MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 42: Làm hòa


Khương Diên trở về nhà trọ, ngồi thu mình trên ghế sofa, suy nghĩ mông lung.


Thất tình, cô đau khổ, yêu mà không có được trái tim như bị ai tàn nhẫn khoét ra, giờ phút này không ngừng chảy máu. Tuy bề ngoài cô tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng cô biết, cô luôn vì chuyện hai người không thể bên nhau mà oán hận anh.


Oán giận anh không đủ yêu cô, oán giận anh không cho cô một vị trí bạn gái chính thức.


Trước giờ cô chưa từng đứng ở vị trí Chung Cảnh mà suy nghĩ.


Anh đứng ở vị trí như vậy, chuyện anh phải suy nghĩ cân nhắc đương nhiên nhiều hơn người bình thường.


Trong truyện cổ tích, hoàng tử cưới Lọ Lem, ngay cả trong truyện cổ tích, Lọ Lem cũng là thân phận cao quý, đạo đức phẩm hạnh cũng vô cùng xuất chúng.


Còn cô thì sao, cô chỉ là một cô gái bình thường, tùy tiện vơ đại cũng được một đống.


Cưới cô ư? Cưới cô về để tranh cãi với ba mẹ? Cưới cô về để người trong gia tộc cười nhạo? Cưới cô về để cả ngày nghe cô khóc lóc kể lể người xung quanh buông lời ác ý với cô hay sao?


Lời Tuyên Lộ giống như chậu nước lạnh đổ thẳng xuống đầu cô, khiến cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu suy nghĩ lại mọi thứ.


Chắc chắn từ khi mới quen cô, Chung Cảnh đã nghĩ đến việc này.


Là do cô quá ngây thơ, còn nghĩ mình với anh có thể đơm hoa kết trái.


Giờ nghĩ lại những lời trước kia cô nói với Hàn Khải Minh cô thấy thật xấu hổ. Lúc đó mình đúng là bị mỡ heo làm mờ mắt mới đi đánh cược chuyện này, thật sự quá ngây thơ, quá nực cười.


Tuyên Lộ nói cô ta đến gây chuyện với cô là đã được Chung Cảnh ngầm đồng ý, vì vậy cô cũng coi như hiểu được chút suy nghĩ của anh.


Anh vẫn còn giận cô…


Anh thích cô ngoan ngoãn, hiện giờ cô không ngoan, không chỉ xa cách anh, còn đi xem mắt ăn cơm với người đàn ông khác trước mặt anh, đương nhiên anh không cho phép.


Cô đương nhiên sẽ không ảo tưởng rằng vì anh quá thích cô nên mới ghen như vậy.


Là người ở địa vị cao, đã quen với việc kiểm soát người khác, anh chỉ đơn giản là không thích nhìn người khác đụng vào đồ của mình …


Cả ngày nay cô ở nhà đã suy nghĩ rất nhiều, trái tim cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại.


Hai ngày sau, lúc làm việc, bên môi giới gọi điện cho cô, nói tiền bán nhà đã được đóng băng trong tài khoản ngân hàng, chỉ cần cô giao nhà, tiền sẽ chuyển về tài khoản của cô. Họ còn nói sẽ giúp cô tìm một căn phòng cho thuê tốt khác, nói khi nào cô rảnh có thể đi xem thử, Khương Diên nói được.


Cô xoa trán suy nghĩ, vốn định thông qua Hàn Khải Minh trả lại tiền cho Chung Cảnh, nhưng giờ cô nghĩ mình nên đến gặp nói chuyện với anh.


Trước đó hai người có kết bạn wechat, nhưng cô chặn anh rồi. Giờ cô thêm lại Chung Cảnh rồi đặt điện thoại xuống đi làm việc khác. Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của cô rung chuông. Cô cầm lên xem, Chung Cảnh thêm lại cô.


Cô nhắn tin: “Em có thể lên gặp anh không?”


Đối phương trả lời: “Được”


Giờ nghĩ đến anh đã là chồng sắp cưới của người ta, thật ra cô cũng hơi băn khoăn, nhỡ bị người khác thấy cô lại đi tìm Chung Cảnh, không biết sẽ đồn ra nói vào cái gì nữa.


Sau đó cô ngẫm lại, dù sao cũng là một lần cuối cùng, cô cô có làm gì khuất tất đâu, trước kia cô không quan tâm, bây giờ lại càng không quan tâm.


Cô chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất.


Chung Cảnh ngồi trên ghế sofa ở khu tiếp khách, Hàn Khải Minh và Thẩm Tòng đều không ở đây.


Thấy cô, Chung Cảnh nhướng mày với thái độ uể oải: “Có chuyện gì?”


Khương Diên thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi muốn trả lại số tiền tôi nợ anh.”


Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Còn gì nữa không?”


Khương Diên không khỏi chua xót, nói chậm rãi nhưng kiên định: “Lựa chọn của tôi vẫn như cũ. Tôi không muốn trở thành tình nhân của bất cứ ai. Tôi muốn một mối quan hệ đàng hoàng, một tình yêu bình đẳng và bình thường. Anh không cho tôi được thứ tôi muốn, tôi cũng không cho anh được thứ anh muốn, nên tôi cảm thấy chúng ta bỏ qua nhau sẽ tốt hơn.”


Sắc mặt Chung Cảnh trầm xuống vài phần. Anh vẫn mong hôm nay cô đến sẽ nhượng bộ , nhưng cô vẫn quật đường như vậy.


Hơn nữa anh cô còn xưng hô tôn kính với anh, cảm giác khách khí này khiến anh nghe rất khó chịu.


Khương Diên tiếp tục nói: “Hai ngày nay tôi cũng đã suy nghĩ kĩ càng, giờ mới hiểu được anh có suy tính của anh, hơn nữa đấy đều là suy tính chính xác.”


“Phó tổng Chung nói, với tính cách của anh cho dù tôi có tiếp tục ở lại đây, anh cũng không làm khó tôi. Vì nhà tôi vẫn đang nợ, nên tôi chọn ở lại.”


Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh: “Nếu anh thấy nhìn tôi quá chướng mắt, tôi vẫn có thể từ chức.”


Chung Cảnh nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên cười: "Khương Diên, rốt cuộc hôm nay em đến đây làm gì?” Còn nhắc đến anh cả của anh nữa.


Khương Diên nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, người cô đã từng thầm thích trong lòng, nói: “Tôi đến để giải hòa với anh.”


Những cảm xúc rung động, ngọt ngào, vui vẻ, chua xót, đau khổ, tủi nhục, oán hận đó, cô đã nghĩ thông suốt.


Nếu cô tiếp tục ở lại Thịnh Nguyên, anh không buông tha cho cô, cô cũng không sống nổi. Nên dù cô đi xem mắt bị anh phá rối, cô cũng chỉ đến xin làm hòa mà không một lời phàn nàn, chỉ mong anh bỏ qua.


“Xin lỗi vì không thể làm theo sự sắp xếp của anh...” Khương Diên nói: “Dù là con kiến cũng có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn chứ?”


Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như tạm ngưng lại.


Một lúc sau, Chung Cảnh không đổi sắc mặt, thờ ơ nói: “Hình như em quá đề cao vị trí của em trong lòng tôi rồi.”


Khương Diên nghe vậy thì có chút sững người, cô chẳng nghĩ là mình có chỗ đứng trong lòng anh. Cô hơi lúng túng cười: “Không phải... trước kia nếu coi như có thì sau này cũng không”


Chung Cảnh nhìn mặt cô, trong lòng không hiểu sao lại có chút phiền muộn.


Nếu đã nhất trí, Khương Diên nói: “Vậy số tiền kia, tôi sẽ hỏi trợ lý Hàn số tài khoản của anh để chuyển trả. Tôi không làm phiền anh nữa, xin phép đi trước.”


Bóng lưng người phụ nữ biến mất ở cửa thang máy, người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhếch môi.


Rất thông minh, rất biết cách tính toán. Vì để cuộc sống tốt hơn, suy nghĩ mọi cách, nhắc đến anh cả cũng được, khách khí vạch rõ giới hạn cũng được, thậm chí lời nói tỏ vẻ đáng thương cũng được, có thể dịu dàng nói này nói nọ, khiến anh không làm hòa với cô cũng không được.


Tư thái đủ nhượng bộ, nói cũng rõ ràng, nếu anh còn ngoài sáng trong tối chèn ép cô, hoặc giống như hai ngày trước để mặc Tuyên Lộ phá rối cô và người đàn ông khác, thì cũng quá bỉ ổi rồi. 


Trong lòng anh cũng hiểu rõ buông tay cô thì cô tốt, anh tốt, mọi người đều tốt.


Nhưng mà món đồ chơi nhỏ, anh vẫn còn chút luyến tiếc.


Hôm nay, Chung Cảnh như ngày thường tan làm đúng giờ, nhưng vì Hàn Khải Minh lái xe của anh ra ngoài tiễn khách hàng, anh không xuống hầm để xe mà đi thẳng thang máy xuống tầng một, đi qua đại sảnh ra khỏi công ty.


Phía dưới công ty có một quán cafe. Anh rẽ vào, tìm một nơi cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một cốc cafe, đợi Hàn Khải Minh đến đón.


Một lúc sau, qua lớp kính thủy tinh của quán, từ bên trong có thể thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn vào được bên frong, anh thấy một người.


Là người đàn ông ăn cơm với Khương Diên hôm đó.


Anh ta đi tới đi lui bên ngoài quán cà phê với vẻ mặt lo lắng, một lúc sau, dường như đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, mắt anh ta sáng lên, chạy về phía cửa ra vào của tòa nhà Thịnh Nguyên.


Chung Cảnh nhìn sang thì thấy người anh ta đón là Khương Diên vừa mới tan làm.


Hôm nay cô xõa tóc, đội mũ len, mặc áo khoác bông dài ngang lưng màu hồng. Bộ đồ rộng lộ dáng người cô càng nhỏ nhắn. Cô đi một đôi giày nhung. Thấy người đàn ông kia, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”


Chung Cảnh ở xa không biết bọn họ nói gì, sau đó hai người bắt đầu lôi kéo. Anh đoán Khương Diên hẳn không muốn cãi nhau bên ngoài công ty, nhưng người đàn ông kia nhất quyết muốn giữ cô lại để giải thích chuyện hôm đó, xin tha thứ.


Cuối cùng trong lúc lôi kéo, Khương Diên không đứng vững, chật vật ngã xuống đất.


Chung Cảnh lao ra khỏi quán cafe.


Nhưng anh dừng lại ở cửa cửa hàng.


Bởi ở bên kia người đàn ông kia đã đỡ Khương Diên đứng dậy. Không biết hai người nói gì, sau đó cùng nhau đi về phía bên kia.


Chung Cảnh đứng yên nhìn hai người đi xa.


Anh không hiểu sao mình lại lao ra, mà lao ra thì định làm gì.


Anh hoàn toàn hành động theo bản năng.


Nhiều năm sau, Chung Cảnh nghiêm túc suy nghĩ lại, rốt cuộc anh yêu người phụ nữ này lúc nào, lúc ý thức được bản thân mình không coi cô là vật sở hữu, thì câu trả lời cho câu hỏi trước là ngược dòng thời gian đến lần đầu gặp mặt, cho câu hỏi sau chính là bây giờ.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin