MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 35: Tôi muốn có anh ấy


Chung Cảnh ôm cô lên phòng, đi thẳng đến nhà tắm.


Phòng tắm rất lớn, bồn tắm cũng rất rộng, bồn tắm này dạng hình bầu dục, hai người vào thì vẫn dư chỗ. Anh để cô vào bên trong rồi bắt đầu xả nước.


Nước chậm rãi xối xuống bồn tắm.


Thừa dịp lúc nước còn chưa nhiều, anh kéo đôi chân cô nhấc cao một chân, luồn tay vào giúp cô lấy tinh dịch bên trong ra.


Không còn vật cản, chất lỏng dính dính màu trắng đục bị trộn lẫn với nước dâm lại chảy ra từ bên trong. Miệng hoa huyệt như cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng và trần trụi của anh nên cánh hoa khẽ e thẹn khép mở vì xấu hổ.


Khương Diên cắn môi dưới ngượng ngùng nhìn anh, cô lấy tay đẩy anh: “Đừng nhìn.”


Chung Cảnh ghé sát lại hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, cắn vành tai, rồi khẽ thì thầm bên tai: “Tôi có thói quen bắn vào bên trong, tôi có nhờ người mua thuốc rồi, lát nữa sẽ tới.”


Vốn dĩ theo kế hoạch thì anh sẽ dắt cô đến siêu thị mua bao trước, nhưng ai ngờ bé thỏ này lại khiến anh phải chờ lâu như vậy, làm “thằng em” anh nhịn đến vất vả. Thế nên sau đó anh đã vội vàng mà phóng túng, quên mất vụ bao biếc này


Chuyện hai người chưa thấy được nhau trước kia thì không cần để ý tới việc tránh thai, nhưng vừa rồi là do anh quá bất cẩn.


Dẫu sao cũng sẽ uống thuốc phòng ngừa, nên nếu như bây giờ anh tiếp tục rong ruổi thì cũng không sao đâu nhỉ.


Ngón trỏ của người đàn ông tiến vào vùng xinh đẹp của cô gái, khiến cho cô mẫn cảm phải ngâm lên thành những tiếng rên rỉ: “Ưm...”


Anh cầm tay cô đặt lên con hàng mãi vẫn chưa mềm của mình, để cho bàn tay mềm mại không xương của cô di chuyển giúp anh. Nụ hôn của hai người vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mái tóc suôn dài của cô đã hơi ướt, nét đẹp quyến rũ thẹn thùng hiện giờ của cô khiến anh say mê. 


Anh cứ không ngừng mà hôn lấy hôn để trên mặt cô, cổ, vành tai, rồi lại nhớ đến mùi vị của bờ môi, trằn trọc triền miên.


Đỡ người cô lên một chút, để cô dựa nửa người vào thành bồn. Sau đó anh đưa dương vật vào giữa hai chân của cô, nhắm ngay chỗ cửa động, tiến quân thần tốc.


Nước trong bồn lúc này đã được một nửa, anh siết chặt lấy eo cô, mượn sức nổi của nước nên không tốn quá nhiều sức, chỉ là tốc độ có hơi chậm.


Nhưng đã lên đỉnh một lần rồi, anh cũng không cần phải gấp gáp đi chinh phục đỉnh cao của sung sướng nữa.


Chầm chậm đâm vào rút ra.


……….


Lúc Chung Cảnh gọi điện tới là lúc Hàn Khải Minh và Thẩm Tòng đang ở quán bar, hôm nay hai người đều đi dự sinh nhật của một người bạn chung, sau khi nghe được lời dặn dò của Chung Cảnh, cậu ta đáp: “Vâng tiểu Chung tổng, tôi sẽ đưa qua.”


Thẩm Tòng ở kế bên vừa nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, hỏi: “Chuyện gì thế?”


“Tiểu Chung tổng dặn tôi đi đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai hiệu quả tức thì rồi đưa đến biệt thự nhỏ bên kia.” Cậu ấy cười mỉa mai: “Hóa ra sai tôi đi mua biệt thự đó là để kim ốc tàng kiều, loáng cái mà đã mang người qua rồi, hành động nhanh thật đấy.”


Sắc mặt của Thẩm Tòng lặng lẽ thay đổi.


Hàn Khải Minh nói với đám bạn mình có việc phải đi trước rồi chuẩn bị rời đi.


Thẩm Tòng do dự vài giây, sau đó đuổi theo.


“Khải Minh!” Thẩm Tòng đuổi theo đến cửa quán bar, vỗ lên vai Hàn Khải Minh rồi kéo cậu ấy đến một góc khuất.


“Làm sao thế?” Hàn Khải Minh hỏi.


Thẩm Tòng ngừng hai giây, sau đó nói: “Cậu còn chưa biết người phụ nữ bây giờ của tiểu Chung tổng là ai à?”


“Ai chứ?”


Nét mặt Thẩm Tòng ngưng trọng, nói ra một cái tên: “Khương Diên.”


Nụ cười trên môi Hàn Khải Minh cứng lại, vẻ mặt toàn là không thể tin nổi và kèm theo chút tức giận. Cậu ta bắt lấy cánh tay Thẩm Tòng, xác nhận lại một lần: “Cậu nói ai cơ?”


Thẩm Tòng lặp lại: “Là Khương Diên.”


Sắc mặt Hàn Khải Minh trắng bệch ngay lập tức.


Thẩm Tòng thở dài, nói: “Cậu đừng qua đó, tôi đi thay cậu cho.”


Thẩm Tòng đang định đi thì bị Hàn Khải Minh kéo lại: “Không cần, tôi tự đi.”


Hàn Khải Minh lái xe đi mua thuốc tránh thai, rồi chạy đến biệt thự nhỏ đó.


Mật mã cửa ra vào tất nhiên là cậu biết, nhà này là do cậu mua mà.


Hàn Khải Minh bước vào, để thuốc tránh thai lên bàn trà của phòng khách.


Đứng từ phòng khách, liếc mắt sơ qua là có thể nhìn thấy một đống lộn xộn ở nhà ăn, dưới đất còn có bộ quần áo của người mà cậu ấy biết đó là ai.


Thật ra cũng không phải là cậu thích Khương Diên đến mức sâu tận xương tủy gì, chỉ đơn giản là có cảm tình mà thôi. Trước giờ cậu luôn cảm thấy Khương Diên là một cô gái đơn giản, thông minh xinh đẹp, cậu ấy chưa từng nghĩ tới cô và Chung Cảnh sẽ phát sinh quan hệ gì với nhau. Đối với cậu thì cô là người đơn thuần thông minh xinh đẹp, là một người con gái cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của một người vợ nên có, nhưng Chung Cảnh thì chưa chắc đã suy nghĩ như vậy.


Với những hiểu biết của cậu về Chung Cảnh, thì chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ lấy một cô gái như Khương Diên về làm vợ.


Lợi ích thương nghiệp và sở thích cá nhân cũng sẽ không.


Chung Cảnh vốn là người chán ghét những ai xuất thân nghèo hèn.


Nếu đã không cưới, hơn nữa còn che giấu tai mắt chuyện này với bên ngoài thì chắc đang chơi trò yêu đương trong bóng tối rồi. Cho nên Chung Cảnh đối xử với cô như thế nào thì không cần nói cũng biết.


Một món đồ chơi.


Kẻ có tiền thích chơi, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm với món đồ chơi này.


Hàn Khải Minh trộm nghe tiếng động trên phòng, có tiếng đàn ông đang làm tình đến thở dốc, tiếng va đập khiến người nghe phải xấu hổ. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cầu thang, tay nắm chặt thành đấm.


Cậu tức giận, không phải là vì mình thích mà không được, mà là do cô đang bị trêu đùa nhưng không hay.


………


Trong công ty cũng dần dần cũng có điều ra tiếng vào, trên đời này sẽ không có ngọn gió nào là không lọt tường. Khương Diên nhiều lần đi đến tầng cao nhất, còn có người bắt gặp cô tan làm ngồi lên xe Chung Cảnh. Một nhân viên nhỏ và tổng giám đốc, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra mối quan hệ giữa hai người là gì.


Giữa trưa khi cô đi lên tầng mười ăn cơm, không ai muốn ngồi chung với cô cả. Ánh mắt những người ở đây chỉ có tò mò, hoặc là khinh thường, thậm chí còn có rất nhiều ánh mắt nhìn cô chằm chằm.


Hai người bạn từng khá thân với cô là Linda và Tiêu Tiêu cũng cách xa cô.


Cô từ người được đám đông yêu thích chính thức biến thành đề tài để mọi người bàn tán chỉ trích.


“Ơ, đây không phải là Khương Diên của bộ phận PR đấy à? Ngọn gió nào thổi cô tới đây hay thế nhờ?”


“Tôi đến tìm quản lý Từ, quảng cáo mà anh ấy muốn tôi làm, tôi đã hoàn thành xong rồi. Tôi đến đây đưa cho anh ấy xác nhận lại.” Khương Diên không quan tâm đến thái độ kỳ lạ của Đặng Viên ở bộ phận dự án, cô cứ thế mà nói thẳng lý do đến.


Đặng Viện hừ một tiếng khinh thường, cô ta nhếch khóe miệng: “Quản lý Từ không có ở đây.”


“Thế lát nữa tôi quay lại.”


“Này, đi đâu mà vội mà vàng thế!” Đặng Viện chặn cô lại.


Đặng Viện khoác vai cô, thay vẻ mặt tươi cười là nụ cười khinh khỉnh, hạ nhỏ âm thanh xuống: “Khương Diên à, nói nhỏ cho đám chị em nghe chút nào. Rốt cuộc là cô làm thế nào mà mê hoặc được sếp tổng của chúng ta vậy? Công ty này có biết bao nhiêu người ôm hy vọng muốn được tổng giám đốc ưu ái đến mình, nhiều người còn thuộc dạng xịn sò từ dáng người đến cả khuôn mặt, ấy thế mà anh ấy lại coi trọng cô? Cô nói thật đi, có phải là cô đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho anh ấy không?”


Mặt Khương Diên lạnh tanh: “Tôi và tiểu Chung tổng không có quan hệ gì với nhau cả!”


“Thôi cưng đừng có ở đó giả bộ! Có người trông thấy cô đi xuống từ tầng cao nhất với vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, còn có người bắt được cảnh tan làm cô ngồi trên xe anh ấy về, bây giờ cô lại nói hai người không có gì? Quỷ mới tin!”


Khương Diên đẩy tay cô ta ra: “Không tin thì thôi.”


“Ê, cô...” Đặng Viện không nhượng bộ chút nào, cô ta còn giữ chặt cô hơn: “Cô là cái thá gì mà ở đây giả vờ thanh cao chứ. Cô đơn giản cũng chỉ là một công cụ hầu hạ thôi, mỗi ngày hầu hạ xong anh trai thì tới em trai nhà người ta, là đĩ mà còn đòi lập đền thờ trinh tiết...”


Khương Diên vung tay đánh thẳng một cái tát, một tiếng “Bốp” giòn tan vang lên. Đặng Viện đơ cả người, mất nửa giây sau mới kịp phản ứng lại, cô ta nhào về phía Khương Diên.


Những người cùng bộ phận với Đặng Viện cũng ùa tới can ngăn, à không, thật ra mà nói thì là đến hùa với cô ta. Mấy người can Khương Diên kéo rất chặt, kéo đến nỗi cô không thể cử động được. Tuy nhiên, những người can Đặng Viện thì lại kéo rất nhẹ, Đặng Viện vẫn có thể vừa cào cấu vừa đánh Khương Diên.


Rất nhanh, trên người và trên mặt Khương Diên đều toàn là vết thương.


“Dừng tay! Mấy người đang làm gì ở đây vậy hả?” Một giọng nói đầy tức giận quát lên.


Tất cả đều dừng tay.


Khương Diên chật vật ngồi dưới đất.


Hàn Khải Minh vốn dĩ có chuyện cần nên xuống tổ dự án, không ngờ khi xuống tới lại thấy một màn như vậy, cậu ta đi tới đỡ Khương Diên dậy: “Em không sao chứ?”


Khương Diên sờ sờ mặt mình, hình như có chút máu, trên mặt có cảm giác hơi đau.


Đám người này thật ác độc.


Cô đứng dậy, nói với Hàn Khải Minh: “Tôi không sao.”


Đặng Viện la lên ngay với Hàn Khải Minh: “Trợ lý Hàn, anh đừng có mà ở đó thiên vị cô ta như thế! Cô ta là người chủ động đánh tôi trước! Anh có thể xem camera giám sát nhé !”


Khương Diên nhìn đám người đó rồi thừa nhận với Hàn Khải Minh: “Đúng là tôi đánh cô ta trước thật.”


“Nghe chưa nghe chưa...”


Hàn Khải Minh lạnh lùng cắt ngang Đặng Viện: “Tôi chỉ thấy cả đám người các người bu lại đánh một mình cô ấy, người bị thương cũng chỉ mỗi mình cô ấy.”


Đám người kia hốt hoảng trong lòng, không ai dám mở miệng. Hàn Khải Minh nói với Khương Diên: “Tôi dẫn em đi xử lý vết thương chút.”


Hai người đi đến tầng năm, cửa văn phòng của Chung Trạch đóng chặt, có lẽ anh ấy đang vẽ tranh ở bên trong. Khương Diên vui mừng vì anh ấy không biết chuyện gì xảy ra, cô cầm hộp thuốc rồi cùng Hàn Khải Minh đến phòng làm việc của mình.


Hàn Khải Minh giúp cô dùng thuốc khử trùng trên các vết thương ở mặt, may mắn là vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo.


Mặt trên cánh tay còn có chút máu ứ đọng, tạm thời không có biện pháp xử lý, chỉ có thể để nó tan từ từ.


Cậu ta bôi thuốc xong giúp cô, rồi im lặng nhìn cô một lúc nói: “Được rồi, tôi đi trước đây.”


“Trợ lý Hàn...”


Hàn Khải Minh dừng bước.


“Cám ơn anh”


Khương Diên nói lời cảm ơn xong thì cho rằng cậu ta sẽ đi, nhưng đối phương lại đứng yên bất động đưa lưng về phía cô.


Không rời đi, nhưng cả buổi cũng không nói câu gì .


Thế nhưng, hai bàn tay của cậu ta đã siết lại thành nắm đấm, giống như đang cố nhẫn nhịn chuyện gì đó.


Rất lâu sau cậu ta mới nói: “Khương Diên, em và tiểu Chung tổng sẽ không có kết quả đâu.”


Khương Diên khựng người lại.


Cô im lặng, sau đó giọng nói rất khẽ đáp lại: “Ai biết được, chưa đến cuối ai biết được kết quả thế nào mà.”


Hàn Khải Minh xoay người lại, từng câu từng chữ đều như đâm vào ngực cô: “Thế giới của bọn họ như nào làm sao em hiểu được, rốt cuộc thì người thua thiệt chắc chắn sẽ là em. Vì sao em cứ nhất định phải chọn con đường này chứ. Anh ta thật sự không thích hợp với em, đây là con đường không đi đến đâu, còn có thể không ngừng bị thương khi bước đi, là một con đường vô cùng tăm tối, em hiểu chứ?”


Khương Diên cắn môi dưới, nói không nên lời.


“Tôi muốn có anh ấy, thật sự muốn.” Âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng vừa rõ ràng lại vừa kiên định.


Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Khải Minh đang nhiệt tình khuyên giải cô: “Tôi hiểu rõ, ở trong mắt tất cả các người là tôi không xứng với anh ấy, tôi với anh ấy hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau.”


“Nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó, tôi và anh ấy sẽ vĩnh viễn như hai đường thẳng song song, không có giao điểm.”


“Cũng chính vì vậy, tôi mới có tâm lý của một con bạc khát nước.”


“Tôi hiểu là anh đang lo lắng cho tôi, kết quả như anh nói tôi đều đã từng suy nghĩ tới rồi. Tôi đã khẳng định bản thân chấp nhận nổi mới ở bên anh ấy, thua thì thua, tôi sẽ không hối hận. Nhưng nếu như tôi không dám thử mà buông tay anh ấy, người tôi thích, vậy thì chắc chắn tôi sẽ hối hận.”


Khương Diên nói xong, sau đó yên lặng quan sát Hàn Khải Minh khuyên nhủ cô.


Hàn Khải Minh sau khi nghe xong những lời cô nói, cậu ta đứng hình mất mấy giây. Cậu ta cứ ngỡ cô là một cô gái ngốc nghếch đang bị trêu đùa, nhưng hóa ra cái gì cô cũng biết.


Biết rõ Chung Cảnh là người thế nào, biết bản thân sẽ phải đối mặt với những gì.


Không biết nên nói cô quá dũng cảm, hay là quá ngây thơ đây.


Chắc là, cả hai đi.



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin