MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 23: Chung Trạch ngồi xe lăn 


Chỉ còn hai ngày thứ bảy và chủ nhật nữa là đến thứ hai tuần sau. Tối thứ bảy Khương Diên đã dùng loại dầu gội đó, rồi làm thêm một hiệp nữa với người đàn ông đó. Đến chủ nhật tâm trạng của cô bỗng tụt dốc không phanh, rơi vào trạng thái lo lắng.


Cô đi làm ở Thịnh Nguyên thì chắc chắn sau này không tránh được sẽ có lúc chạm mặt Chung Cảnh.


Không biết công việc của bộ phận PR có liên quan nhiều đến công việc thường ngày của với Chung Cảnh không.


Hai người đã làm tình thân mật như vậy, dù không nghe không nhìn thấy nhau nhưng vẫn có thể ngửi thấy, xúc giác và khứu giác không hề suy giảm, cô cảm thấy nếu tiếp xúc đôi ba lần, chắc chắn sẽ bị nhận ra.


Cô cũng không rõ là muốn anh nhận ra hay không muốn nhận ra cô. Cô cũng mong đợi về trước, nhưng lại nửa muốn vế sau, bởi cô sợ hai người sẽ lúng túng khó xử, sợ sẽ bị tổn thương.


Cô và Chung Cảnh tuy mới chỉ gặp nhau hai lần, nhưng hai lần duy nhất đó cũng đủ để cô hiểu anh là khá lạnh lùng khó gần, chẳng thèm đặt cô vào mắt, loại người bình thường như cô căn bản không có cửa lọt vào mắt xanh của anh.


Thậm chí trong lòng cô còn nghi ngờ, xung quanh một người đàn ông như Chung Cảnh chắc chắn không thiếu phụ nữ, tại sao lại muốn, à không, lại tình nguyện vui vẻ cùng với một người phụ nữ vô hình, tình nguyện quấn quýt triền miên với cô chứ?


Nghĩ lại mới thấy, hoặc là anh thấy mới lạ và tiện lợi. Hoặc là trong tưởng tượng của anh, người ấy trong thực tế nhất định không phải là một người bình thường, chẳng có gì nổi bật.


Hoặc có thể còn tưởng cô là một ma nữ kiều diễm, hoặc một nàng tiên đẹp đến kinh thiên động địa.


Khương Diên nhìn gương mặt chỉ được coi là thanh tú và đáng yêu của mình trong gương, tâm trạng trầm hẳn xuống.

Cô âm thầm tự dặn lòng mình đừng hy vọng, cũng đừng chờ mong, không mong đợi sẽ không tổn thương.


Đến ngày thứ Hai, cô dậy từ rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng đơn giản, lúc đang đi ra ngoài đón xe buýt thì cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bố cô - Khương Niên, hỏi cô dạo này thế nào, sau khi hỏi han vài câu thường ngày mới hỏi cô còn tiền không, ông muốn xoay vòng vốn trong cửa hàng bị nên muốn dùng tạm tiền của cô đập vào.


Khương Diên mới đi làm, không có nhiều tiền tiết kiệm, cô nói với bố cô chỉ có 2 vạn tệ, ông bảo cô 2 vạn cũng được rồi.


Khương Diên bảo ông đợi một lát sẽ chuyển qua Alipay cho ông, Khương Niên đồng ý rồi cúp máy.


Ngắt điện thoại xong Khương Diên chuyển tiền ngay, cũng may cô tìm được việc mới rồi, nếu không tháng sau sẽ phải cạp đất mà ăn.


Cô ngồi xe buýt đến điểm dừng, đi bộ thêm một đoạn nữa là đến tòa nhà Tập đoàn Thịnh Nguyên.


Vẫn là cô gái trẻ xinh đẹp ở quầy lễ tân lần trước. Cô nói cho cô ấy biết tên của mình, hôm nay đến đây để báo danh nhận việc, cô lễ tân ấy nở nụ cười ngọt ngào: "Mình tên là Tiêu Tiêu, từ nay là đồng nghiệp rồi, trước tiên cậu đến phòng Tổ chức hành chính làm thủ tục đăng ký, sau đó sẽ có người dẫn về bộ phận được phân công."


-“À, nhân viên trong phòng nhân sự không biết đã đi làm chưa. Có thể họ vẫn chưa đến đâu. Hay là cậu cứ lên trên chờ một lát đi. "


Khương Diên cười: "Ừm, cảm ơn cậu."


"Không có gì."


Đúng lúc đó có một đồng nghiệp nữ khác đi vào sảnh, Tiêu Tiêu gọi cô ấy lại: "Linda, đây là đồng nghiệp mới của bộ phận PR, đúng lúc quá, cậu đưa cô ấy lên nhé?"


"Bộ phận PR?" Linda nhìn Khương Diên bằng ánh mắt kỳ lạ, cười nói: "Ok, đi thôi."


Khương Diên không hiểu bộ phận PR có gì lạ, tại sao Linda lại phản ứng như vậy?


Cô đang định bước theo Linda, thì lại có người từ ngoài cửa bước vào, Tiêu Tiêu giọng vốn đã ngọt lại càng ngọt hơn "Chào buổi sáng, sếp Chung!"


Linda cũng quay lại chào, "Xin chào, sếp Chung."


Nhịp tim Khương Diên đập nhanh hơn, toàn thân cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ không biết phải làm sao, không ngờ lại gặp phải Chung Cảnh sớm như vậy.


Chung Cảnh gật đầu với hai cô gái trước mặt, sau đó nhìn tới chỗ Khương Diên ở phía sau, nhíu mày ngẫm nghĩ mới nhớ ra đây là cô gái mà Tuyên Lộ nhờ anh để ý, còn bảo anh gọi điện thoại nhắc bộ phận nhân sự giữ lại, anh hờ hững hỏi cô: "Hôm nay đi làm buổi đầu sao?"


Mặt Khương Diên đỏ bừng lên, lắp bắp trả lời: "Vâng, vâng, sếp Chung.."


Chung Cảnh gật đầu với cô, sau đó lướt qua bọn họ đi thẳng về phía thang máy dành cho tổng giám đốc.


Khương Diên đi theo Linda vào một thang máy khác, vào trong thang máy, tâm trạng lo lắng của Khương Diên mới dịu đi một chút, Linda hỏi cô: "Cậu quen sếp tiểu Chung à?" Khương Diên vốn là người đơn thuần, không biết đối phương đang thăm dò cô, thành thật trả lời: "Tớ không biết anh ấy."


"Vậy thì tại sao sếp lại biết cậu nhỉ?"


"Bởi vì Tuyên Lộ…" Lời vừa nói ra mới phát hiện mình ngu quá, nói cho cô ấy biết mối quan hệ này cũng chẳng có gì tốt đẹp, khác gì tự thừa nhận với người ta là mình vào công ty nhờ quan hệ chứ.


“Ồ...khó trách.” Thật ra Linda cũng không có ý gì chỉ trích cô: “Này, chắc là cậu phải biết nhỉ, cuối cùng sếp Chung nhỏ và Tuyên Lộ có phải một đôi không vậy? Hiện tại có nhiều người đồn bọn họ liên hôn thương mại, Hoa Thế và Thịnh Nguyên hợp tác ngày càng nhiều, hai người họ lại môn đăng hộ đối, vụ liên hôn này không chệch đi đâu được?"


Khương Diên sửng sốt, Chung Cảnh và Tuyên Lộ trong mắt mọi người là như vậy?


Cô lắc đầu!  "... Mình không biết."


Linda liếc cô một cái rồi mỉm cười: "Nhìn cậu kìa, sao lại nghiêm túc như vậy chứ? Hóng hớt là bản tính của con người, buôn chuyện của cấp trên chính là cách tốt nhất để mối quan hệ giữa nhân viên cấp dưới như chúng mình xích lại gần nhau hơn. Lâu dần cậu sẽ thấy đúng thế cho mà xem."


Lúc này thang máy lên đến tầng năm, cửa thang máy mở ra, Linda chỉ ra phía cửa bảo cô: " Đến rồi ,bộ phận PR ở tầng này."


Khương Diên ra khỏi thang máy.


Linda đột nhiên nói: "Chăm sóc cho trưởng phòng của cậu cho tốt nhé."


Cửa thang máy đóng lại, Khương Diên còn chưa kịp hỏi cô ấy có ý gì.


Cô vừa mới đến làm đã nhắc cô phải chăm sóc tốt cho trưởng phòng, là có ý gì vậy?


Nhưng một lát nữa thôi, cô sẽ tự ngộ ra câu nói đó của Linda rốt cuộc có nghĩa là gì.


Cô ngồi ở tầng năm không một bóng người đợi hơn nửa tiếng đồng hồ thì có một người đàn ông ngồi xe lăn đi tới.


Khương Diên sửng sốt, cô còn chưa kịp lên tiếng, người đó đã lạnh lùng hỏi cô: "Cô mới tới à?"


Khương Diên gật đầu đáp: "Đúng vậy, em là Khương Diên, anh là?..."


Xe lăn của người đàn ông là loại tự động, anh ta phớt lờ câu hỏi của cô, nhấn công tắc di chuyển rồi đi thẳng về phía trước.


Khương Diên đành phải theo sau anh, tốc độ của anh ta không chậm, cô phải chạy mới theo kịp, Khương Diên nghĩ, đây chắc là trưởng phòng của bọn họ rồi, bởi vì anh ấy là một người khuyết tật, vậy nên Linda mới nhắc cô phải chăm sóc anh ấy.


Có điều, sao sếp của cô lại trông hơi giống Chung Cảnh thế, chỉ là trông lớn hơn mấy tuổi.


Sau này, đúng như Linda nói, Khương Diên cũng không ngoại lệ đã trở thành thành viên trong hội chim lợn chuyên bàn luận chuyện đời tư của cấp trên, hơn nữa cô còn moi được rất nhiều tin gây sốc từ miệng của bọn họ.


 Cấp trên mới của cô là Chung Trạch, anh trai của Chung Cảnh. Ba năm trước, anh ấy vì cứu bạn gái trong tai nạn xe hơi nên đã bị mất đi đôi chân và khả năng quan hệ, từ đó không gượng dậy nổi, bây giờ chỉ ở công ty làm mấy việc lặt vặt qua ngày.



"Cậu đấy, chính là người được công ty mời về làm người chăm sóc đặc biệt cho Chung Trạch". Linda vỗ vai cô, vừa thông cảm lại vừa bày ra bộ mặt muốn xem kịch vui, cô ấy khuyên cô, nếu bị anh ta chọc tức cũng đừng có giận, mấy người trước đều bị anh ta dọa cho bỏ chạy mất dép rồi, mong cậu cố nhịn một chút, haiz.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin