta không tin, nhưng có rất nhiều người tin.”


“Trên đời này không có con đường trường sinh nào cả, hơn nữa con người có thể chết bất cứ lúc nào mới thú vị. Ngươi thấy đúng không, Chu cô nương?”


Chu Chiêu lắc đầu, nhìn xương quai xanh trước mặt, không biết liệu da mặt kia có đặc biệt dài không…… Nếu như bắt đầu kéo từ xương quai xanh thì sao……


Ánh mắt của nàng quá thẳng thắn và nóng bỏng, Ngàn Mặt cảm thấy như bị bỏng, hắn lặng lẽ thắt vạt áo thật chặt, không tạo ra bất kỳ tư thế thoải mái nào nữa, nghiêm túc ngồi quỳ ở đối diện giống như một quân tử nghiêm nghị cổ hủ.


Không nhìn thấy xương quai xanh nữa, Chu Chiêu nhướng mày, tiếc nuối nhìn chỗ khác.


“Mai rùa?”


Chu Chiêu lặp lại lần nữa, đây không phải là chuyện hiếm lạ. Người ta ghi lại những chuyện xưa trên thẻ tre, mai rùa, xương động vật, lụa, da cừu, hoặc là đồng thau. Trong số đó, những văn tự liên quan đến việc cúng tế thần linh, hầu hết được khắc trên đồng thau hoặc là mai rùa.


“Ta làm bất cứ chuyện gì, bất kể sống chết, ta đều cảm thấy thú vị, vì đó là điều ta muốn làm.”


Chu Chiêu nói, cầm bánh nhân thịt nghiêm túc ăn, sau một hồi lăn lộn như thế, bánh nhân thịt đã hơi nguội, ăn hơi ngấy.


Ăn uống xong, nàng lấy khăn lau khóe miệng, sau đó đứng dậy.


“Đa tạ ngươi đã mời bữa sáng. Trưa mai vào lúc canh ba, mời ngươi đến xem một hồi náo nhiệt tại rừng thông bên ngoài cổng Huyền Vũ, coi như đáp lễ. Đến lúc đó ngươi lại dùng gương mặt này vào thành, vô trại Thiên Đấu đi theo ta. Về phần thân phận……”


Chu Chiêu nhìn gương mặt của Ngàn Mặt, tặc lưỡi hai tiếng, nàng vẫy tay, “Lười suy nghĩ. Với gương mặt này, mặc kệ ngươi có thân phận gì, cuối cùng cũng sẽ trở thành Tạ lão tứ.”


Ngàn Mặt không hiểu, hắn thấy Chu Chiêu phải rời đi, không khỏi nhắc nhở, “Cao thủ thực sự của Huyền Vũ đường không phải là ba trại chủ. Có có một gã xăm trên mặt ở bên cạnh lão đường chủ, hắn là tai mắt mà Tần Thiên Anh cài đặt bên cạnh đường chủ của Huyền Vũ đường.”


“Tuy rằng ngươi có võ công cao, nhưng võ công của người này chưa chắc thấp hơn ngươi. Nếu ngươi gặp hắn, nhất định phải hết sức cẩn thận.”


Chu Chiêu đứng dậy, nàng nghĩ, đây có lẽ là lý do Ngàn Mặt muốn biến thành Chúc Lê đi theo bên cạnh nàng.


Nàng gật đầu, mở cửa, nghênh ngang đi ra ngoài.


Lúc này có vài vị khách trong quán cừu nướng, đều tới ăn bánh hấp, nói chuyện ríu rít tạo ra không khí nhộn nhịp.


Nương tử chủ nhân xách váy đi lên lầu, cầm theo một cái khay gỗ. Lúc nàng bước vào, nhìn thấy Ngàn Mặt đeo mặt nạ ngồi thẳng tắp, ngẩn ngơ nhìn chén canh thịt cừu trống không đối diện.


Nàng lặng lẽ ngồi quỳ xuống, bắt đầu dọn dẹp chén đĩa trên bàn, vừa ngước mắt thì nhìn thấy gò má sưng đỏ của Ngàn Mặt, không khỏi kinh ngạc.


“Chu cô nương gây ra à?” Nương tử chủ nhân kêu lên, “Ngươi không giết nàng.”


Ngàn Mặt bất ngờ quay qua nhìn, nương tử chủ nhân không hề sợ hãi, “Ngươi không thấy, ngươi đối xử với nàng khác biệt hay sao.”


Trước đây, không phải không có “đồng liêu” tới thành gặp Ngàn Mặt, chẳng qua cuối cùng đều chết.


Ngàn Mặt đứng dậy, không tiếp tục chuyện này nữa, “Lần sau đừng thêm rau mùi vào canh thịt cừu của ta, bánh nhân thịt bị nguội sẽ khó ăn lắm, phải giữ ấm trên lửa than.”


Hắn nói xong, lướt qua, bay ra khỏi cửa sổ, sau đó biến mất.


Nương tử chủ nhân nhìn bình phong bị ngã đụng vào tường, chợt nghĩ tới một hình ảnh, tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu khẽ cười.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin