MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 33: Bồi thường


Anh đòi mối quan hệ của hai người ở trong bóng tối mà cô cũng chấp nhận, đó không phải là đủ ngoan rồi sao. Khương Diên âm thầm mỉa mai. Vì có thể ở cạnh anh, chẳng lẽ cô còn lựa chọn khác ngoại trừ việc nghe lời anh ư?


Cô không tiếp tục trả lời tin nhắn, đặt điện thoại xuống, cúi đầu ăn cơm trong im lặng. Chung Cảnh lại gửi tiếp một tin: ‘’Tan làm em tới bãi đỗ xe chờ tôi, tôi dẫn em tới một nơi.’’


Khương Diên trả lời: ‘’Hôm nay tôi có một bản thiết kế bao bì sản phẩm cần hoàn thành. Bên nhóm dự án kia cần gấp, có thể sẽ tan làm muộn một chút.’’


Chung Cảnh: ‘’Tôi chờ em’’.


Khương Diên: ‘’Vâng’’.


Một lát sau Linda quay lại, cô ấy để đĩa bò bít tết vừa mới cắt xong ở trước mặt Chung Cảnh, cười ngọt ngào phục vụ anh: “Tiểu Chung tổng, bò bít tết của ngài ạ.”


“Cám ơn.”


Linda ngồi xuống song song với Chung Cảnh, ba người cùng nhau ăn cơm. Linda vốn là dạng người sôi nổi, một mình cô ấy líu ríu từ chuyện này tới chuyện kia, còn lại hai người kia ngẫu nhiên sẽ cười vài tiếng phụ họa theo. Một bữa cơm trôi qua, không khí cũng không xấu hổ hay nhạt nhẽo gì.


Ăn xong, Chung Cảnh đi trước.


Vẻ mặt Linda thẹn thùng: “Khương Diên, cậu nói xem, tiểu Chung tổng hình như có ý gì đó với tớ đúng không á?”


Khương Diên bĩu môi đáp: “Anh ấy qua ngồi với hai đứa chúng mình mà, biết đâu là có ý với tớ nha.”


“Cắt!” Linda đánh giá cô chút, chọt chọt cái trán cô vài cái, săm soi quần áo kém thời trang của cô: “Cậu nhìn cậu đi, Tiêu Tiêu xinh đẹp như thế mà ngay cả một cái liếc mắt tiểu Chung tổng cũng không thèm cho, thế thì sao người ta lại có ý với cậu được? Đừng mơ tưởng nữa.”


“Cậu vừa rồi không phải mơ tưởng giống tớ hả?” Khương Diên không chút khách khí đáp trả. “Cậu...” Linda tức đến nghiến răng: “Cô nhóc nhà cậu đã biết đôi co với chị đây rồi ha, cậu mau qua đây, tớ hứa không đánh cậu.”


“Ha ha...” Khương Diên cười chạy đi: “Ai mà muốn qua chứ! Tớ về làm việc đây!”


Linda ở phía sau nhắc nhở cô: “Nhớ đem cơm cho sếp cậu đó!”


“Tớ đã nhớ từ sớm rồi, không quên đâu! Đi đây!”


Cầm hộp cơm có phần cơm của Chung Trạch, cô đi đến tầng năm.


Mỗi buổi trưa sau khi cô ăn xong đều sẽ mang cơm lên cho Chung Trạch, lúc trước cô chưa tới thì là đồng nghiệp khác đưa cơm, từ sau khi cô đến thì nó biến thành một nhiệm vụ của cô luôn. 


Hôm nay do Chung Cảnh nên cô đến hơi muộn.


“Xin lỗi phó tổng Chung ạ, hôm nay có hơi trễ một chút.” Cô vừa xin lỗi vừa mở hộp cơm ra, lấy ra đôi đũa, muỗng đặt trước bàn anh ấy.


“Ừ.” Chung Trạch không biểu cảm đáp.


Khương Diên cũng không thèm để ý tới giọng điệu lạnh lùng của anh ấy, so với phó tổng Chung mỗi ngày đều mắng chửi người trước kia thì không biết đã tốt lên bao nhiêu lần rồi.


Hơn nữa, cô phát hiện ra có một cách có thể khiến tâm trạng Chung Trạch thoải mái, đó chính là, khen ngợi anh ấy!


Một lần nọ, cô đưa bản thảo thiết kế cho Chung Trạch xem, sau đó anh ấy giúp cô chỉ ra một số lỗi nhỏ nhưng nếu không cẩn thận có thể biến thành một vấn đề, lúc ấy cô cảm thán: “A, may mà anh giúp em xem ạ, không thì chắc em in ra luôn á! Ánh mắt của Chung phó tổng thật tốt ạ!”


Tuy Chung Trạch chỉ đáp lại nhàn nhạt, nhưng cô phát hiện, cả ngày hôm đó tâm trạng của anh ấy đều rất tốt, khóe miệng còn khẽ cong lên cơ.


Đầu óc linh hoạt nên cô đã sớm tìm được điểm mấu chốt, tìm được cách ở chung hòa hợp với Chung Trạch.


Bây giờ mỗi ngày cô đều rất tích cực khen anh ấy, từ quần áo đến kiểu tóc, khí chất trên người đến sắc mặt anh ấy hôm nay như thế nào. Dù cho anh ấy có đang làm gì, hoặc thậm chí chả làm gì cả, nhưng miễn là anh ấy còn sống thì cô vẫn sẽ khen ngợi anh ấy hai câu, vắt hết óc để khen ngợi sếp.


Loại khen ngợi này của cô khác với chuyện fan hâm mộ thổi phồng idol, công việc của cô khó khăn hơn nhiều. Cô phải khen làm sao cho thật chân thành, phải là lời phát ra từ tận đáy lòng, không hề quá lố lăng, càng không thể để anh ấy nhìn thấy có chút gì gọi là trái lương tâm được. 


Như bây giờ vậy.


Phần cơm cô đưa gồm có cơm trắng và thức ăn, thức ăn hôm nay là món cá chiên ngũ vị hương, cùng với một ít rau củ, ngoài ra còn có một dĩa cam đã được cắt sẵn.


Cách ăn của Chung Trạch rất ưu nhã, mặc dù ăn cá phải nhả xương thì cách ăn của anh ấy cũng không có phần thô lỗ nào. Anh đặt khăn giấy lên trước miệng rồi nhả xương vào đó. Mỗi lần múc cơm đưa vào miệng thì phần cơm cũng không nhiều, Chung Trạch còn cho kèm thêm đồ ăn vào với cơm, sau đó anh ấy bắt đầu chậm rãi nhai nuốt.


“Phó tổng Chung, nhà anh dạy dỗ tốt quá trời, dáng ăn của anh nhìn thật sự rất đẹp mắt!”


“Em mà mỗi lần ăn cơm với ba mẹ thì cả hai đều sẽ nói, con gái con lứa ăn từ tốn một chút đi, đừng có ăn như là đói muốn chết như thế chứ. Thật ra thói quen ăn nhanh của em đã theo em suốt từ những năm trung học rồi, đúng là rất khó để thay đổi nó.”


Chung Trạch nói: “Vẫn nên sửa lại, ăn quá nhanh sẽ khiến dạ dày không tốt.”


Khương Diên khẽ cười. Trước kia khi cô khen ngợi anh ấy một câu cũng sẽ không nói, vậy mà bây giờ đã bắt đầu trả lời lại cô, đây đúng là không dễ gì.


Chiêu nịnh nọt này thật sự rất hiệu quả, không chỉ cải thiện được hoàn cảnh của cô, mà còn giúp Chung Trạch có lại lòng tin với bản thân. Đúng là một loại tuyệt chiêu thần kỳ, khiến anh tốt tôi tốt, ai ai cũng tốt.


Cô phụ họa nói: “Vâng, anh nói cũng đúng.”


Lúc ăn cơm với Chung Trạch cô cũng không quên đưa cho anh một cốc nước. Sau khi Chung Trạch ăn xong, cô giúp anh dọn dẹp lại một chút rồi hỏi: “Buổi chiều anh vẫn vẽ tranh đúng không ạ?”


"Ừ."


Vẽ tranh cũng là một thói quen do Khương Diên đã giúp Chung Trạch tạo nên. Trong lúc vô tình cô thấy anh ấy có phác họa một bức vẽ, thế là cô liều mạng khen nấy khen để kỹ thuật vẽ của Chung Trạch. Cho nên nếu không có việc gì thì Chung Trạch sẽ vẽ tranh ở văn phòng.


Coi như là một việc giết thời gian, như là tìm được thêm một giá trị trong cuộc sống.


“Em đi làm việc trước nhé, có gì anh nhớ gọi em ạ.”


"Ừ."


Mãi đến năm giờ bốn mươi cô mới làm xong việc, gửi đi cái bản thảo cuối cùng cho bên kia, rồi tắt máy tính chuẩn bị tan làm. Ớ, chợt nhớ ra... Chung Cảnh!


Anh nói tan làm đến bãi đỗ xe, cô suýt chút là quên mất luôn.


Cô nhanh chóng ấn thang máy xuống tầng trệt. Xuống tới thì cô nhìn xung quanh chốc lát nhưng không thấy ai. Có lẽ là anh đợi không được nên đã bỏ về? Hay là anh cũng đang tăng ca chưa xuống?


Cô vừa định gửi wechat hỏi xem thì khuỷu tay đột nhiên bị người phía sau kéo mạnh, khiến cho cô quay cả người lại. Sau đó trực tiếp đối diện với đôi mắt đầy sự tức giận: “Để tôi phải đợi em lâu như vậy? Hửm?”


Khương Diên giải thích: “Tôi bận làm bản thảo, rất xin lỗi...”


Chung Cảnh ôm lấy nửa người cô, anh thở dài: “Được rồi, đừng giải thích nữa. Tôi đói rồi, mình đi thôi.”


Anh kéo cô đến chiếc xe phía bên kia.


Khương Diên để anh kéo mình rồi chạy chậm theo... Bước chân của người đàn ông thật dài, cô theo không kịp.


Hàn Khải Minh và Thẩm Tòng không có ở đây, hôm nay Chung Cảnh tự mình lái xe.


Khương Diên ngồi xuống ghế phụ rồi thắt dây an toàn, trông thấy cơn giận của anh còn chưa tiêu tan hẳn nên hỏi thăm một cách cẩn thận: “Chúng ta đi đâu ạ?”


Người đàn ông có chút khô nóng, anh trả lời: “Đi thì biết.”


Xe di chuyển một cách nhanh chóng.


Chung Cảnh có dặn Hàn Khải Minh giúp anh mua một bất động sản, đó là một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô cách xa trung tâm, đây cũng chính là tòa nhà duy nhất trong tiểu khu này. Mỗi trường vừa xinh đẹp vừa yên tĩnh, cây xanh thành rừng, tỷ lệ người sống ở đây cũng không cao, dọc đường lái xe cũng không thấy được mấy người.


Đến nơi, Chung Cảnh ngừng xe lại, anh xuống xe nhập mật mã cửa ra vào, sau đó cửa mở.


“Vào đi.” Anh mời Khương Diên đang ở phía sau.


Bên trong đã được trang hoàng rất hoa lệ xa xỉ, khi Khương Diên bước vào chân cũng không khỏi chậm đi. Nhìn thấy khắp nơi đều là đồ vật quý giá đẹp đẽ, cô mấp máy môi, lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt về giai cấp là thế nào.


Cô và anh, như là người của hai thế giới vậy... Ấy, đúng hơn là nên bỏ từ “như” đi.


“Biết nấu cơm không?” Anh hỏi cô.


“Hả... biết ạ.”


“Nấu đi, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn đấy.”


"À."


Tay nghề nấu cơm của mẹ Khương Diên rất cừ, cô cũng may mắn được thừa hưởng gen di truyền đó từ mẹ. Tay nghề cô tất nhiên không so được với đầu bếp, nhưng việc nhà thì cô đều biết làm. Cô lấy chút nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, nửa giờ sau hoàn thành ba món một canh. Sau khi làm xong, cô bưng đồ ăn ra rồi gọi Chung Cảnh đến ăn tối. Hai người ngồi xuống ở một góc của cái bàn ăn dài, Chung Cảnh nhìn thấy thức ăn cô nấu thì cong khóe miệng: “Nhìn qua khá ổn đấy.”


Khương Diên cười: “Anh nếm thử đi.”


Chung Cảnh gắp một miếng lên nếm thử, rồi gật gật đầu: “Ừ, mùi vị không tệ. Để tôi phải đợi lâu như vậy, bữa cơm này coi như bồi thường được một nửa tổn thất của tôi.” Một nửa ư? Khương Diên nhíu mày nhìn anh.


Trong mắt người đàn ông có hai phần ranh mãnh, giọng điệu hơi nghiêm túc: “Ừ, lát nữa vào phòng bồi thường luôn một nửa còn lại.”


Khương Diên nghe xong suýt cắn trúng lưỡi.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin