MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH


Chương 45: Em có biết vì sao anh lại cúi đầu trước ông ta nói bản thân muốn mở phòng trưng bày không?


Lúc bà lão ấy đến, Khương Diên đang cọ rửa bô tiểu cho Chung Trạch.


Chung Trạch có thể tự lo cho cuộc sống cá nhân của mình, bình thường lúc anh đi tiểu thì tự mình vào nhà vệ sinh, lấy bô tiểu hứng, rồi tự đổ vào bồn cầu, dội nước, việc còn lại thì Khương Diên chỉ cần giúp anh rửa sạch cái bô nhỏ là được.


Khương Diên để ý đến lòng tự trọng của anh, thường thì cô sẽ đều đợi anh đi vệ sinh xong quay về phòng vẽ rồi mới làm việc này.


Thật ra cũng không dơ lắm, anh đã tự rửa sơ qua bằng nước rồi. Nhưng anh không biết rằng phải rửa sạch hơn một chút mới được, nếu không thời gian dài sẽ để lại mùi.


Cô đeo găng tay cọ rửa trong nhà vệ sinh trên tầng lầu, nghe thấy tiếng công nhân thi công đang nói chuyện, dưới gác mái có thiết kế dạng nửa thoáng, ở phòng ăn có một cái lan can hình cung, ngó đưa đầu ra có thể nhìn xuống dưới, không hề cách âm cộng thêm giọng nói của người công nhân kia rất lớn, Khương Diên nghe được tiếng anh ta hỏi: “Bà lão ơi, bà tìm ai vậy? Ở đây chưa mở cửa, chưa có bán tranh đâu.”


Giọng nói của bà lão không lớn nên cô không nghe rõ được. Cô tháo găng tay ra, bước xuống lầu.


Để tiện cho việc đi lại của Chung Trạch, giữa hai tầng có lắp đặt thang máy, cô đi thang máy xuống lầu, nhanh chóng gặp được bà lão ở trước cửa. Bà lão dáng người hơi béo, đi lại bất tiện nên còn thêm cây gậy, trên người khoác một lớp áo bông dày cuội cộm, trông càng tròn trịa hơn. Bà lão nói một vài câu phải dừng lại thở dốc, theo cách nói chuyện thì có vẻ như là một con người có tính cách vội vàng, lầm bầm lầu bầu với người công nhân đang cản bà lại: “Bà đến thăm cháu cả của bà, cậu đừng có cản bà, để bà vào trong thăm cháu!”


Khương Diên nghe những lời này của bà, nhớ ra mấy hôm trước Chung Trạch có nói rằng nếu còn không chịu về nhà ăn cơm thì bà nội sẽ tự mình đến tìm anh ấy mất, lập tức hiểu ra ngay, đây chính là bà nội nhà họ Chung.


Cô vội vã chạy qua, ra hiệu với công nhân để cô giải quyết việc này, người công nhân đó trở về làm công việc của mình. Khương Diên nhìn về phía bà lão hỏi: “Cháu chào bà ạ, bà là bà nội của phó tổng Chung đúng không ạ?”


Bà lão liếc mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi lên tiếng hỏi: “Cô là cô gái đang chăm sóc A Trạch đấy à?”


Khương Diên cười đáp: “Vâng ạ, cháu là Khương Diên.”


Bà lão túm lấy tay cô: “Cuối cùng cũng không tìm sai chỗ, tìm được mấy đứa rồi!”


Khương Diên bị dáng vẻ thân thiết ngay từ lúc mới quen của bà cụ làm cho dở khóc dở cười: “Bà Chung ơi, bà đến đây một mình ạ?”


“Còn gì nữa, mấy đứa kia đều không cho bà ra ngoài, nói bà cái này không được cái kia không được, phiền phức! A Trạch lại không chịu về thăm bà, chỉ đành tự mình đi thăm thằng bé thôi, nó đâu rồi?”


“Đang vẽ tranh ở trên lầu ạ. Để cháu dắt bà lên.”


“Được được!”


Khương Diên đỡ bà bước vào thang máy, cả hai cùng lên lầu. Bà lão ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, gật đầu không dứt: “Cũng được lắm, nơi này cũng không tệ!”


Khương Diên dắt bà đến phòng vẽ tranh của Chung Trạch, cô gõ cửa, Chung Trạch ở bên trong lên tiếng “Mời vào” cô mới đẩy cửa ra, dìu bà lão vào trong.


“Bà nội?” Chung Trạch vội đặt cọ vẽ xuống di chuyển xe lăn đến gần họ: “Sao bà lại đến đây vậy ạ?”


Khóe mắt bà lão đỏ hoe, lên tiếng mắng: “Cái thằng nhóc hư đốn này, không thèm về nhà thăm bà nội gì hết, bà nội không đến thăm cháu chắc chỉ có thể đợi đến lúc cháu đến linh đường thắp nhang cho bà thôi.”


“Bà nội à, xem bà nói gì kìa, cháu đã định qua hai ngày nữa về thăm bà rồi mà.”


“Lần trước bà nội gặp cháu đã là giáng sinh rồi, Tết gọi cháu về cháu cũng không chịu, bây giờ sắp sang năm mới luôn rồi cháu còn viện cớ này kia, bà không chịu đâu, nếu sau này cháu còn như vậy nữa thì bà dọn sang ở với cháu luôn, xem cháu làm sao trốn được bà nữa, hứ!”


Khương Diên đứng ở bên cạnh: Đây là... tuýp bà nội dạng bạn gái hả ta?


Chung Trạch đỡ trán, bất lực nói: “Bà nội ơi, bà rõ ràng biết người cháu trốn không phải là bà cơ mà.”


Bà lão thở dài: “Ba mẹ của cháu ấy hả, là do trước đây đã ôm kỳ vọng quá lớn về cháu, thế nên mới thất vọng nhiều như vậy. Nhưng trong lòng hai đứa nó vẫn luôn mong ngóng cháu nhớ về cháu. Cháu xem cháu muốn mở phòng trưng bày, ba cháu không nói hai lời mua lại nơi này cho cháu...”


“Cháu sẽ trả lại tiền cho ông ta.”


“Cháu coi tính tình của cháu kìa...” Bà lão nhìn về hướng Khương Diên: “Thôi vậy, không nói mấy chuyện này nữa. Để bà nội xem tranh của cháu nào.”


Khương Diên cảm thấy bản thân không cần ở lại nơi này nữa: “Phó tổng, bà nội, vậy cháu xin phép ra ngoài trước ạ?”


“Đi đi.”


“Lát nữa bà đến tìm cháu trò chuyện nhé.”


Khương Diên mỉm cười: “Vâng thưa bà Chung.”


Khương Diên về phòng làm việc của mình bận rộn một hồi, cỡ nửa tiếng sau, bà lão liền đến.


Cô cố ý không đóng cửa để bà có thể trực tiếp bước vào, Khương Diên vội chạy đến dìu bà, bà lão phải xua tay: “Không sao đâu, bà còn chưa già đến mức không đi nổi.”


Khương Diên dìu bà ngồi lên ghế: “Thưa bà Chung, bà nói chuyện với phó tổng Chung xong nhanh vậy ạ?”


“Haiz, nói nhiều với đám cháu trai này tụi nó cứ chê bà phiền, bà cũng tự hiểu lấy lắm.”


Khương Diên cảm thấy bà lão khá là đáng yêu, cô bật cười: “Phó tổng Chung sẽ không như vậy đâu, bà đến thăm anh ấy, anh ấy chắc chắn là rất vui đó ạ.”


Bà lão nắm lấy tay Khương Diên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Vẫn là con gái thì biết săn sóc, hiểu chuyện hơn, có thể trò chuyện với bà.”


Khương Diên tim đập mạnh một nhịp: “Bà có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?”


Gương mặt bà hiền từ, ngước đầu nhìn cô: “Bà có nghe kể về cháu từ chỗ A Cảnh rồi, thằng bé nói cháu là cô gái có thể ổn định cảm xúc của A Trạch khiến thằng bé phấn chấn trở lại, cháu đã giúp gia đình bà một việc lớn, cả nhà bà vô cùng cảm ơn cháu.”


Khương Diên không nhận nổi lời cảm ơn lớn nhường này, vội đáp lại: “Bà Chung à, cháu thực sự không có làm được gì cả, cháu chỉ làm việc của bản thân mà thôi, cũng không có giúp được gì hơn, bà đừng nói thế, cháu không nhận nổi đâu ạ.”


Bà lão tháo chiếc vòng ngọc phỉ thuý trên cổ tay xuống: “Hôm nay bà đến đây chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì, giờ bà tặng cái này cho cháu nhé.”


Khương Diên vội từ chối: “Bà ơi cháu không thể nhận đâu ạ, thật đấy, cháu làm việc cho phó tổng Chung có lãnh lĩnh lương đàng hoàng ạ, cháu thực sự cháu không thể nhận thêm quà của bà đâu ạ.”


Bà lão nhìn chiếc vòng tay phỉ thuý rồi ngẫm nghĩ: “Vậy thôi, cái vòng này đưa cho cháu đeo thì cũng già hơn tuổi quá, để bà về kêu A Cảnh mua cái hợp ý cháu hơn nha, lúc đó cháu nhớ phải nhận đấy.”


Sao lại phải kêu Chung Cảnh mua cho cô vậy? Xem ra bà lão còn chưa biết chuyện ngày trước giữa cô và Chung Cảnh. Nếu bà mà biết chắc chắn sẽ không nói như vậy, hơn nữa còn không biết sẽ nhìn cô như thế nào nữa đây. Ví dụ như cảm thấy cô giống như chim sẻ ham đậu cành cao, không bám được Chung Cảnh, liền tạm chấp nhận dính lấy Chung Trạch.


“Thật sự không cần đâu mà bà ơi.”


Bà lão cười nói: “Bà có chuyện muốn nhờ cháu giúp bà.”


“Chuyện gì vậy ạ?”


“Lúc nãy cháu cũng nghe thấy rồi đó, A Trạch bất hoà với ba mẹ thằng bé, đến bây giờ mối quan hệ vẫn còn chưa hàn gắn lại, hai cha con tính tình đều cứng đầu như nhau, cô con dâu kia của bà cũng không biết cách giảng hoà cho cả hai, chỉ biết đi du lịch đi chơi suốt ngày, nói đến nó thì lại bảo là bị con trai làm chạnh lòng... Cháu xem bà đã lớn tuổi nhường này rồi, cái bà trông ngóng chẳng qua là cả nhà hoà thuận bình an mà thôi. Nếu thật sự đến ngày bà rời xa trần thế mà tụi nó còn không thèm đoái hoài nhau thế này, bà có chết cũng không yên lòng cháu à.”


Bà lão vừa nói hai mắt vừa đỏ hoe, cúi đầu lau nước mắt.


Khương Diên vỗ nhẹ lên lưng bà: “Bà ơi, vậy bà muốn cháu giúp gì cho bà ạ?”


“Là như vầy, hai ngày nữa là sinh nhật của ba A Trạch, trong nhà có tổ chức tiệc, đã mấy năm rồi thằng bé không về chúc mừng sinh nhật cho ba, trong lòng ba A Trạch cũng đè nén nhiều tâm sự. Thời gian trước hiếm thấy A Trạch mở lời với ba đòi làm phòng trưng bày, ba thằng bé tự mình chạy đi giúp nó tìm được nơi này. Bà nghĩ rằng nếu như hai người họ có thể mượn cơ hội này, cho nhau thể diện để làm lành với đối phương, hai cha con có thể hàn gắn lại như ban đầu là tốt nhất. Nhưng mà lúc nãy bà đi dò hỏi Chung Trạch thì hình như thằng bé vẫn không muốn quay về.” Bà lão than thở: “Aiz, bà thực sự hết cách với nó rồi.”


“Bà muốn cháu khuyên phó tổng Chung ạ?”


“Cô bé có thể giúp bà được không?”


Khương Diên suy nghĩ một hồi, đáp: “Cháu có thể giúp bà, nhưng cháu không đảm bảo anh ấy sẽ nghe lời cháu ạ.”


“Không sao đâu, cháu cố gắng hết sức là được, bà cảm ơn cháu trước nhé.”


“Bà đừng khách sáo ạ.”


Vì để thuyết phục Chung Trạch, Khương Diên quấn lấy anh hai ngày liền, cuộc đối thoại hôm đầu tiên là như thế này:


“Bà nội đã nói gì với em?”


“Bà muốn em khuyên anh về chúc mừng sinh nhật cho ba anh.”


“Chuyện này em đừng xía vào.”


“Ai chà phó tổng ơi, buổi tiệc tổ chức tại nhà anh có phải sẽ rất xa hoa nhộn nhịp đúng không? Em chưa từng tham gia bao giờ, chắc chắn sẽ có món tự chọn phong phú hơn cả khách sạn năm sao luôn, hay ha sao ớ, hay là sếp dắt em đi xem thử nha?”


Chung Trạch nhếch mày: “Đồ ăn chắc chắn là ngon rồi, nhưng mà vợ sắp cưới của Chung Cảnh khi đó cũng sẽ có mặt, em có chắc là muốn đi không?”


Ngày hôm sau, cô đổi một lối suy nghĩ khác:


“Vậy em chở sếp đến đấy nhưng không vào trong, đợi ở bên ngoài, anh cứ vào trong ấy một lát nói câu chúc mừng sinh nhật với đổng sự trưởng rồi lại rời đi, chúng ta cùng đi, vậy được không ạ?”


“Em cứ muốn anh tham gia vậy à?”


“Bà Chung lớn tuổi rồi cũng không dễ dàng gì, yêu cầu sếp chút chuyện cỏn con này cũng đâu tới nỗi làm khó lắm đâu. Hơn nữa lần này đổng sự trưởng lần này, không chỉ bỏ biết bao nhiêu tiền cho anh mà ông ấy còn tự mình tìm giúp anh chỗ chúng ta đang ở nữa, phần tình cảm này cũng cảm động lắm chứ, sếp về nói hai ba câu dỗ ngọt, cho ông ấy tí thể diện cũng đâu quá

đáng đâu.”


Chung Trạch nhìn chằm chằm cô một hồi: “Em có biết vì sao anh lại cúi đầu trước ông ấy nói mình muốn mở phòng trưng bày không?”


Khương Diên ngây người: “Sếp vẽ nhiều tranh như vậy chắc chắn là hy vọng có thể bán chúng đi, mở một phòng tranh triển lãm không phải đã nằm trong kế hoạch của sếp rồi hay sao?” 


Chung Trạch nhìn cô, mỉm cười: “Ừm, là do tôi đã lên kế hoạch hết. Được, vậy cứ theo ý em, ngày mai chúng ta đến đó một chuyến.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin