MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 26: Đàn ông chưa được thoả mãn lại đáng sợ như vậy


Tối qua Khương Diên ngủ một đêm rất ngon không mộng mị, sáng sớm ngủ dậy còn khẽ ngâm nga hát.


Nhưng lúc ăn sáng lại nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với tên ma vương Chung Trạch đó cô lại cảm thấy hụt hẫng.


Gặp phải cấp trên vui buồn thất thường như Chung Trạch thật sự rất kinh khủng.


Linda nói trước đây anh ấy vốn không như vậy, mà do gặp phải cú sốc nên mới trở nên tàn nhẫn như thế. 


Một người đàn ông mất đi hai chân lại còn không hề có nhân tính, cũng bị sốc rất lớn.


Nhưng tại sao phải giày vò người bên cạnh anh như vậy chứ? Linda nói vị trí này của cô trước đây thời gian trụ lâu nhất cũng không quá ba tháng, cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả một tháng cô ta cũng không trụ được mất.


Xe buýt đến trạm, cô vừa đi về phía toà nhà công ty vừa tự trấn an tâm lý mình: Ráng nhịn là được, tìm ở đâu ra công việc thoải mái, công ty có phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy, nhịn xíu là được.


Trùng hợp là cô vừa vừa đến cửa công ty thì nhìn thấy Chung Trạch đang được tài xế riêng giúp đỡ xuống xe. 


Tài xế lấy xe lăn được xếp ở sau xe ra trước, sau đó mở cửa ghế sau ôm Chung Trạch ra để anh ta ngồi lên xe lăn.


Vì lúc nãy được ôm lên nên quần áo của Chung Trạch có vài chỗ khá lộn xộn, tài xế giơ tay muốn giúp anh ta chỉnh lại một chút thì tay bị Chung Trạch đánh lên “bốp” một tiếng.


“Tôi không có tay sao?”


Tài xế ngượng ngùng: “Thưa cậu, vậy tôi về trước.”


"Ừ."


Khương Diên đứng nhìn ở bên cạnh, trong lòng âm thầm đau lòng cho tài xế đưa Chung Trạch đi làm, nhân tiện cũng tiếc thương bản thân mình.


Tài xế bên kia đã đi rồi.


Chỗ Khương Diên đứng cách Chung Trạch mấy mét, đi lên cũng không được mà lùi lại cũng không xong, đang chần chừ thì Chung Trạch bên kia lại quay đầu qua đúng lúc nhìn thấy cô.


Lúc này muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi.


Đành phải đi qua chào hỏi: “Phó tổng Chung, chào buổi sáng”


Chung Trạch nhìn cô, không nói với cô tiếng nào mà điều khiển xe lăn đi thẳng về phía trước.


Khương Diên nhìn sau gáy anh ta chằm chằm, chỉ muốn đấm mạnh về phía trước một cái. Phải miễn cưỡng đi theo.


Hai người đợi thang máy cùng nhau.


Bởi vì buổi sáng là thời gian mọi người thường đi lên nên thang máy đến khá chậm, bọn họ còn chưa đợi được thang máy thì tổng giám đốc Chung Cảnh đã đến rồi.


“Tiểu Chung tổng, chào buổi sáng.”


“Chào tiểu Chung tổng.”


Mọi người đều chào hỏi anh.


Hôm nay vẻ mặt Chung Cảnh lạnh lùng khác thường, cả người lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, bình thường còn hay khẽ gật đầu ra ý với người khác mà hôm nay thì nghiêm mặt, ánh mắt rõ ràng là bực mình và lạnh băng, căn bản cũng chẳng quan tâm đến lời chào hỏi của mọi người.


Những đồng nghiệp muốn lên thang máy sau khi chào hỏi xong, đều lần lượt tự giác lặng lẽ lùi về sau không đến gần đợi thang máy chung với Chung Cảnh.


Khương Diên và Chung Trạch đứng ở trước cửa thang máy cũng không lùi đi đâu được. Cô nghĩ trong lòng, dù sao thì anh ấy cũng có thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc, bọn họ dùng của nhân viên nên cô không cần phải sợ.


Nhưng không ngờ được.


Chung Cảnh đi đến, gọi Chung Trạch: “Chào anh cả.”


Chung Trạch gật đầu: “Chào.”


Chung Cảnh thấy thang máy bọn họ đang đợi còn đang ở tầng hai mươi mấy nên đề nghị: “Anh cả, anh đi thang máy bên này đi.”


Khương Diên trong lòng giật mình.


Chung Trạch khẽ nhếch môi: “Được.”


Đúng lúc thang máy bên Chung Cảnh vừa đến, Chung Cảnh vào thang máy trước còn giúp nhấn giữ nút mở cửa.


Khương Diên còn đang đứng nguyên tại chỗ, Chung Trạch lại quở trách: “Còn ngơ ngẩn ở đó làm gì? Qua đẩy cho tôi!”


Khương Diên vội vàng qua đẩy xe lăn Chung Trạch, đẩy anh ta vào trong thang máy. Nghĩ trong lòng, xe lăn của anh chẳng phải là tự động sao, làm gì mà cần tôi đẩy chứ.


Ba người đi vào thang máy, thang máy đóng lại, đi lên.


Khương Diên đứng sau lưng Chung Trạch, hít thở mạnh cũng không dám, cố gắng khiến bản thân mình vô hình.


Cũng may hai anh em cũng không có ai nhìn đến cô, hai người đang nói về chuyện trong nhà.


Chung Cảnh nói: “Anh cả, bà nội vẫn nhắc anh mãi, nếu có thời gian thì anh về thăm bà đi.”


Chung Trạch nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, anh sẽ đến thăm.”


Khương Diên phát hiện, sự hung dữ của Chung Trạch khi đối diện với Chung Cảnh giống như tự động biến mất. Anh có vẻ như rất che chở và quan tâm cậu em trai này.


Chung Trạch nhìn sắc mặt Chung Cảnh, hỏi: “Hôm nay tâm trạng em không tốt sao? Có chuyện gì phiền lòng à?”


Chung Cảnh hơi khựng lại, nhớ đến đêm qua bị đùa giỡn hai lần, trong lòng anh lại bừng lên cơn giận vô cớ, sắc mặt sa sầm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không có chuyện gì hết.”


“Không có chuyện gì là tốt rồi. Em bận như vậy cũng phải để ý đến sức khỏe đấy.”


“Em biết rồi, anh cả.”


Thang máy đến lầu năm nhanh chóng, trước khi cửa thang máy mở ra Chung Cảnh lại vô tình ngẩng đầu, cửa thang máy nhẵn bóng có thể phản chiếu bóng người, đúng lúc anh lại thấy người phụ nữ đứng sau Chung Trạch khẽ nhếch miệng nghiêng đầu.


Cô ấy đang cười?


Cười cái gì vậy?


Bởi vì cửa thang máy mở rất nhanh nên anh cũng không kịp nhìn rõ.


Chung Trạch và người phụ đó cũng nhanh chóng ra khỏi thang máy, anh cũng không kịp xác nhận.


Cửa thang máy lại khép lại.


Đúng lúc này điện thoại anh lại vang lên, anh cũng không phí tâm sức nghĩ về nụ cười vô tình của một nhân viên nhỏ nhoi.


Khương Diên đi cùng Chung Trạch về văn phòng của bọn họ ở lầu năm.


Diện tích tầng này cũng lớn bằng với diện tích văn phòng tầng trên cùng của Chung Cảnh nhưng trang trí thì không bao giờ so được với Chung Cảnh, hơn nữa còn chất đầy mấy đồ bỏ đi không vứt được, là nơi chất đống mấy đồ vụn vặt của toàn công ty. Phòng làm việc của Chung Trạch và Khương Diên là một lớn một nhỏ, mỗi người một phòng, Khương Diên có được phòng riêng của chính mình cũng khá thỏa mãn, so với lúc trước cô cùng đồng nghiệp dùng bàn làm việc vách ngăn thì tự do tự tại hơn nhiều.


Cô trở về phòng của mình khóe miệng vẫn còn khẽ cười.


Cô không ngờ rằng chuyện hôm qua lại ảnh hưởng lớn đến Chung Cảnh như vậy.


Cũng đúng thôi, khiến ham muốn của anh dâng cao nhưng bản thân cô thỏa mãn rồi lại lập tức rút lui, gặp ai cũng sẽ tức giận thôi. Huống chi Chung Cảnh lại kiêu ngạo, bình thường muốn người nào có người đó, có lẽ là giận điên rồi.


Khóe miệng cô càng lúc càng cười lớn hơn, cuối cùng không nhịn được che cả mặt mình cười thật thoải mái.


Buổi chiều cô sửa lại bản thiết kế ngày hôm qua một lần, đảm bảo không còn chỗ nào để bới móc sai sót nữa thì cô nhắn wechat cho Hàn Khải Minh, hỏi cậu ấy tiểu Chung tổng có rảnh không, khi nào cô đến tìm để đưa cho anh ấy thì được.


Hàn Khải Minh trả lời cô: Tốt hơn là em đừng đến.


Cô hỏi: Sao vậy ạ?


Hàn Khải Minh trả lời: Tâm trạng anh ấy không tốt, lúc nãy vừa mới xé một bảng kế hoạch của phòng kế hoạch rồi, bảo người ta biến đi. Chuyện của em cũng không quan trọng đừng vội xông vào dính xui xẻo.


Khương Diên: …


Cô ngẫm nghĩ, người đàn ông chưa được thỏa mãn ham muốn lại đáng sợ như vậy…


Hàn Khải Minh lại gửi tin nhắn thoại cho cô: Đúng rồi Khương Diên, hôm qua em nói trước đây em từng làm việc ở công ty quảng cáo, em có biết mấy người kiểu như quản lý đạo cụ không?


(iiElJ Prop Master: chuyên mua lại, tổ chức và quản lý đạo cụ cho việc quay phim)


Khương Diên trả lời: Em không biết ạ, nhưng em có quen biết người có thể biết ấy, em có thể đi hỏi thăm thử nha”.


“Mà anh tìm quản lý đạo cụ làm gì?”


“Tiểu Chung tổng nói muốn làm mô hình cái gì đó, anh ấy muốn tìm người hỏi xem.”


“Ô. Vậy để em hỏi thăm thử rồi em nhắn lại cho anh.”


Khương Diên gọi điện cho anh Nhâm đang làm phó đạo diễn, hỏi anh số điện thoại của quản lý đạo cụ, có được rồi cô lại nhắn qua cho Hàn Khải Minh.


Gửi xong, cô mở weibo trên máy tính muốn xem qua mấy tin nóng mới nhất, nhấp chuột di chuyển trên trang web.


Đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lập tức mở to hai mắt.


Anh ấy muốn làm mô hình, chắc không phải là... cô đấy chứ?


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin