MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 41: Bị hiểu nhầm thành kẻ thứ ba


Đối tượng xem mắt lần này tên là Nhâm Hiểu, làm lập trình viên ở một đô thị ở một nào đó tỉnh ngoài, trước khi gặp mặt hai người có nhắn tin qua lại trên WeChat, Khương Diên cảm giác cậu ấy là người chất phác, đến lúc gặp mặt lại có chút ngạc nhiên, bởi vì cậu ấy khá sáng sủa đẹp trai, trông có vẻ là một thanh niên hay ngại ngùng, còn ít hơn cô một tuổi.


Sau khi gặp mặt trên phố đi bộ thì cứ đi dạo dọc theo con phố, vừa đi đi vừa trò chuyện, cũng tìm hiểu sơ qua đối phương.


Hai người cùng đi dạo. khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng nhét được thêm một nửa người nữa.


Khương Diên cảm thấy bản thân giống như đang gặp gỡ một cậu học sinh cấp ba vậy.


Cậu ấy liên tục vò đầu dáng vẻ căng thẳng khiến cô buồn cười, cô cũng có đáng sợ lắm đâu, sao lại có người con trai dễ ngại ngùng thế chứ.


Đến giờ cơm tối, Nhậm Hiểu nói một cách vô cùng thực thà: “Cậu của em nói nhất định phải đưa chị đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, chị muốn ăn gì ạ?”


Khương Diên xua tay, “Không cần phải nhà hàng sang trọng gì đâu, tìm chỗ nào thuận tiện ăn chút gì đó là được.”


“Cần mà, cần mà.” Nhậm Hiểu lấy điện thoại ra hiệu với cô: “Để em tìm xung quanh xem có chỗ nào ổn ổn không nhé?"


Nói xong liền mở điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.


Khương Diên cười, tùy cậu, dù sao lát nữa AA [1] là được.


[1]: AA chia đôi tiền.


Một lát sau cậu đã tìm được nhà hàng gần đây: “Chỗ này có vẻ ổn, chị ăn được đồ Tây không?” Khương Diên gật đầu: “Cũng được.”


Nhà hàng kia không xa cũng không gần, hai người quyết định đi bộ theo map, gần nửa tiếng mới tới. 


Khương Diên ngẩng đầu nhìn lên, vừa rồi cô cũng không hỏi Nhâm Hiểu tên của nhà hàng đó là gì, giờ đến gần nhìn biển hiệu mới phát hiện ra, trùng hợp thế nào mà lại là nhà hàng lần trước cô và Chung Cảnh tới ăn.


Thấy sắc mặt cô không tốt, Nhậm Hiểu hỏi: “Chị sao vậy?”


Khương Diên không biết nên nói gì.


“Chị Khương Diên, chị không muốn ăn đồ Tây à?”


Khương Diên nghĩ, dù sao cũng không thể lại trùng hợp gặp phải Chung Cảnh nữa, bọn họ đi bộ mãi mới tới đây, giờ đổi địa điểm thì cũng giày vò người ta quá, cô nói: “Không có gì, chúng ta vào thôi.”


Nhân viên phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi, Nhâm Hiểu đột nhiên chỉ vào một bàn gần cửa sổ nói: “Chúng ta có thể ngồi ở đó không? Ngay gần cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài.”


Khương Diên sửng sốt, vị trí kia vừa đúng chính là vị trí mà Chung Cảnh thường ngồi.


Chắc là không có người hẹn trước, nhân viên phục vụ nói: “Được ạ.”


Khương Diên vội nói: “Đừng ngồi chỗ đó, chị không thích ngồi gần cửa sổ.”


Nhậm Hiểu cũng không có vấn đề gì: “Vậy thì ngồi đây đi.”


Cậu vòng sang giúp cô kéo ghế, đợi cô ngồi xong mới ngồi xuống phía đối diện, nhân viên đưa thực đơn cho họ, yên lặng đứng đợi hai người gọi món.


Hai người, mỗi người đều chọn một vài món.


“Chị Khương Diên, thật ra em chưa ăn đồ Tây bao giờ.” Chàng thanh niên gãi gãi đầu thành thật mà nói.


Khương Diên cười: “Chị cũng chỉ mới ăn thử một lần thôi. Ăn cũng khá ngon, nhưng mà khá đắt, chút nữa thanh toán chúng ta AA nhé.”


“Không được đâu, để em mời chị, chị Khương Diên đừng khách sáo.”


Cậu tuy không mấy khéo léo nhưng những lời nói ra vẫn rất ngọt, một câu chị hai câu chị, hơn nữa nhất định không chịu AA, Khương Diên cũng không tiện tranh tới tranh lui với cậu ta nên cũng đành kệ. 


Lát sau đồ ăn dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.


Ăn uống cũng gần xong, Khương Diên nghĩ một lúc rồi vẫn nói thẳng: “Em gọi chị là chị vậy chị cũng nói thật với em, anh Nhâm trước kia đối xử với chị rất tốt, cũng giúp chị không ít chuyện, lần trước anh ấy nói muốn giới thiệu em cho chị, chị nói công việc chưa ổn định nên bèn từ chối, lần này nhắc lại chị cũng không tiện từ chối lần nữa nên đành phải nhận lời. Chị thấy em là người rất tốt, thực sự rất tốt, nhưng chị...”


Khương Diên nghĩ đến đoạn tình cảm còn không tính là yêu đương kia trong lòng lại khó chịu: “Chị vừa trải qua một đoạn tình cảm cũng không biết gọi là gì, thế nhưng chị hiện tại còn chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới...”


Nhâm Hiểu có chút thất vọng, cậu còn rất thích chị gái này, gương mặt được coi là xinh đẹp nhưng lại trong trẻo thanh tú như nước suối, tính cách cũng dịu dàng tinh tế, đúng là kiểu người mà cậu thích, chỉ đành hỏi: “Chị...còn chưa quên được sao?”


“Cũng không phải, không nhớ nữa, chỉ là tự tin đã bị mài mòn hết, không đủ can đảm nữa thôi.”


Nhâm Hiểu cười: “Em sẽ chờ chị đến khi nào chị thực sự ổn, chúng ta cứ làm bạn bè trước đã, được không?”


Khương Diên cũng không nói thêm nữa, nhẹ nhàng cười: “Được.”


Lúc hai người đang ăn bánh ngọt tráng miệng thì phục vụ bàn lại dẫn một đôi nam nữ đi vào. Khương Diên vô tình liếc qua nhìn thấy người đang tới thì thoáng chốc đứng hình.


Nhân viên vẫn làm tốt chức trách của mình đưa người nọ tới vị trí quen thuộc anh vẫn hay ngồi.


Còn mỉm cười nói: “Anh Chung, hôm nay anh không đặt trước nên vừa nãy suýt chút nữa là có người khác ngồi đây rồi đó. Hôm nay anh và cô Tuyên muốn ăn gì ạ?”


Chung Cảnh cũng không phản ứng gì chỉ hơi nhếch khóe môi, đưa tay nhận lấy thực đơn nhân viên đưa tới, bắt đầu gọi món ăn.


Không hiểu sao cậu nhân viên cứ cảm thấy hôm nay bầu không khí thật kỳ lạ, cậu biết Chung tổng cũng biết anh ta có thói quen trưng ra bộ mặt đen xì không mấy khi cười của mình. Hôm nay tuy rằng vẻ mặt anh ta không có gì khác biệt so với mọi ngày, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được không khí có chút gì đó không đúng lắm, huhu cậu đã nói sai gì sao?


Cách đó không xa, Khương Diên lộ rõ vẻ mặt căng thẳng, Nhâm Hiểu để ý thấy là do cô nhìn thấy hai người bên kia sắc mặt mới không tốt đến vậy bèn hỏi thăm: “Chị Khương Diên, người quen sao?”


Khương Diên lắc đầu: “Không, không quen.” Cô ngừng một lát rồi lại nói: “Em ăn xong rồi sao? Chị vào nhà vệ sinh một lát rồi đi nhé.”


“Được.”


Khương Diên vào WC trấn tĩnh lại tinh thần, lấy nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, dặm thêm chút phấn xong xuôi rồi mới bước ra.


Cô liếc mắt đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ kia, Chung Cảnh đã không có ở đó, không biết anh đã đi đâu rồi. Tuyên Lộ cũng không biết vừa đi đâu quay lại đang chuẩn bị ngồi xuống.


Cô cũng không quá để ý cứ thế quay về bàn của mình, cô còn chưa ngồi xuống, đã nhìn thấy khuôn mặt Nhâm Hiểu xám xịt kèm theo vẻ phẫn nộ nhìn mình. Cô thấy hơi khó hiểu, mình rời đi có mấy phút thôi mà cậu ta đã biến thành bộ dạng này là sao?


“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.


“Đoạn tình cảm không tính là yêu đương kia của chị chính là cặp với tên nhà giàu kia sao?”


Khương Diên: ?


Cô còn chưa kịp nói, Nhâm Hiểu đã tiếp tục tuôn ra những lời nói vô cùng khó nghe: “Vậy mà cậu tôi còn khen chị lên tận mây xanh, không ai sánh bằng, chắc chắn là còn chưa biết mấy chuyện dơ bẩn mà chị làm đâu nhỉ?”


“Biết rõ người ta có hôn ước rồi còn dây dưa không dứt, bây giờ mấy người làm kẻ thứ ba còn có thể sống một cách đường hoàng đến vậy à? Cái gì mà mất hết tự tin, không còn can đảm, tên nhà giàu kia không cần đến chị nữa chị mới tìm đến loại người ở tầng lớp dưới như chúng tôi đúng không? Không ngờ chị lại là loại người này đấy!”


Nhâm Hiểu đứng dậy, khăn ăn trên đùi rơi xuống đất: “Tiền ăn tôi đã trả rồi. Mời loại người như chị ăn cơm còn không bằng đi mua chút đồ ăn về cho mấy con mèo hoang dưới tầng tiểu khu nhà chúng tôi ăn!”


Nhâm Hiểu đi rồi.


Khương Diên một lúc lâu cũng chưa bình tĩnh lại.


“Khương Diên, xin lỗi nha, tôi cũng không muốn như vậy.” Tuyên Lộ chưng ra điệu bộ tao nhã đi tới.


Khương Diên chợt hiểu ra, con người Nhâm Hiểu đơn thuần, dễ tin người, hẳn là bị vở kịch của Tuyên Lộ lừa, cô ta cố ý khiến cậu hiểu lầm cô.


Hôm nay đúng là ngày "may mắn" của cô mà.


“Chuyện trước kia giữa cô và A Cảnh tôi thật sự cũng không để bụng.” Trên gương mặt xinh đẹp của Tuyên Lộ là vẻ thong dong cùng với sự tự tin của một đại tiểu thư hào môn, không nhanh cũng không chậm mà nói: “Bây giờ cô có thể nhìn rõ thân phận của mình, bắt đầu tìm hiểu những người cùng tầng lớp với mình, tôi cũng vui mừng thay cô.”


Khương Diên ngước mắt nhìn cô ta, nếu đã như vậy sao cô ta còn chạy đến phá đám làm gì?


Tuyên Lộ đến bên cạnh, vỗ vỗ vai cô nói: “Khương Diên, cô không hiểu, cho dù bây giờ tôi có nhường lại vị trí Chung phu nhân cho cô, cô cũng không ngồi lên được, muốn bước vào cửa gia đình giàu có việc đầu tiên chính là hiểu được trái tim người đàn ông, biết họ đang suy nghĩ cái gì, biết họ muốn cái gì, cô không những không biết được mà cái anh ta cần cô cũng không thể cho được.”


“Tôi cũng không muốn kiếm chuyện với cô, sở dĩ tôi muốn gây chuyện với cô là vì..." Tuyên Lộ nhếch khóe miệng, hất hất cằm ý bảo cô nhìn ra bên ngoài một chút.


Khương Diên lúc này mới phát hiện, bên ngoài bức tường thủy tinh trong suốt có bóng dáng một người đàn ông, Chung Cảnh ở bên ngoài hút thuốc.


Đôi môi đỏ rực của Tuyên Lộ nhả ra từng chữ một: “Là vì anh ấy ngầm cho phép.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin