MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 38: Em nghĩ kết cục của chúng ta sẽ như thế nào? 


Mùa đông lạnh giá đã đến.


Hôm nay trước khi tan làm, Chung Cảnh đã nhắn tin cho Khương Diên bảo hôm nay không cần đợi anh, anh đang ở bên ngoài, bảo cô về biệt thự nhỏ trước, buổi tối tầm 10 giờ anh sẽ qua.


Khương Diên nói đúng lúc cô phải trả tiền nhà trọ, cô phải về giải quyết, sẽ không quay về biệt thự được. Chung Cảnh nói được.


Đi xuống tầng, một cơn gió lạnh thấu xương ùa vào mặt như dao cứa.


Từ sau khi quan hệ giữa cô với Chung Cảnh bị lộ, cô không hề phải ra ngoài gọi xe, toàn ngồi xe Chung Cảnh, không cảm nhận được nhiệt độ mùa đông dần lạnh thấu xương. Hôm nay ra ngoài, không nghĩ trời đã lạnh như vậy.


Cô siết cổ áo, đi về phía trạm xe buýt.


Vừa đi được hai bước, một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô. Cô thấy chiếc xe quen thuộc, suy nghĩ rồi đi đến bên ghế lái, nhưng không phải người cô mong đợi mà là Hàn Khải Minh. Hàn Khải Minh xuống xe, giúp cô mở cửa xe ghế sau: “Tiểu Chung tổng bảo tôi đến đón cô.”


Khương Diên cảm thấy ấm áp trong lòng: “Cảm ơn anh.”


Cô lên xe.


Sau khi xe lăn bánh, bầu không khí trong xe bỗng trở nên lúng túng.


Kể từ cuộc trò chuyện lần trước, cô và Hàn Khải Minh không nói gì với nhau nữa. Cả hai đều muốn tránh bị nghi ngờ.


Khương Diên thấy hình như cậu ta không có ý định nói chuyện với cô, mới lấy điện thoại ra lướt weibo, giết thời gian.


Xe chạy một lúc, Hàn Khải Minh đột nhiên nói: “Cô biết tối nay Tiểu Chung tổng đi đâu không?”


Khương Diên bất ngờ, ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại: “Anh ấy không nói với tôi.”


Đối phương lại yên lặng. Cô ngẩng đầu chờ một lúc, cậu ta không nói thêm gì.


Khương Diên: ‘’.....’’


Xe chạy thẳng đến cổng tiểu khu nơi cô thuê nhà, Hàn Khải Minh cũng không nói thêm gì. Cô định mở cửa xuống xe, cậu ta lại gọi cô lại: “Khương Diên.”


Tay cô đang cầm chốt cửa xe dừng lại, chờ cậu ta nói tiếp.


“Liên hôn giữa Hoa Thế và Thịnh Nguyên sẽ sớm diễn ra.” Hàn Khải Minh nói.


Khương Diên sững sờ, không hiểu được ý của những lời này.


Hàn Khải Minh ngồi trước khẽ thở dài: “Tối nay là sinh nhật ông Tuyên, chỉ mời vài người thân. Hôm nay chủ tịch, phu nhân và Tiểu Chung tổng cũng đến, bọn họ đến để bạn chuyện hôn sự. Khương Diên, tôi hi vọng cô thắng cược, nhưng cô cũng biết tính Tiểu Chung tổng rồi, không ai có thể thay đổi quyết định của anh ấy đâu.”


Gương mặt Khương Diên dần dần tái nhợt. Ý cậu ta là Chung Cảnh từ đầu chỉ muốn chơi đùa với cô, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng không thay đổi?


“Tại sao anh ấy không nói cho tôi?”


Hàn Khải Minh nhìn cô ở sau qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô đã tái nhợt, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ kiên cường.


Lòng cậu ta bỗng đau nhói, cậu ta hơi hối hận đã nói với cô việc này, phá tan giấc mơ bay bướm của cô.


Nhưng giấc mơ của cô đẹp bao nhiêu thì thực tế lại tàn nhẫn bấy nhiêu.


Cậu cũng không đành lòng, trơ mắt nhìn cô ngày càng lún sâu vào vũng bùn.


“Có lẽ anh ấy không định kết thúc quan hệ của hai người bây giờ, cũng có lẽ sẽ bảo cô từ chức, để cô biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, giấu cô ở một nơi chỉ anh ấy biết...”


Cậu ta nói thêm một câu, sắc mặt Khương Diên lại trắng thêm một phần.


Trong lòng đau khổ, khóe mắt chua xót, nước mắt lưng tròng, nhưng cô cố chấp không để chúng rơi xuống.


“Tôi...tôi biết rồi!” Khương Diên vội vã mở cửa xe, lao ra ngoài, dường như trong xe này có thứ khiến cô vô cùng sợ hãi.


Hàn Khải Minh nhìn theo bóng lưng cô nhanh chóng biến mất, nhíu mày, đáy lòng nặng nề. Cậu ta sau lưng Chung Cảnh nói với Khương Diên những lời này, sợ là chén cơm cũng không giữ được.


Khương Diên trở lại nhà trọ của mình, cơ thể không nhịn được run rẩy.


Quả nhiên là bản thân cô ngây thơ ngu ngốc, nghĩ là có thể chinh phục được người đàn ông cao cao tại thượng đó. Cho cô tiền, đối xử với cô tốt như vậy, rõ ràng là đối xử với tình nhân, cô lại ngu ngốc mong đợi sẽ có kết quả tốt đẹp với anh.


Trông cô rất giống người thứ 3 sao? Tại sao Trì Nghiêm lừa gạt cô, đến lượt Chung Cảnh, cô cũng chỉ có được vị trí người thứ ba như thế?


Vừa tức giận vừa đau thương, tất cả cảm xúc hóa thành nước mắt. Nước mắt chảy không ngừng. Cô khóc một đêm, cũng suy nghĩ một đêm.


Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Cảnh gọi điện cho cô trước, anh gọi đến lúc cô đang hất nước lạnh lên gương mặt sưng húp lên của mình.


“Ở nhà sao? Đã đóng tiền chưa?”


Khương Diên trả lời, giọng có hơi khàn khàn: “Ở nhà, vẫn chưa đóng, lát nữa sẽ đóng sau.”


“Giọng em sao thế?”


“Hơi bị cảm, không sao.”


“Xong việc thì qua đây. Hôm nay cuối tuần, tôi đưa em đến thành phố bên cạnh. Có một khu trượt tuyết mới mở, chúng ta đi chơi.” Chung Cảnh nói.


Cô “ừ” một tiếng.


Cúp điện thoại, Khương Diên sửa soạn bản thân, xuống tầng đóng tiền nhà, sau đó đón xe đến biệt thự nhỏ.


Dùng mật khẩu mở cửa, cô đẩy cửa vào.


Chung Cảnh đang dùng bữa sáng trong bếp. Thấy cô đi vào, anh khẽ cười nói: “Đến rồi à? Ăn gì chưa?”


Khương Diên lắc đầu.


Chung Cảnh thấy sắc mặt cô không tốt, đứng lên, đến trước mặt cô, hơi nâng mặt cô lên: “Tối qua ngủ không ngon sao? Sao sắc mặt kém như vậy?”


Ngón tay anh vuốt ve đôi môi không huyết sắc của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, hôm nay chúng ta ở trong nhà thôi, không cần ra ngoài, được chứ?”


Chiều cao chênh lệch, khuôn mặt cô vùi trong vòng tay anh, giọng nói cũng như bị bóp nghẹt, nhưng cũng đủ để người đàn ông nghe rõ, cô nói: “Nghe nói Tiểu Chung tổn sắp kết hôn. Chúc mừng anh’’.


Người đàn ông đang ôm cô cứng ngắc, buông cô ra.


Đôi mày kiếm nhíu chặt: “Em nghe ai nói đấy?”


Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Khương Diên nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh định giấu em đi sao? Không để Tuyên Lộ phát hiện? Anh muốn bao nuôi em sao? Cuối cùng chơi em chán rồi sẽ cho em một khoản tiền rồi đuổi em đi phải không?”


Những câu hỏi liên tiếp, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, dáng vẻ của người đàn ông trước mặt trở nên không rõ ràng.


Chung Cảnh im lặng không nói.


Thật lâu sau, anh thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Khương Diên, em nghĩ kết cục của chúng ta sẽ như thế nào?”


Khương Diên bỗng ngừng lại, rồi lại khóc, vừa khóc vừa cười.


Chỉ có cô là mong chờ kết cục của bọn họ sẽ trở thành một cặp đôi yêu đương bình thường, thậm chí cuối cùng trở thành vợ chồng. Còn anh, cho tới giờ anh chưa từng nghĩ như vậy.


Anh cũng không hề đưa ra cam kết gì với cô, cô lấy đâu ra tư cách đến chất vấn anh?


Là cô che giấu dã tâm, tham vọng, là cô muốn đánh cược một phen, đem thân thể làm ràng buộc tình cảm, là cô khăng khăng làm theo ý mình. Tất cả mọi người đều đang nói cô không xứng với anh, cô lại không nghe, cũng chẳng quan tâm…


Bây giờ cô thua, trách ai cơ chứ?


Nhưng trong lòng cô thật khó chịu, là sự không cam lòng khi không có được, là sự tức giận với người đàn ông có trái tim lạnh lùng trước mặt. Sao anh có thể tổn thương cô mà không có cảm giác tội lỗi như vậy? Sao một giây trước anh có thể dịu dàng với cô, một giây sau lại nhìn cô một cách lạnh lùng như thế, như thể cô có rời đi thì anh cũng chẳng sao vậy?


Có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.


Khương Diên lau nước mắt trên mặt, muốn để bản thân trông bớt chật vật, nhưng càng lau, nước mắt rơi càng nhiều, cô cố mỉm cười: “Em nghĩ có lẽ... có lẽ cũng là chia tay thôi.”


Nói xong, cô chạy ra ngoài.


Người đàn ông đuổi theo hai bước, nhưng lại dừng lại. Cứ cho cô hai ngày để bình tĩnh lại đã.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin