MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 40: Trốn tránh


Thứ hai, Khương Diên đến công ty nói với Chung Trạch muốn từ chức.


Cô đến rất sớm, Chung Trạch còn chưa tới thế nên cô chờ ở cửa thang máy.


Gần tới 9 giờ, cửa thang máy kêu "tinh" một tiếng rồi mở ra. Chung Trạch nhìn thấy cô ở cửa, sững người mất mấy giây sau đó anh điều khiển xe lăn ra khỏi thang máy rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?


Khương Diên đi vòng ra phía sau lưng anh, giúp anh đẩy xe lăn: “Em có chút chuyện muốn nói.” 


“Chuyện gì vậy?”


Khương Diên dừng một chút: “Em muốn xin từ chức.”


Chung Trạch quay đầu nhìn cô, nhìn một lúc rồi lại quay đầu đi: “Vào văn phòng trước đi."


Khương Diên đẩy anh tiến về phía trước.


Hai người bước vào văn phòng của anh.


Hiện giờ hơn nửa văn phòng của Chung Trạch đều chất đầy những bức tranh anh vẽ mấy ngày nay, mỗi bức tranh đều được đặt trên từng giá vẽ riêng, mỗi chiếc giá vẽ đều được phủ lên bằng lớp vải trắng tinh. 


Chung Trạch chỉ vào chúng rồi nói với Khương Diên: “Mở hết lên đi.”


Khương Diên bước tới, lật từng tấm vải trắng bao bên ngoài những bức tranh lên, lần lượt những bức tranh anh vẽ hiện ra trước mắt cô.


Càng xem càng kinh ngạc.


Đến bức họa cuối cùng cô chuẩn bị mở ra, Chung Trạch bỗng cản cô lại: “Bức đó còn chưa vẽ xong, đừng mở.”


“Vâng.”


Khương Diên nhìn kĩ từng bức tranh đã được hoàn thành kia.


Tuy rằng cô không có kiến thức chuyên môn về hội họa, nhưng chỉ dùng ánh mắt của người bình thường để đánh giá cô cũng cảm nhận được rằng anh vẽ rất đẹp.


Tranh của anh phần lớn đều dùng những gam màu trầm để vẽ lên, nhưng trong mỗi bức tranh đều có một góc nhỏ nào đó được anh vẽ bằng gam màu tươi sáng sống động.


Cũng như trong bức họa này vẽ một đêm mưa gió bão bùng, chìm trong cơn mưa bão là một bé trai mặc áo mưa lầm lũi bước đi. Trong tay cậu bé ôm một chậu cây nhỏ, mầm cây trong chậu chỉ vừa mới nhú mầm, lá mầm màu xanh non, mềm mại đáng yêu.


Dường như trông mỗi bức tranh anh vẽ đều đang ẩn chứa một câu chuyện buồn, xúc động lòng người.


Thế nhưng sau mỗi câu chuyện bị thương ấy, lại có thể tìm thấy một chút ấm áp và hy vọng.


Cô cứ đứng đó, trong lòng vô cùng xúc động, Chung Trạch thật sự là một người đàn ông vô cùng sâu sắc lại kiên cường.


Nhưng mà, cô nói muốn từ chức anh lại muốn cho cô xem tranh của anh, ý là…


Chung Trạch nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt cô bèn nói: “Chỗ này của anh vẫn còn cần đến em. Hơn nữa, trước kia em đã nói chờ tôi vẽ được nhiều tranh, em sẽ giúp tôi mở triển lãm tranh, nói tôi sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng, bây giờ định nuốt lời hay sao?”


Khương Diên ngẩn người.


Cô chỉ thuận miệng nịnh chút thôi, còn muốn cô làm thật à?


“Phó tổng Chung, em có thể hỗ trợ anh mở triển lãm tranh, nhưng nơi này em không thể ở lại nữa...”


Chung Trạch ngước mắt nhìn cô: “Vì A Cảnh sao?”


Khương Diên sửng sốt, sao anh lại biết được? Cả ngày anh chỉ ở trong văn phòng vẽ tranh, cô vẫn còn tưởng rằng anh chẳng biết chuyện gì.


Cô hơi hơi xấu hổ: “Vâng...”


Cô muốn đi, không chỉ vì Chung Cảnh, mà còn là vì hôn ước của Chung Cảnh và Tuyên Lộ cũng đã định xong rồi. Trong miệng mọi người, cô trở thành con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Giờ đây trở thành trò cười cho người ta, cô đúng là không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa.


Chung Trạch nhướng mày, nói: “Với tính tình của A Cảnh sau khi hai đứa chia tay, nó chắc chắn sẽ không tiếp tục dây dưa với em nữa, càng không làm khó em. Còn đám người kia em cũng không cần phải để ý, nếu có người dám động tới em, anh sẽ làm ô dù cho em. Thế nào?”


Khương Diên: “...”


Nhất thời cô cũng không biết phải nói gì, Chỉ cần hai ba câu nói Chung Trạch đã thu xếp xong xuôi mọi thứ giúp cô.


Cô ngập ngừng yếu ớt phản đối thêm lần nữa: “Em thật sự không muốn gặp lại anh ấy.”


Chung Trạch: “Thế thì em cứ tránh đi là được, bình thường đi làm tới sớm một chút, tan tầm thì về muộn một lát, sẽ không gặp được đâu.”


Khương Diên kinh ngạc, vậy cũng được à?


Nói đến nước này, cô cũng không biết nói gì thêm. Thậm chí cô còn hoài nghi có phải Chung Trạch đã sớm dự liệu được kết cục hôm nay giữa cô và Chung Cảnh, nên đã chuẩn bị hết những lí do để giữ cô lại..


Vốn dĩ hôm nay cô tới đây với quyết tâm từ chức, bây giờ lại chần chừ.


Hiện giờ trong nhà vẫn còn những khoản nợ phải trả, khoản tiền của Chung Cảnh, rồi những món nợ với họ hàng thân thích. Công việc này lương cao chế độ lại tốt, nếu bây giờ cô nghỉ việc không những không giúp đỡ được gì cho ba mẹ mà còn phải ăn bám ông bà, tính tới tính lui đều lỗ vốn…


Được thôi, thể diện có là gì đâu, hiện thực tàn khốc mới là thứ cô cần phải đối mặt.


Cô khẽ cắn môi đồng ý: “Vậy được.”


…..


Sau đó quả nhiên Khương Diên thật sự không gặp lại Chung Cảnh nữa.


Đi làm sớm hơn bình thường một chút, tan tầm ra về muộn một chút, không chỉ không gặp Chung Cảnh, ngay cả đám người dậu đổ bìm leo kia cô cũng khéo léo tránh đi. Hai người họ độc chiếm nguyên cả tầng năm, một mình một cõi lúc này đột nhiên lại thành ra là chuyện tốt. Trước kia cô còn cảm thấy vắng vẻ, hiu quạnh, bây giờ lại thấy thanh tịnh, tự tại, không khác gì thế ngoại đào viên.


Mớ bòng bong hỗn loạn tạm thời bị cô vứt ra sau đầu.


Những việc cần trao đổi với các bộ phận khác hầu như cô đều trao đổi qua email, nếu thật sự cần gặp mặt trao đổi, cô cũng sẽ gọi điện hẹn trước với người ta sau đó đi nhanh về nhanh, tuyệt đối không kéo dài thêm nửa phút.


Chung Trạch cũng không để cô đi lấy cơm nữa mà sẽ cùng cô đi ăn, có Chung Trạch đi cùng, không ai dám tới làm phiền cô. Về mấy lời đàm tiếu sau lưng kia, cô cũng không buồn quan tâm đến nữa.


Ngày qua ngày, làn sóng trào phúng: “Thấy chưa, tôi đã nói mà, cô ta chỉ là món đồ chơi mà thôi” cũng đi qua.


Mọi người dần dần cũng không còn nhắc tới một nhân viên quèn như cô nữa.


Đề tài của các bà tám bây giờ cũng vẫn là Chung Cảnh, nhưng vai chính còn lại đã đổi thành đại tiểu thư nhà họ Tuyên.


Cô bây giờ cũng không hay trò chuyện cùng mấy người Linda nữa, mấy tin gà tin vịt này cô cũng không nghe được. Sở dĩ biết được cũng là do hôm đó tan làm Chung Trạch về trước, cô một mình về sau, lại vô tình gặp hai nữ đồng nghiệp cùng bộ phận với Đặng Viện, chính là người lần trước xô xát với cô, bọn họ đứng sau lưng cô, cố ý nói cho cô nghe:


“Này, hôm nay lúc Tuyên tổng tới đây cậu có thấy viên kim cương sáng mù mắt chó trên tay cô ấy không?”


“Thấy thấy, to mà đẹp lắm!”


“Người như thế mới thật sự là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa với tiểu Chung tổng của chúng ta chứ, không giống loại cóc ghẻ nào đó không biết tự lượng sức mình, dùng thủ đoạn dơ bẩn trèo lên giường đàn ông, còn mơ mộng bay lên cành cao làm phượng hoàng, nực cười!”


“Đúng thế!”


Khương Diên nghe xong, lãnh đạm nói: “Con cóc tốt xấu gì dù sao cũng từng ngủ với thiên nga trắng, chung quy cũng còn hơn một số kẻ ngủ cũng không được còn phải đi hâm mộ con cóc.”


……


Thang máy cũng vừa tới, cô nhấc chân rời khỏi bỏ lại hai người phụ nữ sau lưng đỏ mặt tía tai cũng chỉ có thể dậm chân tức tối.


Người môi giới gọi điện cho cô nói có người mua nhà rồi, trả tiền một lần luôn, Khương Diên hẹn thời gian kí hợp đồng với bên kia, đối phương đã đặt tiền cọc trước, phần còn lại phải đợi kiểm tra cơ sở vật chất và nội thất, người môi giới nói với cô rằng khoảng một tuần sau là có thể nhận được tiền.


Vừa đúng bán được 60 vạn tệ.


Khương Diên nghĩ, chỉ cần trả 60 vạn này cho Chung Cảnh, cô và anh ta sẽ không còn dính dáng gì tới nhau nữa.


Tối đó lúc cô nói lời chia tay chấm dứt mối quan hệ này, sau đó cũng nói rằng sẽ trả tiền cho Chung Cảnh, nhưng anh không trả lời cô, không thèm đáp lại một tiếng mà cúp máy.


Hẳn là “Thất vọng” về thú cưng không nghe lời này rồi.


Tuyên Lộ tới Thịnh Nguyên càng ngày càng thường xuyên, mới đầu cô còn lo lắng sẽ bị chị ta tìm tới tính sổ. Sau lại ngộ ra trong mắt Tuyên Lộ cô chẳng qua là một chút vui đùa, món đồ chơi nhỏ của người đàn ông trước hôn nhân mà thôi, không đáng để chị ta phải động tay. Huống chi hai người trước kia còn có chút giao tình, không cần thiết phải trở mặt, lỡ như chọc cho Chung Cảnh không vui thì chị ta mất nhiều hơn được.


Khương Diên tự mình cũng ngày càng hiểu rõ vị trí của bản thân, cô cũng chỉ có thể xứng với người bình thường mà thôi, không phải người thuộc tầng cao như Chung Cảnh. Hôm nay anh Nhâm đột nhiên gọi điện cho cô, đầu tiên hỏi han tình hình cô dạo này thế nào, sau đó nói: “Tiểu Khương à, chuyện lần trước anh nói với em ấy, cháu họ anh nó làm việc ở bên ngoài, bây giờ cũng sắp đến năm mới, nó được nghỉ sớm đã về nhà, anh cảm thấy hai đứa khá đẹp đôi, em có rảnh thì gặp mặt nó một chút ha?”


Đã qua hơn ba tháng rồi, không ngờ rằng anh Nhâm vẫn còn nhớ rõ vậy, lúc đấy cô chỉ từ chối khéo thôi, không nghĩ là anh ấy lại nhớ kĩ đến vậy.


Thấy cô không đáp lời, anh Nhâm lại khuyên: “Aida em cũng đừng áp lực quá, hai người trẻ tuổi các em gặp nhau ăn một bữa cơm, thành đôi được thì tốt, không thể thành đôi thì cũng có thể làm bạn, em đừng lo lắng quá.”


Khương Diên nghĩ thầm, dù sao cô cũng phải bước về phía trước, cũng không tiện từ chối nữa, vậy thì gặp thôi.


“Vậy được ạ, anh Nhâm.”


“Vậy thì tốt! Anh đưa WeChat của nó cho em, hai đứa tự liên lạc với nhau, được không?”


“Dạ được ạ.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin