MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 32: Khương Diên, em ngoan quá


Hai người quấn lấy nhau trong phòng nghỉ hơn hai tiếng, khi kết thúc trận mây mưa thì trời bên ngoài cũng chập tối.


Khương Diên tay chân bủn rủn mặc quần áo, bên ngoài là khóa kéo kèm thêm cúc, cô kéo lên đến rồi mà không cài được nút thắt vào. Đang lúc phiền muộn thì người đàn ông nghiêng người một tay anh luồn vào khe hở, một tay anh cầm nút thắt: “Tôi giúp em.”


Cô ngồi bên giường, anh đứng ở phía trước cô, do anh khom người xuống giúp đỡ nên khoảng cách của hai người rất gần.


Khương Diên ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh đến bất chợt ngây người khi nào không biết. Người đàn ông này... có thể trở thành của cô không?


Cô rất muốn điều đó.


Anh giúp cô cài xong rồi nói: “Xong rồi.”


Mặt Khương Diên hơi đỏ: “Cám ơn.”


“Tôi kêu Thẩm Tòng đưa em về nhé.”


Khương Diên ngạc nhiên: “Không cần, tự tôi có thể về mà.”


Chung Cảnh dường như không quen nghe lời từ chối của người khác, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Tòng.


Loại cường thế từ trong xương như này đúng là tiêu chuẩn của người có địa vị cao.


Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Chung Cảnh nói với cô: “Đi thôi.”


Khương Diên đứng dậy, Chung Cảnh rất tự nhiên khoác tay cô đi ra ngoài.


Việc làm thân mật nhất cũng làm rồi, nhưng không hiểu tại sao động tác khoác tay của anh lại khiến mặt cô nóng bừng, cô cứ để anh nắm, rồi cứ thế hai người đi vào thang máy. Đây là thang máy riêng của tổng giám đốc, thêm nữa là giờ này nhân viên cũng đã tan tầm hết rồi.


Hai người đi xuống bãi đậu xe ở dưới tầng trệt.


Thẩm Tòng đã đứng đó đợi sẵn.


“Cậu ta đưa tôi về, vậy còn anh?” Khương Diên hỏi.


“Không cần để ý.” Anh giúp cô mở cửa sau xe, sau đó để cô lên xe.


Khương Diên lên xe, Thẩm Tòng cũng lái xe đi. Cậu ta hỏi cô muốn đi đâu, Khương Diên đọc địa chỉ nhà mình ra, thế là cậu ta đánh tay lái sang hướng nhà cô mà chạy.


Khương Diên quay đầu nhìn, Chung Cảnh vẫn đang đứng ở đó nhìn cô.


Trong lòng cô nói không rõ là cảm giác gì.


Cô vốn nên thấy may mắn vì Chung Cảnh đã không chán ghét cô, cũng nên cảm thấy ngọt ngào với sự dịu dàng của Chung Cảnh.


Nhưng hai loại tâm trạng đó cô đều không có. Trong lòng cô bây giờ nếu có cũng chỉ là sự bất an và mất mát nhè nhẹ, thêm một chút tự ti vì cô đã rất ngưỡng mộ anh.


Cô không bị anh đẩy ra xa, nhưng cô cũng không thể nào đến gần anh được.


Anh không cho cô bất kỳ từ ngữ nào để định nghĩa về mối quan hệ của họ, có chăng khoảng cách của cả hai là quá xa. Nếu không định nghĩa được, vậy chắc cũng phải bạn bè chứ nhỉ…


Cô nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc, wechat nhắc nhở có tin nhắn mới, cô cúi đầu nhìn thì thấy là tin nhắn do Chung Cảnh gửi. Lúc nãy trước khi đi anh có thêm bạn bè với cô.


Tin nhắn anh gửi đến: ‘Đừng nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta, đây là muốn tốt cho em.’


Khương Diên đơ người, ý anh là... play ngầm trong bóng tối?


Khương Diên cụp mắt xuống, cô đắn đo một lát rồi mới trả lời lại một chữ “Được!” cho anh.


“Khương Diên, sao dạo này tớ cứ cảm thấy mặt mày cậu hồng hào hẳn ra ấy nhỉ, nè nè, có phải có chuyện vui gì không?”


Lúc ăn cơm Khương Diên tình cờ gặp Linda, Linda cầm khay đồ ăn đụng nhẹ người cô một cái, cô ấy cười híp mắt tinh nghịch nói: “Có phải vừa quen bạn trai đúng không, sẵn còn được tình yêu chăm sóc cho béo tốt chứ gì? Hửm?”


Khương Diên lách người, tránh đi nơi vừa bị Linda vừa đụng, cười đáp: “Không có đâu.”


Tất nhiên là Linda không tin, bĩu môi nói: “Chị đây là người từng trải đấy nhớ, nhìn vẻ mặt như hoa đào của cậu là biết ngay có đàn ông rồi. Nhóc con, mi dám lừa bà đây hử?”


“Thật sự không có mà.” Bạn trai, cô thật sự không có, tình nhân trong bóng tối thì có đấy, nhưng đã là play ngầm thì cô vẫn nên giữ kín như bưng.


“Không có thật hả?”


"Ừ."


Linda nhìn đồ ăn cô đang cầm chắc, sau đó kéo cô ngồi xuống trước một cái bàn, cô ấy tỏ vẻ thần bí nói: “Hàn Khải Minh có nói gì với cậu không?”


Khương Diên hơi khó hiểu: “Anh ta nên nói gì với tớ?”


Linda sốt ruột: “Anh ta thích cậu đó! Cậu không nhìn ra à? Cậu không có bạn trai vậy mà anh ta cũng không theo đuổi cậu, đúng là làm tớ sốt ruột giùm luôn đó! Chậc, tớ cảm thấy hai người rất xứng đôi nhé. Tuy Hàn Khải Minh không được đẹp trai như tiểu Chung tổng, nhưng cũng không tệ mà, cũng là một người đàn ông đáng tin cậy. Nếu hai người mà thành đôi thì rất ổn đó nha!”


“...” Khương Diên hơi xấu hổ, nhưng cô đã ngủ với ông chủ rồi đấy, thế mà lại còn bị cấp dưới coi trọng…


“Tớ, tớ, thật ra là tớ có bạn trai.” Cô đành phải nói như vậy thôi, cô rất sợ Linda sẽ tiếp tục hợp tác cô với Hàn Khải Minh mất.


“Này cậu người này nha! Tớ nói rồi, chắc chắn là cậu có đàn ông mà, thế là Khải Minh sẽ rất đau lòng rồi...” Sự tò mò của bà tám Linda bùng lên một cách dữ dội: “Ai thế ai thế, có ảnh chụp không? Tớ muốn xem chút!”


“Hiện tại chúng tớ không ở cùng một chỗ với nhau, nên tạm thời chưa có ảnh.”


“À, vậy lần sau đi. Bây giờ xã hội nhiều cặn bã lắm, cậu phải thật cẩn thận đó, có ai thì để chị đây giúp cậu giám định cho, đừng để người bên ngoài lừa gạt đó biết không?”


Khương Diên cười: “Biết rồi.”


Đúng lúc này, “cặn bã” cũng xuất hiện, Chung Cảnh vừa bước xuống ăn cơm thì các nhân viên đã thi nhau hỏi thăm anh: “Chào buổi trưa tiểu Chung tổng ạ!”


“Chào tiểu Chung tổng ạ.”


Khi anh đi ngang qua hai người các cô, vẻ mặt Linda tươi cười và giọng nói cũng hơi ngọt chút:


“Chào tiểu Chung tổng ạ!”


Khương Diên cũng chào hỏi theo: “Chào tiểu Chung tổng ạ’’.


Chung Cảnh đang đi thì ngừng bước. Anh quay đầu nhìn chằm chằm món bít tết trước mặt Linda được đặt trên bàn hai cô, dường như anh rất có hứng thú với nó, anh nói: “Hôm nay bò bít tết nhìn có vẻ ngon đấy.”


Linda vừa vui vừa ngạc nhiên đến giật cả mình: “Tiểu Chung tổng muốn ăn ạ?”


Chung Cảnh gật nhẹ đầu: “Ừ.”


“Phần này tôi ăn rồi, để tôi đi lấy giúp anh một phần tới nữa. Bò bít tết còn đang làm, có lẽ anh phải đợi thêm chút.” Linda đứng dậy.


Bàn hai người ngồi là bàn bốn chỗ, Chung Cảnh nghe vậy thì nở nụ cười rồi kéo ra ghế kế bên của Linda ngồi xuống: “Làm phiền cô rồi.”


“Không phiền, không phiền ạ!” Vẻ mặt Linda ân cần rời đi.


Trên bàn còn dư lại hai người ngồi đối diện nhau, khóe mắt của Khương Diên liếc nhìn xung quanh, không ít đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm bên này. Vẻ mặt cô khẩn trương và hơi không tự nhiên. Không hiểu sao anh nói giấu kín mối quan hệ này mà lại ngồi với hai cô trong khi ở đây có biết bao ánh mắt.


Chung Cảnh giật giật khóe miệng, nhưng lại không mở miệng nói gì với cô. Anh chỉ lấy điện thoại ra, đánh chữ cho cô: ‘’Nghe được giọng nói của em nên tôi không kiềm chế nổi muốn ngồi ăn cơm cùng em’’.


Khương Diên đọc xong tin thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cúi đầu trả lời: ‘’À’’.


Chung Cảnh ném điện thoại đi, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Công việc vất vả không?”


Khương Diên nhẹ giọng đáp: “Không vất vả ạ.”


Theo góc nhìn của người ngoài thì đây chỉ đơn giản là ông chủ lo lắng cấp dưới thôi, còn cô là nhân viên chức vụ nhỏ đang nơm nớp lo sợ, không có chuyện gì không đúng cả.


Chung Cảnh chống cằm nhìn đĩa cơm hải sản trước mặt cô: “Ăn ngon không?”


Khương Diên gật đầu: “Vâng, ăn rất ngon ạ.”


Cánh tay dài của anh duỗi ra, anh trực tiếp bưng đĩa cơm cô đã dùng qua, dùng chiếc muỗng của cô mà múc cơm cho vào miệng, ăn hết một miếng anh còn nhận xét: “Cũng coi như tạm được.”


Chuyện này có gì đó sai sai.


Khương Diên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp xung quanh, cô vội vàng muốn dời sự chú ý: “Tiểu Chung tổng, ngài đói quá cũng không thể ăn cơm của tôi...”


Chung Cảnh lấy một tờ khăn giấy lau miệng, như là không có gì mà xin lỗi một cách áy náy: “Xin lỗi, tôi đúng là có hơi... đói.”


Đã ba ngày trôi qua kể từ lần cuối gặp nhau của hai người, ba ngày này Khương Diên cũng không dùng dầu gội kia để tìm anh, bởi vì cô có hơi ngại.


Chung Cảnh cũng không tìm cô, vì anh không tìm được cơ hội thích hợp.


Anh nói “đói” là một loại ý đói ‘’khát’’ khác.


Ánh mắt anh sáng rực như lửa đốt, Khương Diên hiểu được ý đồ của anh, tim trong lòng ngực của cô bắt đầu đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ bừng. Cô rất sợ bị người khác nhìn ra cái gì, cô vội vàng lấy lại đĩa cơm bị anh xới qua, tịch thu cái muỗng anh vừa dùng, đổi đôi đũa khác cúi đầu bới cơm: “Tiểu Chung tổng đợi chút đã, lát Linda còn đưa bít tết cho anh đấy.”


Khóe miệng Chung Cảnh mang ý cười, anh lấy điện thoại soạn một dòng tin gửi cô. Khương Diên mở điện thoại ra xem, tin anh gửi cô là: ‘’Khương Diên, em ngoan quá’’.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin