MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 36: Kỳ vọng hoàn toàn khác nhau


Trước đó đã có lời đồn đại, lần này vì Khương Diên, Chung Cảnh cho đuổi thẳng mấy kẻ đã đánh cô, chút chuyện không lớn không nhỏ này rất nhanh đã khiến người nhà họ Chung đã biết đến tồn tại của Khương Diên.


Ông Chung đang du lịch vòng quanh thế giới với vợ gọi điện cho Chung Cảnh.


“A Cảnh, chuyện người phụ nữ đó rốt cuộc là sao? Là ai vậy?”


Chung Cảnh day ấn đường căng thẳng vì làm việc quá lâu, trong lòng thầm than ba biết rồi còn hỏi, gọi điện thế này sợ là đã tra ra hết lai lịch của Khương Diên, biết rõ mọi chuyện đã xảy ra, vậy mà vẫn còn hỏi anh.


Anh hiểu ý ba, trả lời: “Là một nhân viên quèn, chỉ vui đùa chút mà thôi.”


Ông Chung dường như đã yên tâm, dặn dò cẩn thận: “Ba không quan tâm con chơi bời thế nào, nhưng đừng giống như anh trai con, động lòng với người phụ nữ xuất thân đê hèn. Nhìn anh con xem, bây giờ biến thành thế này đều do người phụ nữ kia làm hại. Con thấy cô ta có chút nào áy náy thương xót anh trai con không? Xuất thân đê hèn cũng tương đương với tầm nhìn hạn hẹp. Mấy người phụ nữ đó đều có suy nghĩ muốn biến thành phượng hoàng, yêu tiền hơn yêu con người con. Sau chuyện anh trai con, ba đặt hết hy vọng lên người con, con đừng để ba và mẹ phải thất vọng nữa.”


“Ba, con biết rồi.”


“Đúng rồi, điểm dừng chân trước của ba mẹ là Thụy Sĩ, gặp được con bé Tuyên Lộ, con bé cũng đến đó chơi. Không hổ xuất thân từ gia tộc lớn, lời ăn tiếng nói, vóc dáng cử chỉ đều tốt. Ba và mẹ con cảm thấy rất xứng với con. Thế này đi, con sắp xếp ổn thỏa mấy chuyện lộn xộn kia, đợi ba mẹ đi du lịch về thì quyết định chuyện tình cảm của hai đứa. Hai nhà hợp tác cũng không ít, việc kết hôn sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn nữa. Con thấy thế nào?”


Chung Cảnh tạm dừng vài giây mới đáp: “Được ạ.”


Thấy anh đáp ứng, tâm trạng ông Chung thoải mái hơn nhiều: “Vậy cứ quyết định vậy đi.”


“Vâng.”


Chung Cảnh tắt máy, nhắm mắt chống tay xoa trán.


Nếu anh không đồng ý, ba anh ở bên kia sẽ không yên tâm, có lẽ sẽ tìm người đối phó Khương Diên.


Hơn nữa, anh đúng là chưa từng nghĩ sẽ cưới Khương Diên.


Người kết hôn với anh có thể là Tuyên Lộ, Trương Lộ, Lý Lộ, nhưng tuyệt đối không phải là Khương Diên.


Chỉ là bây giờ bảo anh chia tay với cô, trong lòng lại có cảm giác không nỡ.


…………..


Buổi tối tan làm, Chung Cảnh đợi Khương Diên ở bãi đỗ xe. Sau khi cô đến, anh ngồi bên ghế lái mở cửa giúp cô.


“Đợi rất lâu rồi sao?”


“Không, tôi đến sớm thôi.” Chung Cảnh nói: “Có đói không?”


“Ừ, có hơi đói.”


“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.” Chung Cảnh vừa nói vừa khởi động xe.


Khương Diên ngẩn người. Từ khi hai người ở bên nhau vẫn chưa ra ngoài ăn bao giờ, sao hôm nay lại ngoại lệ?


Suy nghĩ một chút, có lẽ vì dù sao quan hệ của bọn họ bại lộ, không cần phải che giấu nữa.


“Ừm, được.”


Hai người đến một nhà hàng tây cao cấp.


Chung Cảnh hẳn là khách quen ở đây, phục vụ ân cần dẫn anh đến chỗ ngồi quen thuộc: “Anh Chung, chào cô, hôm nay món chính của chúng tôi là gan ngỗng, hai người có muốn ăn thử không?”


Chung Cảnh gật đầu, cầm thực đơn lên, thuần thục gọt các món, cả món của Khương Diên anh cũng gọi giúp.


Trước khi món ăn lên, hai người nói chuyện phiếm. Chung Cảnh vừa uống nước vừa hỏi cô: “Còn ai quấy rầy em không?”


Khương Diên lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười: “Không có, không ai dám.”


Cô không ngờ sau khi cô bị đánh thì anh lại làm vậy cho cô, tác dụng của việc giết gà dọa khỉ rất tốt, những kẻ ghen ghét cô giờ chỉ dám nói chuyện sau lưng, không ai dám chỉ trỏ trước mặt cô nữa. 


Có thể ra mặt giúp cô, cô đương nhiên cảm động, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, cẩn thận suy đoán, hiện giờ quan hệ của bọn họ có phải đã trở thành quan hệ yêu đương bình thường rồi không?


Chung Cảnh cười, đặt ly nước xuống: “Vậy thì tốt.”


Bàn tay Khương Diên trắng nõn mảnh khảnh, ngón tay dài nhỏ, đặt trên khăn trải bàn sẫm màu trông vô cùng xinh đẹp. Anh không nhịn được cầm tay cô chơi đùa.


Khương Diên đỏ mặt nhìn quanh, muốn rút tay về.


Chung Cảnh không cho cô trốn, khen: “Tay em rất đẹp.”


Dùng đầu ngón tay cái vuốt ve làn da mềm mại trên mu bàn tay cô, anh thuận miệng hỏi: “Bình thường có chăm sóc sao?”


Khương Diên mặc cho anh cầm, nói: “Em không làm việc nhiều.”


“Từ nhỏ ba mẹ đã rất cưng chiều em, việc gì cũng không để em làm. Mẹ em nấu ăn rất giỏi, cũng rất chăm chỉ, bát đũa ở nhà không đến lượt em rửa. Sau đó em ra ngoài làm việc mới bắt đầu tự nấu cơm. Chỉ là cũng không làm nhiều, buổi trưa ăn cơm ở công ty, buổi tối tan làm về nhà nấu cơm một người cũng rất đơn giản.”


Cô tiếp tục lải nhải: “Mẹ em nói, trong nhà có một người tay thô ráp là được rồi, mẹ muốn cho em một bàn tay đẹp. Mẹ nói cuộc đời của người phụ nữ, làm tốt việc nhà cũng chưa chắc đã hạnh phúc, làm càng nhiều ngược lại càng không hạnh phúc.”


Người đàn ông nghịch tay cô dường như không nghiêm túc nghe cô nói mà như đang rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.


“...A, A Cảnh?” Khương Diên gọi anh.


Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Cô không biết gọi anh thế nào, lúc không có người ngoài mà gọi anh là Tiểu Chung tổng thì có vẻ không thích hợp, gọi cả họ và tên thì lại hơi quá, nhưng gọi anh là A Cảnh có quá thân mật không? Anh có chấp nhận không?


Nghĩ cũng thấy bản thân thật đáng thương, muốn gọi tên người mình thích cũng phải dè dặt thế này.


Đúng là tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên hèn mọn, huống chi người kia còn là Chung Cảnh, một người đàn ông có địa vị cao như vậy.


Chung Cảnh hồi phục tinh thần, cũng không phản đối cách cô gọi tên anh: “Xin lỗi, vừa rồi nhớ đến một chuyện của công ty.”


Thật ra vừa rồi anh nghĩ, người phụ nữ trước mặt ngoan ngoãn như vậy, anh có bảo cô làm tình nhân cả đời của anh, chắc cô cũng sẽ nghe lời.


“Ừ, không sao.” Khương Diên cười nói.


Món ăn được bưng lên, hai người bắt đầu ăn cơm.


Hai người tưởng như thân thiết ngồi đối diện nhau trong bữa ăn, thật ra lại có những kỳ vọng hoàn toàn khác nhau về tương lai.


…………..


Ba ngày sau. Rạng sáng.


Khương Diên và Chung Cảnh qua đêm trong một biệt thự nhỏ, hai người đang ngủ say, đột nhiên di động của Khương Diên vang lên, đánh thức cô.


Cô vội vàng xuống giường nghe điện thoại, trốn ra ngoài nghe, sợ đánh thức Chung Cảnh.


“Dạ, mẹ, có chuyện gì vậy?”


“Con ở đâu? Sao không ở nhà?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ.


...” Khương Diên nhất thời không trả lời được, cô hỏi lại mẹ: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Muộn như vậy mẹ đến nhà trọ tìm con làm gì vậy ạ?”


Giọng mẹ cô như đang khóc: “Ba con, ba con bị bắt rồi...”


Trong lòng Khương Diên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn phải bình tĩnh trấn an mẹ: “Mẹ, trước tiên mẹ đừng khóc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mẹ nói rõ đi.”


Trương Dung mới kể lại chuyện.


Hóa ra nửa năm nay ba Khương Diên đam mê cờ bạc, lừa gạt mẹ cô lấy 20 vạn với lý do quay vòng vốn cho cửa hàng hoa quả, còn vay mượn người thân bạn bè, nợ nần chồng chất, sau này lãi nữa, lãi chồng lãi lên tới mấy chục vạn. Tối nay có người đến đòi nợ, đập phá cửa hàng hoa quả của họ. Khương Niên tức giận cầm dao gọt hoa quả định chém người, kết quả chém người ta bị thương, bị cảnh sát đưa đi.


Khương Diên nói chuyện với mẹ xong, đi vào phòng, thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say, cô nhẫn nhịn không đánh thức anh, nhanh chóng mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin