MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 43: Muốn đi sao, em vui vậy à?


Từ khi chuyển về nhà trọ mới, Khương Diên ngủ không đủ giấc.


9 giờ là nhân viên phải có mặt ở công ty, Khương Diên thường đến sớm nửa tiếng để giảm khả năng gặp phải Chung Cảnh. Căn phòng mới thuê kia dù không cách Thịnh Nguyên quá xa, nhưng cũng mất một chuyến xe, cô phải dậy lúc 6 giờ 40 phút mới kịp giờ.


Có hôm cô dậy muộn, 8 giờ 50 mới đến công ty, nhiều đồng nghiệp đi làm đã tập trung trước cửa công ty. Cô tránh mặt bọn họ đã quen, không dám bước lên chịu sự chú ý của mọi người.


“Đứng đây ngây ngốc làm gì vậy?” Giọng Chung Trạch đột nhiên vang lên sau lưng cô.


Cô quay người lại, cười ngượng ngùng: “Phó tổng Chung, chào buổi sáng.”


Chung Trạch hơi gật đầu: “Sao không vào?”


Khương Diên xum xoe chạy đến đẩy xe cho anh: “Không có gì ạ, tôi cảm thấy ở bên anh cực kì an toàn.” Cô chậm rãi đẩy xe anh về phía cửa công ty.


Chung Trạch mím môi cười: “Khương Diên, chúng ta có thể đi.”


“Hả? Không phải chúng ta đang đi đây sao?”


“Ý anh là chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.”


Khương Diên dừng bước, nghi ngờ nhìn bên mặt anh: “Ý anh là rời khỏi Thịnh Nguyên?”


“Ừ.”


“Bây giờ sao? Em và anh?”


“Anh chuẩn bị mở một phòng trưng bày, đã nhờ người tìm một nơi thích hợp, hai chúng ta cùng đi. Nhưng em vẫn phải làm công việc ở đây, em vẫn là nhân viên của Thịnh Nguyên. Lương vẫn như trước nhưng đảm nhiệm hai công việc, em có muốn không?”


Khương Diên thật sự muốn nhảy lên, vội vàng gật đầu: "Muốn, muốn ạ”


Trong lòng cô vui vẻ đến mức muốn nhảy lên rồi. Không phải mất việc, còn có thể rời khỏi Thịnh Nguyên cách xa Chung Cảnh, thật sự quá tốt rồi! Cô có thể ngày ngày đi làm mà không cần phải lén lút như bây giờ nữa!


“Vậy thì tốt.” Chung Trạch nói.


Khương Diên tiếp tục đẩy anh về phía trước. Đi được hai bước, cô đột nhiên nghĩ, sẽ không phải vì cô mà Chung Trạch sắp xếp như vậy chứ? Cô vội vàng phủ định suy nghĩ này của mình. 


Anh ấy muốn mở nhưng trưng bày chắc hẳn đã sớm có kế hoạch, liên quan gì đến cô.


Cả ngày hôm đó, trong đầu Khương Diên đều là cảm giác nhẹ nhàng khi sắp được giải thoát.


Giữa trưa lúc ăn cơm, Chung Trạch đang chìm đắm trong việc vẽ tranh. Cô bảo hôm nay anh không cần đi với cô, một mình cô đi rồi lấy cơm về cho anh, Chung Trạch nói được.


Một mình cô đến nhà ăn, lấy đồ ăn rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.


Tâm trạng tốt, ăn cũng rất ngon.


Cô ăn được một nửa, Linda và Tiêu Tiêu bê khay đồ ăn đi ngang qua bàn của cô, cô ngăn hai người lại: “ Linda, Tiêu Tiêu, hai người ngồi với mình này.”


Cô nghĩ cô sắp đi rồi, nói lời tạm biệt với hai người, coi như gặp mặt lần cuối.


Linda và Tiêu Tiêu nhìn nhau, xong đó ngồi xuống phía đối diện với cô.


“ Linda, Tiêu Tiêu, lúc tớ đến Thịnh Nguyên, quen biết đầu tiên là hai người. Hai người cũng rất quan tâm đến tớ, cảm ơn hai người.”


Lúc cô bị tất cả mọi người cô lập, dù hai người xa lánh cô, nhưng ít ra không hề ức hiếp cô.


Linda và Tiêu Tiêu lại nhìn nhau, sau đó Linda nhìn Khương Diên: “Sao vậy, cậu phải rời khỏi đây sao?”


Khương Diên cười gật đầu: “Ừ, tớ và Phó tổng Chung mở phòng trưng bày, tạm thời tớ sẽ nhận công việc này. Đợi phòng nhân sự tìm được người thích hợp, tớ sẽ nghỉ việc.”


Linda và Tiêu Tiêu đều có vẻ áy náy muộn màng.


Các cô hiểu Khương Diên không phải loại người mất hết liêm sỉ bỏ thuốc đàn ông rồi lên giường với người ta. Nhưng lúc đó bọn họ cũng không ra mặt nói đỡ cho cô, có lẽ vì ghen tị nên chỉ đứng xa xem kịch vui.


Bây giờ cô ấy rời đi, còn nói cảm ơn với các cô.


Tiêu Tiêu trầm giọng nói: "Cậu nhất định phải đi sao? Bây giờ cũng không còn ai bàn tán chuyện của cậu nữa."

Khương Diên cười nói: “Mặc dù tớ không được tính là người cũ của anh ấy, nhưng tránh đi vẫn tốt hơn. Nếu có thể rời khỏi đây, tớ thật sự rất vui.”

p

Linda thở dài nói: "Câu này cậu nói rất đúng. Những người như bọn mình đều ghen tị với cậu, có một đoạn tình cảm với người đàn ông như vậy. Đám người bọn mình chỉ có thể nhân lúc không có anh ấy mà ra oai, thật ra thì cậu dũng cảm hơn bọn mình nhiều."


Không hổ là trung tâm chuyện phiếm của Thịnh Nguyên, hôm đó ở trong thang máy những lời cô nói với hai nữ nhân viên chỉ biết chế giễu đồng nghiệp, dường như chính tại cô ấy đã nghe qua vậy.


Khương Diên tinh nghịch mỉm cười, khua tay, đã đắc ý còn giả vờ thâm trầm: “Ai, anh hùng không nhắc tới bản lĩnh khi đó!”


Linda và Tiêu Tiêu bật cười khi thấy dáng vẻ này của cô.


"Nói cậu mập mà cậu còn tự hào!", "Cười cái đầu cậu ấy!"


Bầu không khí bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, giống như trở lại khoảng thời ời gian trước.


Ăn cơm xong, ba người đến đứng đợi thang máy, bàn bạc dù sau này không làm việc với nhau, nhưng ngày nghỉ vẫn có thể dạo phố cùng nhau.


“Xx mới ra sản phẩm kem nền cực kì tốt, đến lúc đó tớ đưa cậu đi mua.” Tiêu Tiêu nói với Khương Diên: “Mặc dù chúng ta không thể thành đôi với tầng lớp ưu tú phía trên, nhưng tìm một anh trai nhẹ nhàng quan tâm cũng không sao. Thất tình thì sao chứ, vẫn phải ăn mặc đẹp để như thường. Ai biết lúc nào duyên phận sẽ đến chứ.”


Khương Diên mím môi cười: “Hai ngày trước đúng là tớ có đi gặp một người.”


Hai người lập tức nhao nhao: "Động thái của cậu quá nhanh rồi!" "Thế nào rồi? Có đẹp trai không?"


"Người không tệ, nhưng mà không có chủ kiến. Tớ đã từ chối rồi."


“Ai, không sao, lần sau sẽ gặp người tốt hơn." "Đúng vậy.”


Khương Diên nghe được tiếng thang máy mở cửa, nói: “Vậy chúng ta hẹn cuối tuần đi nhé. Tớ còn phải mang cơm cho Phó tổng Chung. Không nói chuyện với hai cậu nữa, tớ xuống trước đây.


A..."


"A..."


Khương Diên quay đầu, lại đụng phải một bức tường cứng.


Linda và Tiêu Tiêu không kịp nhắc cô, mắt thấy cô đụng phải người đàn ông đứng sau.


Khương Diên lùi lại, thấy rõ người đàn ông thì bối rối: “Tiểu Chung tổng, xin lỗi.”


Hộp cơm trong tay cô bị đụng khiến một ít nước tương rơi ra, dính trên trang phục của Chung Cảnh. Khương Diên luống cuống lấy khăn giấy lau cho anh, đỏ mặt nói: "Xin lỗi, tôi không thấy người..."


Chung Cảnh kéo tay cô: “Khỏi lau. Không sao.”


Nội tâm Linda và Tiêu Tiêu: Tình huống bây giờ là thế nào?


Khương Diên không lau nữa, nhưng mà có thể buông tay cô ra không?


“Tiểu Chung tổng, tôi còn phải mang cơm cho phó tổng Chung, tôi đi xuống trước.” Cô kéo tay mình khỏi tay anh, quay đầu nói tạm biệt với Linda và Tiêu Tiêu, nhanh chóng lách người vào thang máy, đóng cửa thanh máy rồi đi xuống.


Chung Cảnh thấy con số thang máy đi xuống thay đổi, vẻ mặt phức tạp.


Linda và Tiêu Tiêu chào hỏi Chung Cảnh. Chung Cảnh gật đầu đáp lời rồi vào nhà ăn.


Hai người lại bắt đầu tám chuyện.


“Chị Linda, sau khi Khương Diên rời đi, hai người bọn họ cũng không còn chơi đùa nữa đúng không? Tiểu Chung tổng sẽ sớm kết hôn với Tuyên Lộ đúng không ha?”


“Hình như vẫn chưa kết thúc. Em có thấy không, lúc nãy tiểu Chung tổng cố ý đứng sau Khương Diên, hơn nữa vừa rồi ánh mắt Tiểu Chung tổng nhìn Khương Diên rất chăm chú. Anh ấy không lạnh lùng vô cảm như chúng ta nghĩ, hình như anh ấy rất để ý tới Khương Diên.”


“Thật không thật không? Chị nói Khương Diên vẫn còn cơ hội thay đổi tình thế?”


“Có lẽ là vậy.”


Hôm đó Khương Diên làm thêm giờ đến bẩy tám giờ tối. Chung Trạch nói ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu chuyển đồ đạc, cô muốn xử lý nốt mấy việc còn lại để tránh đang ở bên kia lại phải chạy sang bên này, còn lấy thêm một vài thứ nữa.


Mặc dù làm thêm giờ, bữa tối mới chỉ ăn ít bánh lót dạ, nhưng tâm trạng cô rất tốt. Cô ở một mình cả tầng còn hát vang.


“La la la! La la la! Tôi là người bán báo trong nghề, trời chưa sáng đã đi bán báo. Vừa đi vừa gọi, tin hôm nay rất tốt, bảy đồng mua được hai tờ báo...”


“Tâm trạng không tệ nhỉ.” Một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng cô.


Cô đang ngồi xổm trên mặt đất để đóng gói đồ dùng văn phòng, chợt nghe thấy giọng nam đột ngột vang lên. Cô sợ hãi quay đầu lại thì thấy một người đàn ông dựa người ở cửa phòng làm việc.


Vẻ mặt cô cứng đờ, cô đứng dậy, tay còn cầm cuộn băng dính xé dở: “Tiểu Chung tổng, sao ngài lại đến đây?”


Buổi trưa bị làm bẩn quần áo, người đàn ông đã thay đồ. Bây giờ anh mặc áo vest xanh đậm, quần dài đen, bờ vai thẳng tắp, vóc người không tệ, eo thon chân dài, cộng thêm khí chất đắt giá, mặc gì cũng đẹp.


Một tay đút túi, hơi nghiêng người dựa vào cửa, nghe được xưng hô cung kính của cô, Chung Cảnh lại cảm thấy khó chịu. Anh nhíu mày nói: "Đừng gọi ngài, anh nghe không quen."


Khương Diên cúi đầu, lại hỏi lần nữa: "Ngài đến đây làm gì?"


"..." Chung Cảnh không thể làm gì với cách xưng hô kính trọng này, thở dài hỏi: "Phó tổng Chung đâu?"


"Hôm nay anh ấy vẽ nhiều nên mệt mỏi, đã tan làm sớm rồi ạ." Trong lòng cô nghĩ, sao giờ lại đến tìm Chung Trạch? Chung Trạch đều tan làm rất sớm, anh là em trai mà lại không biết ư?


"Ra là vậy." Người đàn ông khó chịu.


Từ đầu đến cuối Khương Diên đều cúi đầu, chỉ nhìn thấy chân anh. Cô cho là anh nhận được câu trả lời của cô rồi thì sẽ rời đi, nhưng đôi chân kia không hề chuyển động.


Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn vào đôi mắt anh đang nhìn cô chằm chằm, cô: “....” 


 “Giờ đi rồi, em vui vậy sao?” Anh hỏi.


Anh biết cô sẽ rời đi?


Khương Diên không đổi sắc, hơi xoay người lại về phía anh: “Ừ, rất vui." Anh nào đâu biết mỗi ngày cô như kẻ gian xấu hổ thế nào, cô hận không thể ngồi cỗ máy thời gian trở về mắng mình một trận.


Hơn nữa, cô rời khỏi đây, không phải cũng là chuyện tốt với anh sao? Không cần phải lo lắng đến ánh mắt của anh nữa.


“Ngài còn chuyện gì nữa không ạ? Tôi đóng gói xong hộp đồ này rồi cũng tan làm.” Cô không lạnh không nhạt nói.


Trong lòng Chung Cảnh buồn bực không thoải mái. Hôm nay anh cũng làm thêm giờ, vô tình nghe được từ Hàn Khải Minh tin cô và Chung Trạch sẽ rời đi, không kìm được nóng lòng chạy xuống.


Xuống đến nơi lại nghe được cô hát, giống như một con chim vui vẻ được tự do bay lượn vậy. Cô rời đi không chút hối tiếc, ngược lại anh lại vô cùng miễn cưỡng.


Lời nói muốn giữ cô lại đã đến khóe miệng lại không nói được, anh không tìm được lập trường và lý do.


Nói câu nào cũng sẽ bị cười nhạo.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin