MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 49: Khóc? Đã lâu rồi anh không còn khóc nữa


Ánh mắt Chung Cảnh nhìn thẳng vào cảnh đẹp trước mặt.


Những hình ảnh mà anh lưu luyến lúc trước đang điên cuồng hiện lên trong tâm trí anh. Ánh mắt anh nhìn về phía cô lúc càng tối lại, cổ họng trở nên khô khát, bộ phận bên dưới ngày càng có xu hướng cứng lên. 


Rõ ràng là thời gian từ lúc Khương Diên cởi khăn tắm đến lúc mặc đồ ngủ còn chưa đến mười giây mà anh lại cảm thấy chật vật như thể đã trôi qua một thế kỷ. Chờ đến khi cô mặc quần áo tử tế, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại cảm thấy nhìn vậy vẫn chưa đủ. Anh muốn... cởi quần áo của cô, mở hai chân cô ra, đưa phần đang cứng đến mức đau nhức của anh vào trong cô, điên cuồng làm cô…


Anh nhớ sự mềm mại của cô. Nhớ hết thảy mọi thứ về cô.


Rốt cuộc thì anh đã thích cô từ khi nào? Cũng không biết nữa.


Đó có lẽ là khoái cảm tột cùng mà cô dành cho anh trong những đêm không gặp nhau. Hoặc có lẽ là sự bực sau khi bị cô trêu chọc, cũng có thể là sự nôn nóng và bực mình khi anh muốn cô mà cô lại cố tình tránh mặt. Thậm chí sau khi anh tìm thấy cô, cô không giống với tưởng tượng của anh khiến lòng anh có hơi thất vọng. Và còn cả lúc anh nói anh muốn chơi nơi phía dưới kia của cô, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời khiến anh sinh ra cảm giác mắc nợ…


Những dấu vết cô đã khắc vào tim anh như một con dao khắc lên đá, không thể xóa sạch được.


Thực ra lúc anh lưu luyến mà buông tay cô, anh nên suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, nghĩ kỹ xem rốt cuộc thì cô có ý nghĩa thế nào đối với cuộc đời anh.


Tiếc rằng anh đã quá kiêu căng, quá tự phụ. Anh cảm thấy cô chỉ là một món đồ chơi, có thể chơi, có thể nuôi, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cho cô một thân phận đàng hoàng.


À, anh còn từng nói với cô rằng: "Có lẽ em đã quá coi trọng vị trí của em trong lòng tôi rồi." Nhớ tới những lời này thì anh cảm thấy bây giờ cô không đếm xỉa gì tới anh cũng là lẽ bình thường thôi. Đều do anh tự mình chuốc lấy.


Nhưng mà anh nhớ cô lắm. nhớ nhớ quá đi mất. Anh nhớ cô tới mức từng tế bào trong cơ thể anh đều cảm thấy đau đớn, anh không biết phải làm thế nào cho phải.


Khương Diên đứng ở bên kia đã mặc đồ ngủ xong rồi, cô đang bắt đầu dùng máy sấy sấy tóc. Anh bước đến, cứ đứng như thế mà nhìn cô.


Cô vừa sấy tóc vừa xốc chăn lên rồi ngồi ở đầu giường. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Cô lấy điện thoại ra chơi. Đầu tiên cô lướt Weibo, sau đó có người gửi tin nhắn Wechat cho cô, cô ấn mở. Anh nhìn qua thì thấy đó là nhóm ba người của cô, có Linda và Tiêu Tiêu. Hai cô ấy đang gửi tin nhắn vào nhóm chat cho cô.


Linda: "Khương Diên, cậu không định ở bên Chung Cảnh nữa sao?"


Tiêu Tiêu: "Người đó là Tiểu Chung tổng đó. Nếu ba mẹ tớ mà biết tớ có người bạn trai như thế thì dù nằm mơ họ cũng cười đến tỉnh giấc. Cậu thật sự không cho anh ấy một cơ hội à?"


Khương Diên: "Tớ nói này, tối nào các cậu cũng không có việc gì làm, chỉ rảnh rỗi nhắn tin cho tớ để xác nhận mấy chuyện này. Các cậu bị anh ấy mua chuộc rồi à?"


Linda: "Cái này thì không."


Chung Cảnh nằm bên cạnh hai mắt sáng lên. Sao anh không nghĩ đến chuyện xuống tay từ hai cô bạn thân này nhỉ? Ngày mai phải tăng lương cho hai người họ mới được!


Tiêu Tiêu: "Mấy ngày nay Tiểu Chung tổng gầy đi trông thấy. Vừa phải chịu áp lực từ phía gia đình, vừa phải tìm cách đưa cậu về bên cạnh mình. Từ sau khi giải trừ hôn ước, cổ phiếu hai nhà cũng tụt mất không ít. Anh ấy sứt đầu mẻ trán như vậy, nhìn cũng có phần đáng thương mà."


Linda: "Diên Diên. Tớ thấy cậu làm giá như vậy là đủ rồi mà. Tớ không tin trong lòng cậu thật sự không có anh ấy. Lúc đó gặp nhiều áp lực như vậy nhưng cậu vẫn muốn ở bên anh ấy, sao cậu lại quên dễ dàng như vậy chứ!"


Ánh mắt Chung Cảnh chuyển từ điện thoại qua khuôn mặt Khương Diên. Anh muốn nhìn vẻ mặt của cô, muốn biết cô nghĩ như thế nào.


Khương Diên trừng mắt nhìn, nghĩ một chút rồi gõ chữ: "Cho tới bây giờ ba mẹ tớ cũng chẳng muốn tớ trèo cao, bám víu nhà giàu sang phú quý. Lần trước vì tưởng tớ là kẻ thứ ba mà mẹ tớ suýt đoạn tuyệt quan hệ với tớ. Thật sự là tớ không làm giá đâu. Cho dù anh ấy thực sự thật lòng thật dạ với tớ thì tớ cũng không muốn rơi vào vòng xoáy này nữa. Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả, như thế ngu ngốc lắm."


Khương Diên: "Tớ sống cuộc sống bình thường, yên ổn một chút không tốt sao? Tìm một người có cuộc sống giống tớ, môn đăng hộ đối với tớ mới là điều tớ muốn lúc này. Còn Chung Cảnh thì thôi quên đi, qua một thời gian nữa thì anh ấy cũng sẽ yên tĩnh lại thôi."


Linda và Tiêu Tiêu im lặng một lúc.


Linda: "Chúng tớ chỉ cảm thấy lúc trước cậu thích anh ấy như vậy, bây giờ anh ấy cũng khá trân trọng cậu, hai người cứ như thế mà bỏ qua nhau thì quá đáng tiếc. Nhưng nếu cậu cảm thấy không hợp thì chúng tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu. Khương Diên, cậu xứng đáng được yêu thương mà.”


Tiêu Tiêu gửi rất nhiều nhãn dán hôn hít cho cô.


Khương Diên: "Cảm ơn các cậu."


Sau khi tám chuyện xong, Khương Diên để điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống ngủ. Chung Cảnh cũng nằm xuống bên cạnh cô.


Mượn ánh trăng, anh chỉ có thể nhìn rõ một phần khuôn mặt cô. Anh đưa tay sờ lên mặt cô, tuy rằng không phải là thật nhưng dường như anh có thể cảm nhận được làn da trơn bóng của cô.


Bản thân lại trở thành người mà cô ghét nhất, là người mà cô luôn muốn tránh mặt.


Trái tim thì cảm động nhưng lại thấy xấu hổ vô cùng.


Cô không cần gì ở anh nữa.


Không cần tiền, không cần quyền lại càng không cần người.


Chẳng cần gì cả.


Lúc trước anh muốn tìm một người môn đăng hộ đối với anh, bây giờ cô cũng muốn tìm người môn đăng hộ đối với cô.


Anh cứ nằm như vậy, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.


"Thích anh thêm một chút được không em? Chỉ cần một chút, một chút thôi là được rồi. Còn lại cứ giao cho anh là được..." Anh ôm mặt cô, nhắm mắt lại rồi cúi người hôn cô.


Dường như mộng xuân là thứ không thể tránh khỏi.


Nhưng lại chẳng phải là giấc mộng đẹp đẽ gì.


Khương Diên nằm trên giường mở to mắt, nhìn thấy anh nằm bên cạnh mình thì sợ tới mức hét ầm cả lên. Cô chạy khắp phòng, cố gắng tìm một lối thoát để thoát khỏi anh nhưng không gian lại hòa vào nhau khiến cô bị mắc kẹt trong này.


Anh đi từng bước về phía cô, đè cô lên tường rồi xé rách quần áo của cô.


Anh vội vàng hôn lên môi cô, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô. Cô bị anh hôn, chỉ biết kêu lên "Ưm... ưm...", liều mạng giãy dụa nhưng không thể nào nhúc nhích được.


Anh kéo một chân cô lên cao, đưa phần dưới cứng nóng như sắt vào cửa huyệt của cô, thẳng lưng đẩy mạnh về phía trước, đút hết toàn bộ vào.


"Ôi, tuyệt thật..." Khát vọng làm một lần nữa dồn nén đã lâu, anh thoải mái mà rên rỉ: "Khương Diên, anh muốn em, anh muốn em, anh yêu em, a... a..."


Anh đè cô lên tường, làm cô như đang đóng cọc. Khương Diên bị anh làm đến mức khóc lóc cầu xin: "Em không muốn... Đau quá, dừng lại... A... Em chết mất. Đừng mà..."


Anh không quan tâm mà bóp chặt eo cô, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn mà làm cô.


Sau đó, người phụ nữ ngã xuống, yếu ớt như một vũng nước. Anh hoảng sợ nhìn mặt cô nhưng trên mặt cô đã không còn chút sức sống nào nữa mà xám ngắt lại.


Thân thể cô đã không còn chút hơi ấm nào, dần dần trở nên lạnh lẽo. "Khương Diên? Khương Diên!" Anh ôm cô, hoảng sợ đến nỗi luống cuống tay chân, trái tim như ngừng đập: "Không được, không được! Em không thể chết! Đừng chết, anh không cho phép em chết, em có nghe không! Khương Diên!”


"Không, Khương Diên!" Đột nhiên anh giật mình tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi.


Trái tim đập loạn xạ, cảm giác sợ hãi vô cùng chân thực và mạnh mẽ.


Anh thở hổn hển. May mắn thay, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Anh vừa trải qua một cơn mộng xuân khủng kiếp.


Sắc trời bên ngoài đã sáng hơn, sự kỳ diệu của dầu gội đầu đã biến mất từ lâu. Khương Diên cũng không còn ở bên cạnh anh nữa.


Có giọt nước rơi từ cằm anh xuống ga giường, anh tưởng rằng đó là mồ hôi, đến khi sờ tay lên mặt anh mới phát hiện ra đó là nước mắt.


Khóc? Đã lâu rồi anh không còn khóc nữa.


Khương Diên đâu rồi…


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin