MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 50: "Anh ấy không phải là bạn trai em."


Gần đây Khương Diên luôn cảm thấy hình như có ai đó đang theo dõi cô. Nhưng rõ ràng là không có ai.


Tết Nguyên Đán sắp đến, trên đường đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Khương Diên cũng cảm thấy vui nên mua vài chiếc đèn lồng cỡ vừa về xâu lại để trang trí hành lang bên ngoài phòng trưng bày.


Chung Trạch nhịn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa nên đành nói: "Em cảm thấy mấy thứ này phù hợp với chỗ chúng ta sao?"


Khương Diên nhìn đi nhìn lại: "Em thấy rất đẹp mà."


Chung Trạch không nói gì.


Khương Diên nhíu mày: "Nhìn xấu lắm sao?"


Chung Trạch thở dài: "Em thích là được rồi." Sau đó thì rời đi.


Khương Diên nhìn lên nhìn xuống, nhìn xuôi nhìn dọc, cô cảm thấy thật sự rất đẹp mà, còn đẹp hơn cái màu trắng đen lạnh lùng ban đầu nhiều.


Phòng trưng bày nghệ thuật đương đại đã được trang trí gần xong rồi. Hai ngày nữa là bọn họ có thể khai trương. Cô tính dành chút thời gian về Thịnh Nguyên hoàn tất thủ tục từ chức vì bộ phận nhân sự bên đó đã tìm được người tiếp nhận công việc của cô, nên bây giờ cô không cần phải qua đó làm việc nữa. Không làm việc mà vẫn được nhận lương khiến cô luôn cảm thấy bứt rứt trong lòng, luôn cảm thấy giống như cô đang lợi dụng Thịnh Nguyên, cũng là lợi dụng người kia.


Rốt cuộc thì vấn đề đèn lồng có đẹp hay không vẫn làm cô thấy rối rắm tới tận trưa. Cô cảm thấy chỉ khảo sát hai người là cô và Chung Trạch thì quá ít, cô phải hỏi thêm mấy người nữa mới được.


Vì thế cho tới trưa cô đã hỏi qua rất nhiều người, từ bác Lý đến để bổ sung nguyên liệu nấu ăn, rồi anh trai chuyển phát nhanh, thậm chí cả người qua đường mà cô cũng kéo tới hỏi. Đáp án thì nửa này nửa kia, người thì nói đẹp, phù hợp với không khí ngày Tết sắp tới, người thì lại nói trang trí như thế không hợp với phòng trưng bày của bọn họ.


Giữa trưa cơm nước xong, Chung Trạch về phòng vẽ tranh, cô thì cầm theo cái thang xuống lầu, quyết định tháo đèn lồng xuống.

Cô đang chuẩn bị leo lên thì một giọng nam quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Em đang làm gì vậy?" 


Khương Diên xoay người, nhìn thấy Chung Cảnh và Thẩm Tòng thì quay người lại một cách hờ hững: "Không có gì, chỉ tháo đèn lồng xuống thôi."


Chung Cảnh nhìn chuỗi đèn lồng đỏ treo phía trên hành lang lối vào thì cau mày nói: "Xấu quá. Để anh giúp em tháo xuống."


Khương Diên bực mình liếc anh rồi lại nhìn sang Thẩm Tòng đang đứng bên cạnh: "Trợ lý Thẩm, anh cũng thấy xấu sao?"


Thẩm Tòng nhìn một lúc rồi nói: "Tôi cảm thấy rất đẹp. Tết Nguyên Đán nên được chào mừng mà." 


Khương Diên lập tức nở nụ cười, xích lại gần Thẩm Tòng rồi vui vẻ như một đứa bé: "Đẹp mà, đúng không? Tôi cũng thấy đẹp mà." Rồi cô lại bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Bọn họ đúng là không có mắt thẩm mỹ tí nào"


Chung Cảnh: “ Nếu anh biết khen đẹp có thể khiến cô vui như thế, dù có phải đi ngược lại với gu thẩm mỹ của bản thân thì anh cũng sẽ nói.”


Anh ho nhẹ rồi ba phải nói: "Thật ra cũng không xấu lắm đâu, rất đẹp."


Thẩm Tòng mím môi nhịn cười quay mặt đi chỗ khác. Cái anh này, ba phải rõ ràng quá vậy! Khương Diên liếc mắt về phía anh bằng vẻ hờ hững: "Lúc nào Tiểu Chung tổng cũng đến tìm Phó tổng Chung nhỉ? Anh ấy đang ở trên phòng vẽ tranh."


Chung Cảnh nói với Thẩm Tòng: "Cậu lên đón anh cả trước đi."


Thẩm Tòng đi vào cửa, bước lên tầng.


Chung Cảnh nói với Khương Diên: "Hôm nay là ngày giỗ của ông nội anh, muốn đi cúng bái nên anh đến đón anh cả đi cùng."


Khương Diên "Ừ" một tiếng.


Cũng không còn gì để nói khiến Khương Diên ngượng ngùng muốn đi vào trước, chờ họ đi rồi cô lại ra tháo lồng đèn. Dù là phòng trưng bày hay hành lang thì chủ nhân của nó cũng không phải là cô. Ánh mắt của người bình thường nhỏ bé như cô sao có thể giống với Chung Cảnh hay Chung Trạch được, vẫn nên tháo xuống thì hơn.


Cô muốn đi nhưng lại bị Chung Cảnh sốt ruột kéo lại.


Vất vả lắm mới có một chút thời gian ở riêng với cô, Chung Cảnh không muốn để cô đi: "An ninh ở chỗ em đang thuê không được tốt lắm. Hay là em về lại nhà trọ cũ ngày xưa em thuê đi. Em đưa tiền thuê nhà cho anh cũng được."


Khương Diên quay lại, rút cổ tay đang bị anh nắm ra rồi nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết chỗ đó không an toàn?"


Chung Cảnh nghẹn họng, sau đó nói: "Anh đoán. Lần trước đưa em về, anh cảm thấy điều kiện chỗ đó không tốt lắm."


Đương nhiên là do anh tận mắt nhìn thấy. Mỗi lần ngủ cô đều phải khoá cửa phòng thật chặt, còn chuyển cái bàn để chặn trước cửa, lúc ngủ chỉ cần ngoài phòng vang lên một tiếng là tỉnh giấc ngay. Chắc chắn là vì an ninh không tốt nên cô mới ngủ không yên giấc.


Anh thấy vậy thì vừa đau lòng vừa sốt ruột.


Khương Diên không mảy may cảm kích mà chỉ nói: "Không sao. Tôi cảm thấy sống ở đó rất tốt."


"Em..." Anh thật sự hết cách với cô.


Đúng lúc đó thì Thẩm Tòng và Chung Trạch cũng xuống tới nơi. Chung Cảnh thở dài: "Khi nào em đổi ý thì báo cho anh biết."


Khương Diên phớt lờ, không thèm để ý đến anh.


Chung Trạch nói với Khương Diên là đừng tự mình tháo mấy cái lồng đèn đó, lát nữa anh ấy quay lại gọi người đến tháo xuống là được, lỡ không cẩn thận thì lại té ngã mất.


Khương Diên gật đầu.


Ba người họ rời đi.


Khương Diên nhìn lên mấy cái đèn lồng màu đỏ đó rồi nghĩ, dù sao bây giờ mình cũng chẳng có việc gì để làm, treo thì treo được, vậy sao lúc tháo lại không thể tháo được ta?


Từ lúc lên xe, Chung Cảnh luôn cảm thấy bất an.


Chung Trạch ngồi bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Còn việc gì chưa giải quyết ổn thoả sao?"


Chung Cảnh lắc đầu. "Không có việc gì."


Một lát sau, trong đầu Chung Cảnh vang lên một tiếng hét sợ hãi rất rõ ràng, lòng anh lại càng hoảng hơn, anh hỏi Chung Trạch và Thẩm Tòng đang ngồi phía trước lái xe: "Anh cả, Tiểu Thẩm, hai người có nghe thấy tiếng gì không?"


Hai người kia đều nói không nghe thấy gì.


Chung Cảnh nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy của Chung Trạch và Khương Diên, lại nghĩ người phụ nữ này sẽ không nghe lời như thế. Anh ra lệnh cho Thẩm Tòng: "Quay đầu, quay về hành lang phòng trưng bày!"


"Nhưng bây giờ mấy người bên phía Chủ tịch đang chờ ở nghĩa trang..."


Chung Cảnh sa sầm mặt: "Cậu nghe không hiểu à?"


Thẩm Tòng đành phải tìm một ngã tư rồi quay đầu xe lại.


Về đến gần hành lang phòng trưng bày, Chung Cảnh nhìn thấy Khương Diên đang ngồi dưới đất. Quả nhiên là đã xảy ra chuyện.


Anh gấp gáp đến nỗi phải hô to bảo Thẩm Tòng dừng xe lại. Xe còn chưa dừng hẳn mà anh đã chạy xuống, chạy như điên về phía hành lang phòng trưng bày.


Khương Diên ngồi dưới đất ôm chặt bắp chân trái, sắc mặt tái nhợt vì đau.


Chung Cảnh bước đến, ngồi xổm xuống: "Em sao vậy?"


Khương Diên thấy anh thì sửng sốt: "Sao anh lại quay về đây?"


Chung Cảnh: "Bị thương chỗ nào?"


Sắc mặt Khương Diên tái nhợt cả lại, còn có nước mắt chảy ra từ hốc mắt, thật sự rất đau: "Chân hơi trẹo thôi."


Anh khẽ nhấc chân cô lên thì thấy mắt cá chân đã sưng tấy, thế này thì không phải là trật nhẹ rồi, không chừng còn tổn thương đến xương cốt.


Anh nhấc bổng cả người cô lên một cách nhẹ nhàng rồi trầm giọng nói: "Anh đưa em đến bệnh viện."


Khương Diên cắn môi, ngoan ngoãn chịu đựng mà không giãy dụa. Trong lòng cô hối hận vô cùng, sao cô lại không nghe lời Chung Trạch, sao cứ phải trèo lên tháo đèn lồng làm gì chứ? Giờ thì tốt rồi. Chân đau thế này mà còn đẩy anh ra thì đúng là già mồm cãi láo.


Nhưng sao anh lại quay về nhỉ?


Ba người họ đưa cô đến bệnh viện. Khương Diên bị Chung Cảnh ôm lên xe, xuống xe, vào bệnh viện, vào phòng, cả quá trình cô đều xấu hổ đến nỗi không dám lộ mặt ra.


Một phần vì cô cảm thấy mình thật ngu ngốc nên không dám nhìn mặt người khác, phần còn lại là vì bị Chung Cảnh ôm như vậy, cô chỉ ước đây không phải là mình.


Chụp X-quang xong, không tổn thương đến xương. Dù sao thì cái thang đó cũng không cao lắm, chỉ là dây chằng bên chân trái ở sai vị trí, e là phải tĩnh dưỡng tử tế một thời gian thì mới có thể hoạt động tốt lại được.


Sau đó Khương Diên ngồi trên ghế, y tá chườm nóng cho cô. Đột nhiên trong phòng cấp cứu lại xuất hiện hai anh đẹp trai nên có rất nhiều người chạy đến nhìn, cô y tá vừa xoa chân, vừa nói với cô với khuôn mặt ghen tị: "Cô gái à, bạn trai em đối xử với em tốt thật đó. Nhìn mặt anh ấy đỏ bừng như thế, hẳn là lo lắng cho em lắm rồi."


Khương Diên liếc nhìn Chung Cảnh đang đứng bên cạnh giúp cô lấy thuốc và nước thì xấu hổ giải thích: "Anh ấy không phải là bạn trai em ạ."


Tay Chung Cảnh hơi ngừng lại, khoé môi mím chặt, anh ngồi xổm xuống đưa thuốc và nước cho Khương Diên, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phụ hoạ theo cô: "Ừ, không phải."


Miệng thì nói không phải nhưng thử nhìn dáng vẻ này mà xem, còn cả tình yêu mãnh liệt trong đôi mắt kia nữa, tất cả mọi thứ khiến trong đầu mấy chị y tá và những người xung quanh nổ ra 7749 tình tiết quen thuộc trong mấy bộ phim thần tượng.


Khương Diễn ngại ngùng nhận lấy thuốc và nước rồi uống.


Chung Trạch hỏi cô: "Muốn gọi điện thoại cho ba mẹ em không?"


Khương Diên nhanh chóng xua tay: "Đừng đừng, bọn họ còn nghĩ em đã đổi việc lâu rồi. Nếu như mẹ em mà biết em còn..."


Cô liếc Chung Cảnh rồi không nói gì nữa.


Mẹ nghĩ rằng cô và cái người "bao nuôi" cô đã phân rõ giới hạn từ lâu rồi. Nếu để mẹ cô biết cô và anh còn dây dưa chưa dứt nữa, cô lại còn làm việc ở phòng trưng bày của anh trai người ta nữa thì có khi công việc của cô cũng đi tong luôn.


Chung Cảnh hiểu những lời mà cô không nói. Anh đứng dậy, ho nhẹ: "Vậy để anh đưa em về."


Khương Diên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên kinh ngạc hỏi: "Không phải hôm nay bọn anh đến nghĩa trang cúng bái ông nội à? Bọn anh đến trễ như vậy mà không sao hả?"


Đúng lúc đó thì Thẩm Tòng tiến lên nói với Chung Cảnh: "Tiểu Chung tổng, Chủ tịch đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi, anh..."


Chung Cảnh cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói với Chung Trạch: "Anh cả, Thẩm Tòng đưa anh đến nghĩa trang. Em đưa Khương Diên về trước đã."


Chung Trạch nhìn dáng vẻ này của anh thì đột nhiên lại nhớ tới bản thân mình ngày trước. Anh ấy mỉm cười gật đầu: "Ừ."


"Tôi..." Khương Diên mấp máy môi.


Nhưng Thẩm Tòng đã đẩy Chung Trạch ra ngoài rồi.


Hoàn toàn không có ai để ý đến suy nghĩ của cô. Khương Diễn lại rơi vào vũng lầy hối hận: Ai bảo mày không cẩn thận! Ai bảo mày không cẩn thận hả!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin