MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 46: Cô có thể tuyên bố với bên ngoài trước rằng hôn ước đã được xóa bỏ 


Vào tối hôm ông bố nhà họ Chung tổ tiệc sinh nhật, Khương Diên đã cùng Chung Trạch đến nhà họ.


Bọn họ đến rất muộn, buổi tiệc đã bắt đầu. Giữa sân vườn là một cây cột điện rất cao, trên đỉnh cây cột điện là một ngọn đèn rất lớn có ánh sáng cực mạnh, dưới ánh đèn là đủ loại siêu xe xếp từng hàng dài ở bên đường, kéo dài đến tận nơi ánh đèn không thể soi rọi được nữa, có thể thấy được khách khứa hôm nay cực kỳ đông, hơn nữa đều là khách quý.


Trong nhà chính rộn ràng tiếng người tiếng nhạc đan xen, vô cùng nhộn nhịp.


Bác Lý và Khương Diên đang giúp Chung Trạch xuống xe và sửa sang lại quần áo, Chung Cảnh bước nhanh ra khỏi nhà chính, đi về phía bọn họ.


Anh đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy vào cửa chính mới chạy ra đón Chung Trạch, nhìn thấy Khương Diên thì có hơi bất ngờ, không ngờ hôm nay cô cũng tới.


Anh đang định lên tiếng, Khương Diên đã nói với Chung Trạch: “Vậy em đợi anh ngoài này nhé.” Chung Trạch gật đầu.


Chung Cảnh thầm nghĩ, ồ, thì ra chỉ là đưa anh cả đến thôi, anh biết ngay hẳn là cô sẽ không đến những sự kiện như thế này.


Bây giờ cô tránh mặt anh còn không kịp, sẽ không đến những nơi có anh và Tuyên Lộ.


Trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng, nếu không phải vì anh cả thì chắc chắn hiện giờ cô đã cách anh càng xa càng tốt rồi.


Anh bước đến phía sau Chung Trạch đẩy xe lăn giúp anh ấy, khách sáo mời: “Em cũng vào trong ăn chút gì nhé.”


Khóe miệng Khương Diên cong lên nở nụ cười lịch sự: “Cảm ơn tiểu Chung tổng, tôi không vào thì hơn ạ.” 


Chung Cảnh mấp máy môi, định nói gì đấy nhưng cuối cùng lại thôi. Trước đây mỗi lần cô gọi anh là A Cảnh đều rất cẩn thận từng li từng tí, thích anh cũng chu đáo từng chi tiết một, bây giờ tiếng tiểu Chung tổng này rõ ràng rất đúng bổn phận, nhưng nghe vào lại chướng tai và khó chịu đến thế.


Chung Cảnh đẩy Chung Trạch vào trong, bác Lý cũng vào theo sau, Khương Diên thì quay về trên xe. 


Cô lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại rồi lướt tay trên màn hình.


……


“Ai dà, cậu đoán xem lúc nãy mình đã gặp ai đây?” Ôn Na đột nhiên chạy đến đụng nhẹ vai Tuyên Lộ, nở một nụ cười ra chiều bí ẩn với cô ta.


Hôm nay Tuyên Lộ mặc một chiếc váy dạ hội cổ thấp màu tím, đường nét gương mặt tinh tế rạng ngời, cơ thể gợi cảm hoàn hảo đã được chiếc váy dạ hội đắt tiền tôn lên một cách hoàn mỹ như ánh hào quang rực rỡ, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn. Mới vừa nãy khi đi cùng với Chung Cảnh, cô ta đã nhận được vô số lời khen ngợi và hâm mộ, nổi bật vô cùng. Cô ta hưởng thụ cảm giác hơn người khi được mọi người vây quanh tung hô, bất giác đã uống nhiều thêm hai ly rượu, gò má đỏ bừng, càng hiện lên nét yêu kiều sắc sảo không ai sánh bằng.


Lúc này Chung Cảnh không ở đây, còn cô ta đang trò chuyện với vài người chị em có quan hệ thân thiết.


“Ai vậy?” Tuyên Lộ buộc miệng hỏi.


“Đồ chơi của cậu hai nhà họ Chung”


Ôn Na vừa đáp, nét cười trên mặt Tuyên Lộ nhạt hẳn đi vài phần, nét mặt của các vị khách nữ xung quanh cô ta cũng mỗi người một vẻ, cô bạn thân nhất với Tuyên Lộ tên là Lisa, Lisa chau mày hỏi Ôn Na: “Là cái đứa Khương, Khương Diên gì đó à?”


“Phải, là nó đó. Trước đây tớ đã thấy qua ảnh của nó nên nhận ra được, bây giờ đang ở trong sân vườn, hình như là trên xe của cậu cả nhà họ Chung”


Lisa đảo mắt trắng: “Sự kiện giống ngày hôm nay mà nhỏ đó cũng dám đến à?”


Ôn Na trả lời: “Thật ra nó cũng biết điều lắm, chỉ ở trong sân vườn thôi không có đi vào.”


“Hờ, nó mà dám vào...” Lisa kéo cánh tay của Tuyên Lộ: “Lộ Lộ à, cậu không muốn nhân cơ hội này dằn mặt con nhỏ đó để cho nó biết mùi hay sao? Tưởng giống gì chứ chỉ là con gái của người giúp việc nhà cậu mà thôi, vậy mà cũng dám giành đàn ông với cậu à!”


Những lời tung hô khen ngợi và cả men rượu đã làm tê liệt một nửa đại não của Tuyên Lộ, nỗi bực tức dồn nén trước đây giờ phút này như Nitơ gặp nước xúc tác với nhau làm dâng trào lên bề mặt, cô ta khẽ nhếch môi.


…..



Khương Diên lướt điện thoại một lúc thì cảm thấy hơi mệt, bèn điều khiển cho lưng ghế lái phụ ngã về sau, cô tựa vào nghỉ ngơi, vừa lim dim mắt sắp ngủ thì bị tiếng gõ lên cửa xe làm giật mình. Cô mở mắt ra nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài có một bà thím đang mặc đồng phục người hầu màu trắng, cô hạ cửa sổ xe xuống hỏi: “Thím ơi, có chuyện gì không ạ?”


Bà thím có vẻ như đang rất vội vàng: “Cô, cô tên là Khương Diên phải không?” “Phải, là cháu ạ?”


“Cậu cả nhà chúng tôi đang cãi nhau với ông chủ, lão phu nhân kêu tôi đến gọi cô vào khuyên cậu ấy, nhanh, cô mau theo tôi!”


Đầu óc Khương Diên lúc này vẫn còn đang mơ màng, cô chưa hỏi rõ tình huống đã bị bà thím nắm cửa xe rồi kéo cô ra khỏi xe, dắt cô chạy vào trong nhà lớn.


Bà thím đó vội vàng kéo cô đi xuyên qua phòng tiếp khách nhộn nhịp, đi đến một sảnh nhỏ khuất người. Sau khi cô vào trong phát hiện bên trong không có ai định xoay người hỏi bà thím đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bà thím đã biến đi đâu mất, hơn nữa cửa đã bị khoá chặt.


Cô: ???


Trong lòng cô đang nghi hoặc không thôi thì có ba cô gái cỡ tuổi cô không biết từ đâu xuất hiện, ai nấy ăn mặc sang trọng, dáng dấp xinh đẹp, chắc là khách mời của nhà họ Chung trong buổi tiệc hôm nay. Bọn họ đều đang săm soi đánh giá cô, ánh mắt hiện lên vẻ coi thường khinh bỉ.


Cô không quen ai trong số họ cả.


Tại sao họ phải nhìn cô như vậy?


Sau đó phía sau lớp rèm cửa sảnh nhỏ, lại có hai người bước ra, một trong hai người đó là người mà cô quen.


Cô hiểu ra ngay lập tức, vì sao lại có người lừa cô đến đây.


Đầu óc cô suy nghĩ nhanh chóng, lùi về phía sau một bước, trong mắt hiện rõ sự căng thẳng và đề phòng.


Tuyên Lộ cười: “Khương Diên, cô sợ gì chứ, tôi một không đánh cô hai không chửi cô. Chỉ là đột nhiên tôi rất là rất là muốn ăn món bánh crepe xoài do chính mẹ cô làm mà từ nhỏ tôi đã rất thích ăn, nghe nói tay nghề của cô cũng không tệ, trùng hợp hôm nay cô cũng đến đây, nên tôi muốn mời cô làm cho tôi ăn một lần.”


Khương Diên cạn lời nhìn cô ta.


Chỉ là muốn ăn đồ ngọt thôi á? Rõ ràng là đang mượn cớ để sỉ nhục cô báo thù cô mà.


Khương Diên nhìn cô ta một hồi, khẽ nhướng mày trả lời: “Vậy thôi à, được thôi.” Không đánh không mắng cô mà chỉ đòi cô làm một món tráng miệng, cô cũng không phải là cô chiêu mười ngón tay không dính bụi trần đâu, làm thì làm thôi.


“...” Thấy cô đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Tuyên Lộ lại hơi bất ngờ.


Lisa đứng bên cạnh cười nói: “Lộ Lộ, cậu đánh giá lòng tự trọng của người nghèo cao quá rồi đó, chuyện mà cả đời này chúng ta cũng không bao giờ làm, người ta thì thuần thục vô cùng đó mà.”


Ôn Na hùa theo: “Ai dà, đàn ông bây giờ có phải đều thích loại dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời như nó không? Trông nó ngoan quá đi à, giống một con mèo con lông trắng vậy đó! Nếu tớ mà là đàn ông thì tớ cũng muốn nuôi một con như vậy bên mình, rảnh rỗi thì chơi đùa, trêu chọc.”


“Tuyên Lộ, hay là chúng ta lột sạch đồ của nó, xem thử rốt cuộc cơ thể của nó có thứ gì mà khiến đàn ông mê mệt đến vậy nhé?” Có người đề nghị.


Khương Diên nghe thấy những lời này, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ hãi lùi về sau nắm chặt lấy quần áo của mình.


Tuyên Lộ mím môi bật cười: “Coi cô sợ kìa, bọn họ chỉ đùa với cô thôi.”


Khương Diên lại không cảm thấy vui chút nào.


Tuyên Lộ chỉ về một hướng cho cô: “Đi qua bên đấy là phòng bếp, cô đi làm đồ ngọt đi.”


Khương Diên vội vàng đồng ý, đi về phía phòng Bếp.


Phía sau vang lên một tràng cười từ mấy cô gái nhà giàu đó, có lẽ là đang cười nhạo sự nhát gan và thất thố của cô, cô còn nghe Tuyên Lộ nói rằng: “Bây giờ các cậu biết tại sao tớ lại không xuống tay với cô ta chưa, vừa nghèo hèn vừa đê tiện một đòn liền thua ngay, làm sao xứng làm đối thủ cạnh tranh của tớ được?”


Có người vội nói hùa: “Hờ hờ, nó không bằng cả một cọng tóc của cậu.”


“Cậu hai nhà họ Chung nhắm mắt cũng biết nên chọn ai.”


Sống mũi Khương Diên cay cay, cô bước đi thật nhanh về phía trước, coi như không nghe thấy những lời mỉa mai châm biếm sắc bén như dao kia.


Căn phòng nhỏ này hẳn là phòng ăn của nhà họ Chung, liên kết với phòng bếp, bên kia phòng bếp nối liền với sảnh tiếp khách lớn. Cô có thể nhân cơ hội bỏ trốn, thế nhưng đắc tội Tuyên Lộ thì rắc rối sau này sẽ chỉ càng nhiều thêm, cô đành bỏ đi ý định này.


Món tráng miệng bánh crepe xoài này không quá phức tạp, cô đã nhanh chóng làm xong, lúc cô dọn lên dĩa bên lên sảnh nhỏ thì nghe được Tuyên Lộ đang kể về vụ tai nạn xe năm đó của ba Khương Niên: “Ba của tớ khi còn trẻ mua một chiếc xe, Lamborghini phiên bản giới hạn, tài xế lái đi khoe với đồng hương không cẩn thận bị lật xe, cả chiếc xe đều hỏng hết, ba tớ nói coi như là người không bị thương là tốt rồi, tài xế với người giúp việc cùng từ chức rời đi, nếu mà không bỏ đi ấy hả, bây giờ chắc là đang ở nhà tớ làm công trả nợ, chiếc xe mấy triệu bạc đủ để họ trả cả đời đấy.”


Tuyên Lộ nói xong, liếc mắt lên nhìn về phía Khương Diên đang cúi người đặt đồ ngọt lên bàn trước mặt cô ta.


Khương Diên cắn nhẹ môi dưới, chớp chớp mắt, miễn cưỡng mỉm cười, lúc nói chuyện cả hàm răng đều có hơi run rẩy: “Phải đấy, cả nhà tôi nợ nhà họ Tuyên cả đời, làm điểm tâm cho cô cả chỉ là việc cỏn con mà thôi, mời, xin mời cô thưởng thức.”


Tuyên Lộ cười duyên dáng, cầm lấy chiếc nĩa tinh xảo trên mâm ghim vào miếng bánh crepe, cắt một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng. Cô ta chau mày, chậm rãi phê bình: “Kém xa dì Trương quá, vẫn là lần sau gọt dì ấy đến nhà làm cho tôi ăn thì hơn.”


Khoé mắt Khương Diên cay xè, cảm giác bản thân lẫn cả gia đình đều bị người ta chà đạp dưới chân khiến cô nhục nhã ê chề, cô cảm thấy mình còn ở lại đây nữa bản thân sẽ khóc mất, nhưng cô lại không muốn để họ thấy nước mắt của cô.


Cũng may mà Tuyên Lộ cuối cùng cũng buông tha cô, nói với cô rằng: “Được rồi, cô đi đi.”


Lisa bước đến gõ cửa, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.


Khương Diên đang định bước ra cửa, Tuyên Lộ lại gọi cô lại: “A phải rồi, nghe nói là bà nội thích cô lắm, cảm thấy cô cứu được cháu trai cả của bà ấy, sao hả, không có cơ hội gả cho Chung Cảnh nên muốn ra tay ở chỗ Chung Trạch à?”


Khương Diên không quay đầu lại đáp: “Cô đây đã nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không có bất cứ dây dưa tình cảm nào đối với ai trong bọn họ nữa.”


Tuyên Lộ trề môi: “Tốt nhất là như vậy, tôi không muốn làm chị em dâu gì đó với cô đâu.”


Khương Diên bước chân ra ngoài, vào trong sảnh tiếp khách.


Cô cúi đầu, định âm thầm lặng lẽ xuyên qua nhóm người ồn ào, bước ra cửa lớn.


Thế nhưng cô lại bị người nào đó kéo lại, tiếp theo sau đấy là một âm thanh vội vã quen thuộc:


“Cô bé à, cháu cũng đến rồi à? A Trạch còn nói là cháu không chịu đến cơ.” Khương Diên ngẩng đầu lên nhìn bà nội nhà họ Chung, cô ngập ngừng: “Bà Chung à cháu...”


“Ơ, sao sắc mặt cháu kém thế kia? Có phải là do đến rồi mà không tìm thấy A Trạch nên lo lắng không? Đừng đi mà đừng đi mà, bà nội dắt cháu đi tìm A Trạch, bọn họ đang ở trên phòng sách trên lầu đấy.” Vừa nói, bà lão vừa kéo cô về phía cầu thang.


“Bà nội ơi, không cần tìm phó tổng Chung đâu ạ, cháu phải đi ngay ạ.”


“Vậy thì không được, phải để A Trạch với A Cảnh tiếp đãi cháu thật chu đáo. À mà còn con dâu của bà cũng chưa gặp cháu nữa, phải để bọn nó gặp thử mới được.”


Khương Diên không dám giằng ra, sức khoẻ bà lão vốn đã không ổn định, nhỡ như lúc giằng co với cô mà xảy ra chuyện không may gì thì cô không chịu nổi trách nhiệm, sau khi lên cầu thang thì cô không dám vùng vẫy nữa, chỉ đành dìu bà lên lầu.


…..


Phòng sách trên lầu.


Hôm nay Chung Trạch đã giữ đủ thể diện cho ba mình, không chỉ mang quà đến chúc mừng mà còn nói vài câu xuôi tai. Khiến ông không chỉ cảm thấy an ủi vì anh ấy cuối cùng đã chịu bước ra khỏi bóng tối ôn hòa trở lại, mà còn cảm thấy vui mừng vì quan hệ cha con cuối cùng cũng phá vỡ được lớp băng lạnh lẽo, hòa hoãn hơn nhiều.


Đã lâu rồi không trò chuyện đàng hoàng với hai đứa con trai, ông bèn gọi hai người bọn họ đến phòng sách.


Sau khi ngà ngà say, tính tình của ba Chung dường như ôn hòa hơn rất nhiều, bày tỏ thẳng thắng về nỗi thất vọng cùng sự lo lắng phiền muộn của bản thân từ sau khi Chung Trạch xảy ra chuyện, ông gửi lời xin lỗi đến con trai lớn, nói rằng bản thân nên dành nhiều kiên nhẫn và yêu thương hơn cho anh ấy, không nên chỉ biết chỉ trích con trai nên sớm nghe lời mình nếu không qua lại với người phụ nữ kia thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.


Chung Trạch vốn chỉ định đến để diễn một tuồng kịch, không ngờ lại có thể nghe được lời xin lỗi từ người cha vẫn luôn bá đạo lạnh lùng của mình, nhớ đến bà nội và Khương Diên nghĩ đủ mọi cách để mình đồng ý đến đây, nhất thời cảm thấy bản thân đã quá phiến diện cố chấp trong chuyện này.


Ba đúng là thực lòng yêu thương con trai của mình mới chịu cúi đầu nhận lỗi.


Ba cha con càng tâm sự càng mùi mẫn hơn.


Sau đó, ông bỗng dưng nói với Chung Trạch rằng: “A Trạch, cô gái tên Khương Diên đó, xem ra cũng khá hợp với con, nếu con thích thì cưới về nhà chăm sóc con cũng được.”


Chung Trạch và Chung Cảnh đều ngây người, nét mặt thay đổi.


Ông nhà họ Chung quay đầu hỏi Chung Cảnh: “Con đã chấm dứt sạch sẽ với cô gái ấy rồi chứ?”


Sắc mặt của Chung Cảnh đen đi vài phần: “Về chuyện này thì ba đừng có xen vào.”


Sắc mặt của Chung Trạch càng khó coi hơn, ánh mắt khó khăn lắm mới ôn hòa trở lại bây giờ lại trở nên lạnh lẽo, anh ấy tức đến bật cười: “Ý của ba là, Khương Diên không xứng với A Cảnh, phối với đứa tàn tật như con thì được chứ gì?”


“Ba đang suy nghĩ cho nửa đời sau của con...” Ông giải thích.


Chung Trạch nghĩ đến gì đó, anh ấy nhếch môi, ngắt lời của ông: “Xem ra người anh cả tàn tật như tôi, chỉ có thể nhặt người con gái mà em trai tôi chơi xong còn sót lại. Hay là thôi đi, bị loại phụ nữ nghèo nàn vừa không biết trung trinh là gì kia hại qua một lần rồi còn không đủ hay sao, còn muốn tôi tự rước lấy nhục bị hại thêm một lần nữa à? Một người giúp việc thôi mà, bỏ tiền ra ai cũng có thể chăm sóc tôi, cần gì cưới về nhà dùng tiền của tôi còn nuôi tình nhân bên ngoài để dày vò tôi hả?” Chung Cảnh ngẩn người ra nhìn Chung Trạch, anh không dám tin những lời này xuất phát từ miệng Chung Trạch, anh ấy thực sự nghĩ về Khương Diên như vậy hay sao?


Ông lập tức đổi giọng: “Ba không có ý này mà, con không muốn thì thôi..”


Lời của ông còn chưa dứt, phía bên ngoài tiếng của bà nội đã vang lên: “Cô bé à, cháu đừng đi mà! Khương Diên...”


Chung Trạch và Chung Cảnh trong mắt cùng lúc hiện lên sự kinh ngạc, con ngươi co rút lại: Sao cô ấy lại ở đây?


Lúc Chung Cảnh đuổi theo ra ngoài thì gặp Tuyên Lộ, cô ta kéo anh lại ở giữa sảnh lớn: “A Cảnh, đã xảy ra chuyện gì thế?”


Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy biến mất nơi cửa lớn, Chung Cảnh gấp gáp không thôi, anh muốn đẩy cánh tay đang nắm chặt của Tuyên Lộ ra, hơi dùng sức, ai ngờ đối phương lại cứ túm lấy anh không buông, sắc mặt anh lạnh lùng, giọng nói cũng không cảm xúc: “Buông ra.”


 Tuyên Lộ nhìn xung quanh, sóng mắt đưa tình, nhẹ giọng nói: “A Cảnh, em mới là vợ chưa cưới của anh, anh đuổi theo cô ta làm gì?” Huống hồ còn có biết bao nhiêu là người đang nhìn. Người đàn ông hất tay cô ta ra: “Không liên quan đến cô.”


Dưới ánh nhìn chăm chú từ mọi người, Chung Cảnh bỏ rơi cô ta chạy ra cửa lớn. Tuyên Lộ lặng người một giây, cũng đuổi theo anh.


Chạy theo anh ra đến bên ngoài, cô ta đứng dưới ánh đèn trắng bệch, hét lên với bóng lưng của người đàn ông đó một cách mất kiểm soát: “Chung Cảnh! Anh có biết anh đang làm gì không? Vì một cô gái như vậy, anh không quan tâm gì nữa sao?”


Cái mà cô ta nói đến là việc làm ăn giữa hai nhà, là lợi ích hơn trăm tỷ, là mặt mũi của hai gia đình, là mọi thứ.


Bước chân Chung Cảnh bỗng dừng lại, quay đầu thẳng thừng nói với cô ta rằng: “Cô có thể tuyên bố với bên ngoài trước rằng hôn ước đã được xóa bỏ.”


Anh nói xong liền chạy đi mất, không một lần quay đầu lại.


Gió lạnh trong đêm như ghim vào da thịt, cơ thể mong manh của người con gái run run trước gió, dòng lệ không cam lòng tuôn rơi. Cô ta không hiểu, cô ta rõ ràng đã nắm chắc phần thắng rồi mà, rõ ràng mới một giây trước tất cả mọi người còn đang hâm mộ cô ta tung hô cô ta, mà giờ phút này, Chung Cảnh bỏ rơi cô ta trước mặt mọi người, khiến cô ta trở thành trò cười.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin