MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 48: Tình huống như thế này không những không xoa dịu được điều gì mà còn khiến mọi chuyện trở nên kích thích hơn nữa




Ngày hôm sau, lúc đến phòng trưng bày, Chung Trạch đã chuẩn bị cho Khương Diên một món quà.




Lúc Chung Trạch đưa, Khương Diên còn đang dẩu môi tức giận, không nhận quà, Chung Trạch thấy thế thì cười: "Chẳng lẽ em muốn ba mẹ anh chạy đến ném cho em 500 vạn, mua cả đời này của em để em gả cho anh làm quả phụ hả? Chắc chắn là họ có thể làm như thế đấy."




Khương Diên thẹn thùng, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng mà anh cũng không cần nói khó nghe như vậy chứ."




Chung Trạch đưa quà cho cô: "Nên giờ anh đến xin lỗi em."




Khương Diên vẫn không cần: "Đắt lắm. Không cần đâu anh."




"Không phải mấy món đồ đắt tiền này nọ đâu." Anh ấy tiến về phía trước một chút, nhét quà vào lòng cô: "Cầm lấy đi."




Khương Diên nhận lấy.




Đó là một chiếc hộp rất lớn, được đóng gói rất đẹp. Cô mở ra, bên trong là một chiếc gối kê. Quả thực không phải là món quà gì quý giá. Nhưng chất vải của chiếc gối này rất mềm mại, bông nhồi bên trong cũng rất thoải mái, tốt hơn mấy chiếc gối thường ngày của cô rất nhiều.




"Em dùng lúc ngủ trưa nhé, đừng nằm úp lên bàn mà ngủ, dễ tê tay lắm."




Trong lòng Khương Diên rất cảm động. Buổi trưa cô hay có thói quen nằm úp lên bàn đánh một giấc, không ngờ anh ấy lại tặng cho cô cái này. Cô nở nụ cười: "Cảm ơn anh."




Chung Trạch gật đầu rồi lại đưa cho cô một cái hộp nhỏ: "A Cảnh đưa cho em cái này."




Sắc mặt Khương Diên khẽ thay đổi: "Phó tổng Chung, cũng không phải là anh không biết em đang né tránh anh ấy. Em không nhận đồ của anh ấy đâu."




"Đây là quà nó chuẩn bị cho em." Chung Trạch mở cái hộp nhỏ đó ra, bên trong là một chiếc chìa khóa. Anh ấy lấy ra, đưa đến tay Khương Diên rồi cười dịu dàng: "Cái này vốn là của em." Khương Diên thấy chiếc chìa khóa kia trông rất quen. Vì nhớ ra nên cô kinh ngạc hỏi: " Đây là chìa khóa căn hộ nhỏ đó của em?"




"A Cảnh đã mua lại rồi."




Khương Diên trả lại chìa khóa cho Chung Trạch: "Em không cần."




Chung Trạch thở dài: "A Cảnh không dám đích thân đưa cho em nên mới nhờ anh tới đây." Cũng không hẳn là Chung Cảnh cầu xin Chung Trạch, là anh ấy tự ôm chuyện này vào người. Dù sao thì Chung Trạch cũng sẽ không để cô rơi vào tay người đàn ông khác. Vậy chi bằng để cô trở thành em dâu anh ấy, chung quy thì đời này giữa anh ấy và cô vẫn còn mối quan hệ với nhau.




"Em không cần đâu."




Chung Trạch cười: "Xem ra anh đã đánh giá cao mặt mũi của mình rồi."




Khương Diên bĩu môi nhìn anh ấy: "Cũng không phải như vậy."




Cô lè lưỡi với Chung Trạch rồi đi vào phòng làm việc của mình.




Chung Trạch dở khóc dở cười.




Khương Diên trở về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã có cuộc gọi video từ Wechat. Không ngờ người gọi tới lại là Linda. Cô nhận điện thoại, hai khuôn mặt phóng to chen chúc trên màn hình khiến cô giật mình: "Các cậu gọi mình có chuyện gì vậy?"




"Khương Diên! Cậu trở về rồi à?"




"Aaaaaaa. Hai người họ huỷ hôn ước rồi, cậu biết không?"




"Hôm nay Tiểu Chung tổng tự mình gọi người đăng bài thông báo, nói rằng anh ấy sẽ huỷ hôn ước với Hoa Thế."




"Tiểu Chung tổng đang họp thì Tuyên Lộ Gọi điện thoại đến chất vấn, nói là rõ ràng bên phía cô ta đã thông báo đến khắp nơi, sao đột nhiên lại thay đổi. Cậu đoán xem Tiểu Chung tổng đã nói gì nào?"




"Anh ấy nói, đây là cái giá cho việc cô làm nhục Khương Diên."




"Khương Diên, rốt cuộc thì cậu đã làm gì vậy? Tiểu Chung tổng làm vậy là muốn vì cậu mà chống lại cả thế giới đấy! Nghe nói Chủ tịch không đồng ý chuyện của hai người đâu."




"Khương Diên, đừng sợ. Chúng tớ ủng hộ cậu. Xông lên!"




Hai người họ thay nhau oanh tạc màng nhĩ của Khương Diên khiến cô: “....”




"Tớ không biết gì hết." Cô nói: "Chúng tớ không ở bên nhau nữa."




"Cậu nói gì cơ?”




"Cậu không định làm lành với Tiểu Chung tổng à?"




Khương Diên gật đầu: "Tớ đã không còn cảm giác gì với anh ấy nữa rồi."




Hai người ở phía đối diện: "..."




"Được rồi, không nói chuyện với các cậu nữa. Tớ phải làm việc rồi."




Lúc Khương Diên sắp cúp máy, Linda sốt ruột hỏi cô: "Thế cuối cùng hôm qua xảy ra chuyện gì mà mặt của Tiểu Chung tổng..."




"Tín hiệu không tốt, tớ cúp máy nhé."




Để điện thoại xuống, Khương Diên thở dài. Cô cảm thấy Chung Cảnh làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Rõ ràng anh đã dùng giọng điệu lạnh lùng nói với cô một cách tuyệt tình rằng cô và anh không phải là người của cùng một thế giới, là người của hai tầng lớp khác nhau, thế mà bây giờ anh lại diễn vai một kẻ nồng nàn tình sâu, anh không nghĩ là mọi chuyện đã muộn màng rồi à?




Nghĩ đến khuôn mặt bị mình cào của Chung Cảnh, cô lại thấy hả dạ vô cùng.




Đáng đời! Cô hiểu lầm Chung Trạch. Ai bảo anh ấy rảnh rỗi chạy đến đây theo đuổi cô làm gì!




Quà thì không nhận, gọi điện thoại cũng không trả lời. Anh lấy cớ đưa anh cả qua phòng trưng bày nghệ thuật đương đại. Cô thấy anh thì chạy nhanh hơn thỏ, chuồn lẹ vào văn phòng, không thấy đi ra nữa.




Liên tục vài ngày như vậy, Chung Cảnh cũng hết cách.




…..




Buổi tối sau khi tắm rửa xong, anh nằm trên giường, khoanh hai tay ra sau đầu làm gối mà nghĩ về Khương Diên, nghĩ cách khiến cô bằng lòng nói chuyện vui vẻ với mình.




Lúc trước cô gái này rất ngoan, anh nói sao thì cô nghe vậy, ánh mắt dịu dàng mà đa tình, bị anh hôn một chút thì mặt đã đỏ bừng lên, bị anh làm sẽ khóc lóc cầu xin anh…




Không được, còn nghĩ nữa thì người anh em phía dưới sẽ không chịu nổi mất.




Anh biết, con người cô thoạt nhìn có vẻ rất ngoan nhưng thực ra lại rất bướng bỉnh. Anh muốn cô quay về bên mình một lần nữa cũng không dễ dàng gì.




Anh đau khổ nhắm mắt, lông mày nhăn lại.




Nhớ quá... Nhớ Khương Diên quá!




Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên anh lại mở mắt ra.




Anh vén chăn lên rồi lục tung khắp phòng.




"Đâu rồi đâu rồi..." Anh vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Đừng mất mà, đừng để mất mà..."




Cuối cùng thì anh cũng tìm được thứ mình cần tìm trong ngăn kéo.




Lúc anh đi quay quảng cáo, tổ ekip đưa cho anh một chai dầu gội.




Chắc là không chỉ cô mới có thể xuyên qua đúng không? Nói không chừng anh cũng có thể.




Anh vọt vào phòng tắm, bóp chai dầu gội ra rồi gội đầu.




Nhanh chóng tắm xong, anh kiểm tra mọi thứ lại một lần, chắc chắn rằng đã đóng kĩ cửa phòng ngủ và cửa sổ rồi mới bắt đầu dùng máy sấy sấy tóc, tích tụ hương thơm.




Sấy tóc xong, anh ngồi xuống bên mép giường.




Chờ đợi, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.




Năm phút, mười phút rồi nửa tiếng trôi qua, không hề có chuyện gì xảy ra cả.




Ngay lúc anh đang cúi đầu thất vọng thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng "Cạch" giòn giã vang lên, anh ngẩng phắt đầu dậy thì lập tức nhìn thấy Khương Diên đang ở trước mặt mình.




Cô vừa đi ra từ phòng tắm, tiếng vang lên vừa rồi là tiếng cô đóng cửa.




Lại là không gian nơi hai người họ giao nhau. Nhưng lần này anh lại có thể nhìn thấy sàn nhà, tủ quần áo, tường và giường của cả hai người.




Trên người Khương Diên quấn một cái khăn tắm, cô hơi nghiêng người dùng khăn lau mái tóc vừa gội.




Trong lòng Chung Cảnh mừng như điên. Anh đứng dậy, chạy về phía cô rồi dang tay ôm cô vào lòng. Nhưng thứ anh ôm được chỉ là khoảng không trống rỗng. Anh giống như linh hồn người chết, xuyên thẳng qua cơ thể cô.




Sao có thể như vậy được?




Anh có thể nghe được tiếng cô, có thể nhìn thấy cô nhưng chỉ là từ phía anh thôi, còn Khương Diên thì không cảm nhận được anh dù chỉ một chút thôi sao?




Anh đứng cạnh cô, thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra gì cả.




Ánh mắt anh sụp xuống.




Kiểu cảm nhận một phía như thế này, ngoại trừ có thể giúp anh giải quyết nỗi nhớ nhung ở bên ngoài thì Khương Diên vẫn hờ hững, lạnh nhạt với anh mà thôi. Như vậy có ích gì?




Chẳng bao lâu, anh nhận ra rằng tình huống như thế này không những không xoa dịu được điều gì mà còn khiến mọi chuyện trở nên kích thích hơn nữa.




Khương Diên quấn tóc vào khăn, lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra đặt lên trên giường rồi bắt đầu cởi chiếc khăn tắm trên người mình ra.




Khăn tắm rơi xuống, cơ thể trắng mịn như tuyết vô cùng quen thuộc không có gì che đậy đó hiện ra, rơi hết vào tầm mắt anh.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin