MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH


Chương 44: Em không khen tôi chút nào à?


Gọi xe vận chuyển đến, còn có các đồng nghiệp nam ở công ty đến hỗ trợ, Khương Diên và Chung Trạch bắt đầu dọn phòng.


Những đồ vật khác đều ổn, nhiều nhất là những bức họa, đến mấy chục bức vẽ, không thể để chúng bị va đập, càng không thể để nó bị lấm bẩn được. Tất cả đều được lót một miếng xốp ở dưới, buộc chặt rồi vận chuyển lên xe.


Tám giờ sáng bắt đầu chuyển, đến mười giờ mới chuyển xong.


Khương Diên đẩy Chung Trạch vào thang máy để đi xuống.


Xuống tới dưới lầu thì cô phát hiện hóa ra Chung Cảnh đang ở đấy hướng dẫn đám công nhân bốc vác để lên xe thế nào.


Cũng không có gì lạ, Chung Trạch là anh trai của anh, anh đến giúp cũng là chuyện bình thường.


Sau khi hoàn tất việc vận chuyển hết đồ lên xe, Chung Cảnh đi tới phía hai người, anh tự mình đẩy Chung Trạch: “Anh, em đưa anh lên xe.”


Chung Trạch gật đầu nhẹ.


Anh đẩy Chung Trạch đi về phía xe bên kia, Khương Diên theo sau.


Đến trước xe, bác Lý mở cửa phía sau ra, Chung Cảnh ôm Chung Trạch ngồi vào hàng ghế sau. Bác Lý bỏ xe lăn vào cốp, Khương Diên mở cửa trước ra, ngồi vào ghế phụ.


Vừa ngồi vào đã nghe thấy Chung Cảnh khom người xuống, anh tựa dò hỏi cũng giống như đang trêu chọc Chung Trạch mà nói: “Anh, bà nói nếu anh không về ăn cơm thì bà sẽ đích thân đến mời anh đó.”


Chung Trạch cười cười: “Biết rồi, vài ngày nữa anh về.”


Chung Cảnh cong khóe môi: “Vâng”


Sau khi dứt lời thì ánh mắt anh đột nhiên dời lên phía trước. Khương Diên vốn đang nhìn hai anh em từ kính chiếu hậu, lúc này Chung Cảnh bất ngờ nhìn về phía trước, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau qua lớp kính khiến cô hơi giật mình.


“Tạm biệt.” Anh nói với cô.


Khương Diên đáp: “Tạm biệt.” Sau đó nhanh chóng cúi đầu.


Chiếc ô tô chạy nhanh đi mất.


Lúc này Khương Diên cảm thấy mình thật tự do, không khí thật trong lành, tâm trạng cô đang rất tốt, tốt đến mức cả khuôn mặt cô đều tràn ngập sự vui vẻ.


Phòng tranh của Chung Trạch mở ở một khu khác, cách Thịnh Nguyên khá xa, sau này tỷ lệ cô gặp Chung Cảnh chắc hẳn rất ít. Cô coi như là đã kết thúc được đoạn tình cảm “Mở đầu rất quỷ dị kết thúc rất đau buồn” này. Tạm biệt tình yêu!


Tuy nhiên…


Phòng trưng bày này tìm trong thời gian quá gấp rút, vừa chuyển đến nên cũng cần sửa sang nhiều thứ. Ví dụ như biển hiệu chưa treo, một số nơi còn cần tu sửa lại, văn phòng của họ cũng là nơi đang chỉnh đốn.


Nơi này rất lớn, được thiết kế theo phong cách Duplex (thiết kế căn hộ thông tầng). Phía dưới là phòng trưng bày, chỗ cần cải tạo cũng chính là phòng này. Phía trên là phòng làm việc của họ và phòng vẽ tranh, cho nên về cơ bản thì không cần di chuyển. Giống như trước, hai người mỗi người ở một không gian khác nhau. Việc Khương Diên hay làm cũng không khác trước, vẫn là thiết kế, bảo trì tài khoản của công ty. Còn Chung Cảnh thì cả ngày trong phòng vẽ tranh.


Điều khác biệt duy nhất là, bây giờ Khương Diên phải xuống bếp nấu cơm cho hai người.


Trên lầu có một phòng bếp, tất cả các vật dụng cần thiết đều đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng có bác Lý bổ sung mỗi ngày. Đã vậy nhà ăn vừa rộng rãi vừa có thể ăn cơm, nghỉ ngơi.


Lúc trước khi ở Thịnh Nguyên không cảm thấy thế, chỉ là từ khi đến đây Khương Diên càng cảm thấy bản thân mình vừa là trợ lý, bảo mẫu, với cả đầu bếp của Chung Trạch... dỗ dành, nịnh nọt anh ấy vui vẻ.


Thật ra cô cũng không cảm thấy mệt, bởi vì Chung Trạch thật sự là một “em bé ngoan” điển hình, hoặc là “em bé ấm áp” cũng hay.


Cả ngày anh ấy đều vẽ tranh ở trong phòng vẽ. Sau khi nấu xong cơm cô sẽ gọi anh ra ăn cùng, dù cho đôi khi đồ ăn hôm đó không được ngon cho lắm thì anh cũng sẽ không bắt bẻ, chỉ là ăn ít đi một chút thôi.


Anh ấy cũng không ít nói như trước kia. Những lúc Khương Diên kể Chung Trạch nghe về các tin tức mới, một số scandal linh tinh của các minh tinh, anh ấy sẽ hỏi cô hai ba câu, bình luận vài câu, rồi lại cười một chút.


Anh ấy cũng sẽ quan tâm tới cô, nói rằng ở đây chỉ có hai người bọn họ thôi, cô không cần làm việc chăm chỉ như thế. Làm xong việc rồi thì cô có thể tự do muốn làm gì cũng được. Nhưng mà…..


Khương Diên không muốn để mình có tinh thần sa sút, đi làm là đi làm, nếu quá tự do lười biếng sẽ biến thành một dáng vẻ không ra gì, cô phải luôn tự khắc chế bản thân.


Trạng thái bây giờ khiến cô rất hài lòng.


Những vết thương trong lòng cũng dần dần ổn hơn, dường như cô cũng quên mất ít nhiều về người kia rồi. Cô nỗ lực làm việc kiếm tiền, trông nom việc nhà, muốn tự mình có thể thanh toán hết khoản nợ đó, mỗi ngày trôi qua của cô đều thấy tốt đẹp hơn.


Tuy nhiên, chuyện cô không ngờ tới đã xảy ra. Người đàn ông kia hình như bị mù nên không thấy được sự tránh né của cô thì phải, cứ hết lần này đến lần khác chạy đến phòng trưng bày.


Lần đầu tiên là ngày thứ ba kể từ lúc họ chuyển đi, Chung Cảnh đến đây thăm thú một lần, nói vài câu với Chung Trạch rồi rời đi.


Lần thứ hai là bây giờ, không biết là cố ý hay vô tình, anh đến ngay lúc họ đang ăn cơm. Chung Trạch chỉ thuận miệng hỏi một câu anh ăn cơm chưa, thế là anh bảo chưa ăn thật!


Khương Diên: “...”


Cũng không thể chủ nhà ngồi ăn mà để khách nhìn được, cô đành cầm một bộ chén đũa đến, khách sáo nói: “Tiểu Chung tổng, ăn chung đi.”


Ba người ngồi vào chỗ.


Khương Diên cảm thấy hơi khó chịu.


Bàn ăn làm bằng chất liệu thủy tinh hình tròn, không quá lớn cũng không nhỏ. Khi cô và Chung Trạch ngồi ăn cơm thì thấy khá rộng, không hiểu sao chỉ thêm một người đã thấy chật chội không ít rồi.


Hai anh em nhà kia ngược lại hết sức tự nhiên, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.


Chung Cảnh nói gần đây đang bận công việc, Chung Trạch nghe xong sẽ đưa ý kiến cá nhân.


Khương Diên cúi đầu bới cơm, chỉ ước bây giờ mình có thể biến mất.


Không biết thế nào, chủ đề đột nhiên dời đến cô.


Chung Cảnh nói: “Tay nghề của Khương Diên không tệ, món ăn này ngon thật.”


Khương Diên khẽ giật mình, trong lòng hơi ớn lạnh, trước kia khi “yêu đương vụng trộm” với Chung Cảnh ở biệt thự nhỏ là cô nấu ăn cho anh ăn. Bởi vì các món ăn trước giờ Chung Cảnh ăn đều là sơn hào hải vị, món ăn gia đình bình thường của cô không có gì lạ với anh cả, vậy mà bây giờ anh lại khen ngợi cô. Đối với việc được khen ngợi này, ngoại trừ khiến cô nhớ đến đoạn tình cảm khuất nhục đáng xấu hổ kia thì chả có gì vui vẻ cả.


Cô không có biểu cảm gì, chỉ cục súc mà cười cho qua: “Tiểu Chung tổng quá khen.”


Cô ăn xong bát cơm của mình trong thời gian nhanh nhất, sau đó đứng dậy nói: “Tôi ăn xong rồi, hai anh từ từ ăn đi.”


Vì phải dọn lại bát đũa lại nên cô chưa về văn phòng gấp, mà thay vào đó là ngồi ở ghế sopha xem tin tức trên điện thoại. Chờ hai người kia ăn xong thì cô sẽ dọn sau.


Vài phút sau, hai người kia cũng ăn xong, nên cô cũng đi qua đó dọn dẹp. Lúc cô đang dọn, hai người kia thì đi tới sopha ngồi, không biết đang bàn gì mà Chung Trạch còn lấy giấy vẽ ra, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, chỉ tập trung cầm bát đũa đi rửa.


Cô vừa rửa xong thì Chung Cảnh cũng đứng lên, hình như là phải đi rồi. Cô đi qua dọn tờ giấy vẽ mà lúc nảy Chung Trạch dùng, trên đó là nội dung về kiến trúc, Thịnh Nguyên cũng đang định đầu tư xây dựng, chắc là Chung Trạch tự mình đưa ra một số ý kiến về phương diện này.


“Phó tổng Chung, những thứ này anh có muốn giữ lại không?”


“Không cần giữ.”


“À.” Tuy cô xem không hiểu nội dung trên đó, nhưng chữ viết thì cô cũng nhìn thấy được, nét chữ của Chung Trạch đẹp đẽ đoan chính, rất có khí phách. Theo thói quen một câu vuốt mông ngựa lại được phun ra: “Nét chữ của anh thật là đẹp.”


Chung Trạch cong môi cười: “Cám ơn.”


Hai người không ai phát hiện rằng vẻ mặt của Chung Cảnh lúc này chợt hiện lên một tia khác thường.


“Em đi trước đây, anh cả.”


“Ừ.” Chung Trạch đáp, sau đó anh ấy quay sang nói với Khương Diên: “Em đi tiễn tiểu Chung tổng đi.”


Khương Diên đồng ý, rồi cô đi xuống cầu thang cùng Chung Cảnh. Lúc xuống lầu, cô đi phía trước, Chung Cảnh ở sau, Chung Cảnh nói: “Tôi vừa mới bàn với anh cả rồi, sau này khai trương sẽ tuyển thêm nhân viên vào. Một nơi lớn như thế một mình em không lo xuể được, có vài việc nặng có thể em cũng không làm nổi.”


Khương Diên hơi cười: “Ừ.”


“Trạng thái của anh cả đã khá ổn định, đây đều là công lao của em. Cám ơn em, Khương Diên.”


“Tôi cũng không có làm gì.”


“Em khen anh ấy, để anh ấy thêm một lần nữa tìm được lại tự tin vốn có. Trước kia nhà chúng tôi chỉ định đưa anh ấy đi khám tâm lý, nhưng anh ấy lại kháng cự, nhà tôi cũng hết cách. Tính tình của anh ấy càng ngày càng kỳ cục, dễ bực tức. Trước kia tôi hỏi công việc của anh ấy, anh ấy còn tưởng tôi thương hại, bây giờ thì đã có thể rất bình tĩnh tiếp thu ý kiến của tôi. Cám ơn những chuyện em đã làm cho tới bây giờ, khiến em khổ cực rồi.”


Anh cám ơn cô chân thành như thế lại khiến cô cảm thấy bản thân hơi hẹp hòi. Anh đến đây chỉ đơn giản là muốn thăm anh trai mình thôi, cũng đâu phải cố ý đến trước mặt cô tạo cảm giác tồn tai.


Chắc chắn là vì Chung Trạch rồi, chả lẽ lại vì cô à. Cô âm thầm phỉ nhổ bản thân. “Tôi thật sự không làm gì.” Cô nói. Nịnh nọt chỉ là một kỹ năng trong lúc khao khát được sống cô đã trùng hợp nghĩ đến thôi, không ngờ rằng lại phù hợp với khẩu vị của Chung Trạch. Hai người đi tới cửa lớn dưới lầu, đúng lúc cũng có một nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến một giá vẽ được gói lại, nhưng mà cô không có mua mà. Chung Trạch cũng chưa bao giờ để ý tới việc mua giá vẽ.


Nhân viên chuyển phát nhanh nói, đây là do anh Chung đặt, mời ký tên xác nhận.


Khương Diên vừa định đi hỏi Chung Trạch thì Chung Cảnh ngăn cô lại: “Là tôi mua.” Chung Cảnh nhận lấy món đồ từ trong tay của nhân viên chuyển phát nhanh, anh cầm bút ký tên mình, nét chữ như rồng bay phượng múa.


Ký xong, thay vì đưa trả lại cho nhân viên thì anh lại nghiêng đầu nhìn Khương Diên.


Khương Diên: ??


Chung Cảnh: “Em không khen tôi chút à?”


Khương Diên: “...” Nghĩa là muốn cô khen chữ anh đẹp hả?


Nét chữ của anh cô đã từng thấy rồi, còn đẹp hơn Chung Trạch, nét chữ cứng cáp, thanh thoát như mây. Trước kia cô còn từng âm thầm ca ngợi, người như anh vừa đẹp trai vừa viết chữ đẹp như vậy, đúng là một người đàn ông ưu tú mà ai cũng muốn có.


Nhưng bây giờ…


Cô mấp máy môi, nở nụ cười: “Tiểu Chung tổng không đến lượt tôi khen.”


Cô nói đúng mà, còn Tuyên Lộ đấy.


Muốn được khen thì cứ tìm vị hôn thê của anh đi, làm sao đến lượt cô lấy lòng thu được kết quả tốt chứ.


Mặt Chung Cảnh hơi không được tự nhiên, anh đưa phần ký nhận lại cho nhân viên, nhân viên chuyển phát nhanh cũng đi chuyển hàng tiếp.


Lúc này anh cũng nói: “Tôi đi đây.”


“Tiểu Chung tổng đi thong thả.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin