MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH


Chương 27: Phòng làm việc


Khương Diên sợ hãi.


Cô còn chưa sẵn sàng để Chung Cảnh nhận ra mình.


Sau khi Chung Cảnh nhận ra là cô sẽ có phản ứng thế nào cô cũng không chắc, trong lòng cô thấp thỏm sợ hãi.


Cô không biết Chung Cảnh có thực sự nhờ quản lý đạo cụ tìm cách làm ra mô hình khuôn mặt cô hay không. Dù sao thì cô cũng ngưng sử dùng dầu gội đầu kia, không xuyên không thì sẽ không bị lộ thì cô còn có thể lẩn trốn bên cạnh Chung Cảnh.


Anh ấy chắc chắn sẽ thất vọng với cô của hiện thực.


Sau đó cơn giận của Chung Cảnh có vẻ cũng từ từ dịu bớt, không còn dễ bự tức như vậy nữa. Cô thăm dò nhờ Hàn Khải Minh. Hàn Khải Minh nói Chung Cảnh tự mình nói chuyện với quản lý đạo cụ cuộc anh ấy muốn làm cái gì thì không biết. Hàn Khải Minh đoán có thể là tâm huyết dâng trào nên anh ấy muốn làm một bức tượng chơi thôi.


Khương Diên không dám sơ suất, có đánh chết cũng không dùng dầu gội đó nữa…


Nhưng bản thiết kế của cô không thể kéo dài được nữa, khi Chung Trạch lại hối thúc cô lên tầng trên lần nữa thì cô cũng hết cách Nhờ Hàn Khải Minh xác nhận là tiểu Chung tổng có thời gian bèn tính đi lên.


Khi cô lên tới nơi thì Chung Cảnh đang tập thể dục, Thẩm Tòng không có ở đây. Chung Cảnh giao việc cho Hàn Khải Minh ra ngoài làm, Hàn Khải Minh chào hỏi với cô rồi cũng đi ra.


Cả tầng lầu rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người là cô và Chung Cảnh.


Cô đứng đó có chút lúng túng không biết làm gì.


Không gian lớn như vậy chỉ có hai người, đương nhiên Chung Cảnh nhìn thấy cô, ánh mắt đảo qua, khẽ cau mày.


Ánh mắt anh nhìn cô khiến trong lòng cô khẽ run, mấp máy môi, nhấc chân bước qua chỗ anh.


Anh đang đạp xe tập thể dục, mặc áo ngắn tay quần dài đơn giản, trước khi cô lên đây anh đã tập được một lúc rồi, mặt đã lấm tấm mồ hôi. Cô ngửi thấy trên người anh mùi nước hoa quen thuộc, mồ hôi của anh trộn lẫn với nhau.


Quen thuộc như vậy, lại khiến cô... tim đập nhanh hơn.


“Vẫn là bản thiết kế lúc trước muốn tôi xem sao?” Anh không hiểu cô nhân viên nhỏ này làm cái gì mà run rẩy chậm chạp như vậy, chẳng phải đến tìm anh để xác nhận bản thảo sao? Khương Diên vội mở máy tính ra rồi mở tài liệu ra để trước mặt cho anh xem: “Đúng vậy tiểu Chung tổng, làm phiền anh xem một chút.”


Chung Cảnh dừng chân lại, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi trên mặt rồi nhìn tài liệu trong máy tính.


Hai người dựa vào gần hơn, mùi cơ thể trên người anh càng nồng hơn, mùi của hormone nam khiến tim cô đập loạn xạ không kiềm chế được.


Cô nhớ đến một câu nói khá sến súa, trên thế giới này khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết, mà là em đứng trước mặt anh nhưng anh lại không biết em yêu anh…


Khoảng cách giữa cô và anh bị ngăn cách ở giữa có lẽ không chỉ là cả một hệ ngân hà.


Anh là sao trên trời, còn cô là viên đá nhỏ dưới đất.


Ánh mắt cô có chút chua xót, sợ bị anh phát hiện có gì không ổn bèn cố gắng suy trì bình tĩnh như thường.


Cũng may đối phương đã xem xong bản thiết kế nhanh chóng, gật đầu: “Làm không tệ, cứ như vậy đi.”


Khương Diên lùi về sau một bước, gập máy tính xuống: “Vâng ạ, cám ơn tiểu Chung tổng, vậy chúng tôi sẽ gửi đi làm.”


"Ừ."


Khương Diên xoay người đi ra ngoài.


“Đợi cái...”


Khương Diên giật nảy mình trong lòng, hơi xoay người lại: “Tiểu Chung tổng còn chuyện gì sao ạ?”


Chung Cảnh khẽ ho khan rồi nói: “Cô quay về nói với Phó tổng Chung kế hoạch lần này rất tốt, nói là tôi rất thích kế hoạch của anh ấy.”


Khương Diên không hiểu.


Vẻ mặt Chung Cảnh hơi mất tự nhiên nói: “Lần trước tôi mất bình tĩnh đã xé mất tờ quảng cáo, còn để cho người bên ngoài làm, anh cả không vui chút nào.” Anh lại thở dài, dặn cô: “Cô cứ nói như lời của tôi là được.”


Khương Diên gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”


“Đi đi.”


Mãi đến Khương Diên khi bước vào thang máy mới thở phào nhẹ nhõm, vữa nãy cô còn nghĩ là anh đã nhận ra cô rồi.


Ở trong phòng ấm áp mà đội mũ thì cũng hơi kỳ nên dạo này cô đều búi tóc thành búi tròn để tránh bị nhận ra, chứ không để xõa tóc.


Anh sẽ không nhận ra cô đâu.


Sẽ không nhận ra.


Cô một mình đứng ngẩn người trong thang máy đang đi xuống, khi đến tầng mười bảy đúng lúc Linda đi vào thang máy, nhìn thấy cô cũng sửng sốt: “Khương Diên, sao cậu lại khóc?”


Khương Diên bừng tỉnh, vội lau mặt, đúng thật là có nước mắt, cô cũng không biết bản thân mình đã khóc.


Cô vội lau đi: “Không sao, tớ không sao.”


Có lẽ cô đang khóc cho số phận của chính mình, số phận chỉ có thể yêu thầm thôi.


Linda vẫn còn ngờ ngợ: “Cậu từ tầng trên cùng đi xuống sao? Bị tiểu Chung tổng mắng khóc à? Ôi, cậu cũng đáng thương quá, cả ngày bị cậu cả mắng, bây giờ còn bị cậu hai gây khó dễ, cậu đúng là khổ thật.”


Linda liên tục lải nhải khuyên cô rất nhiều, Khương Diên không thể nói ra rốt cuộc tại sao mình lại khóc, đành phải ngầm thừa nhận Chung Cảnh khiến mình tủi thân. Cô cũng không hiểu được tâm trạng của chính mình, không muốn để anh nhận ra mà anh không nhận ra thì cô lại càng thất vọng.


Trở về lầu năm, cô đến chỗ Chung Trạch truyền đạt lại lời của Chung Cảnh, Chung Trạch rất vui mừng.


Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt tươi cười của Chung Trạch.


Quay về phòng làm việc của mình, trong đầu Khương Diên lại suy nghĩ về vẻ vui buồn thất thường Chung Trạch.


Chắc chắn là anh ấy rất quan tâm đến Chung Cảnh.


Thậm chí có vẻ như là đang dùng lời khẳng định của Chung Cảnh để nhận định giá trị của bản thân mình, mặc dù bản thiết kế là cô làm, nhưng anh ấy cũng coi như là công lao của mình.


Sinh ra trong gia tộc lớn, cơ thể lại bị khiếm khuyết trở thành người tàn tật, dọn ra khỏi nhà họ ; một mình bên ngoài, cũng biết rõ sẽ cô độc và chán nản, không có tương lai cũng chẳng có hy vọng, đáng thương đáng tiếc, nhưng anh ấy vẫn muốn làm chuyện gì đó để chứng minh bản thân mình vẫn còn có chút tác dụng, cũng để duy trì chút ít lòng tự tôn của mình. Khương Diên càng nghĩ càng cảm thấy Chung Trạch thật đáng thương.


Nghĩ đến Chung Cảnh ít nhiều gì cũng phát hiện ra suy nghĩ này của anh ấy cho nên mới bảo cô quay về nói với Chung Trạch như vậy.


Sống trong sự thương cảm của người khác, người đàn ông này lại càng đáng thương hơn.


Tình cảm dành cho Chung Cảnh phát triển tự do trong góc tối bí mật, cũng giống như lúc cô yêu thầm Trì Nghiêm, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.


Thích Trì Nghiêm chủ yếu là sự ngưỡng mộ và tán thưởng.


Còn thích Chung Cảnh là sự rung động mạnh mẽ và mong muốn chiếm hữu.


Sự khác biệt này cũng không biết có phải là do nguyên nhân đã xảy ra quan hệ thể xác hay không.


Một tuần liên tiếp cô cũng chưa từng dùng lại dầu gội đầu thần kỳ kia, cũng không hề xuyên không làm tình cùng Chung Cảnh.


Không biết Chung Cảnh cảm thấy thế nào, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô biết được hai chữ “đói khát” này là thế nào.


Mỗi tối cô nằm trên giường nhớ đến ban ngày vô tình gặp được Chung Cảnh. Gương mặt lạnh lùng cấm dục của anh, mùi hương trên người anh, dáng người cao lớn của anh, khiến trong lòng cô rạo rực, thân thể cũng nóng rực, hoa huyệt bên dưới cũng ra nước.


 Rất muốn anh…


Sắc dục khó kiềm.


Tối nay, cô bọc chân trong chăn lăn qua lăn lại mấy lần, ý chí bị dục vọng giày vò suốt mấy ngày cuối cùng cũng tan tành. Cô bỏ chăn ra xông vào phòng tắm, vội vàng làm ướt đầu, dùng dầu gội đó gội đầu nhanh chóng, sau đó đóng cửa phòng tắm lại sấy khô tóc.


Phòng tắm nhỏ hẹp, mùi hương nồng đậm, cô cảm giác bản thân lại đến bên người đàn ông bên kia.


Nhưng lần này không phải ở trong phòng anh, cô lại sờ qua sờ lại, lại chạm đến bàn làm việc vừa rộng vừa dài, cô lập tức hiểu rõ, thì ra đã muộn như vậy mà anh vẫn còn tăng ca ở văn phòng.


Cô đi đến bên cạnh bàn làm việc, chạm phải ghế dựa lại chạm vào người đàn ông đang cúi đầu trên bàn làm việc.


Cơ thể người đàn ông theo phản xạ gồng cứng một lúc, sau đó lại thả lỏng.


Khương Diên không biết bên phía anh có còn người khác hay không nhưng anh lại giơ tay giữ lấy eo cô, cô nghĩ thầm vậy có lẽ là không có ai rồi.


Cô bèn mạnh dạn chen qua ngồi trên đùi anh, hai tay giữ lấy mặt anh bắt đầu hôn môi anh.


Đói khát quá lâu rồi, một nụ hôn thôi dường như cũng khiến cô đạt đến cực đỉnh.


Khương Diên nắm tay người đàn ông đến vuốt ve bầu ngực mềm mại của mình.


Để tiện hơn nên cô khỏa thân hoàn toàn.


Người đàn ông bị kích thích, bên dưới cũng cứng lên ngay. Một tuần không làm cũng khiến anh muốn chết nghẹn. Anh đứng lên đặt cô lên bàn làm việc, vừa hôn cô vừa dùng một ngón tay đâm vào trong cô bé của cô.


Phía dưới cô đã rất ẩm ướt, anh đâm vào bên trong cũng không cảm thấy tốn sức bao nhiêu, lại thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay giống như dương vật anh đâm thọc nhanh vào bên trong. Đâm vào liên tục không bao lâu, người phụ nữ đã đến đỉnh.


Bên trong cô siết chặt ngón tay anh như muốn hút chặt vào bên trong ăn tươi nuốt sống luôn vậy.


Anh rút tay mình ra, vội vã không chờ được chỉ muốn đưa dương vật mình vào.


“Tiểu Chủng tổng....” Lúc này Hàn Khải Minh đi vào phòng làm việc. Chung Cảnh sẵn tay cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn ném qua, hét lớn: “Cút!”


Hàn Khải Minh sợ hãi ra khỏi văn phòng, rời khỏi tầng cao nhất.


Anh ta dùng tay khẽ vỗ ngực, tự đau xót bản thân gần vua như gần hổ, lại rất nghi ngờ, lại là chuyện gì nữa đây?


Vả lại, vừa nãy anh nhìn thấy dáng vẻ tiểu Chung tổng rất kỳ lạ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là đang…


Chậc chậc, không ngờ đàn ông như tiểu Chung tổng được người đẹp vây quanh cũng thích giải quyết vấn đề bằng tay cơ đấy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin