MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 39: Chúng ta, dừng lại ở đây thôi (H) 


Khương Diên chạy trong gió lạnh, từng cơn gió buốt quét qua tưởng chừng lạnh đến có thể đóng băng nước mắt trên mặt cô, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào, vì sao, vì nó chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh trong tim cô.


Không giống.


Không giống như lúc Trì Nghiêm chút nào.


Trái tim đau quá.


Đau chết mất.


Tại sao lại cứ có cảm giác như trời sập đất lún thế này?


Chẳng phải... Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?


Là người muốn biến cô thành kẻ thứ ba, muốn cô cả đời không thể quang minh chính đại đối diện với người khác, chẳng qua anh chỉ coi cô như món đồ chơi mà thôi, anh chưa từng suy nghĩ cho cô chút nào cơ mà.


Cũng không biết bản thân làm thế nào về được đến nhà.


Thậm chí còn không nhớ nổi mình đi xe bus, đi taxi hay là đi bộ mà về nữa, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác mà trở về nhà.


Ở trong phòng khách tối tăm, cứ thế lặng im mà khóc cũng không biết đã bao lâu.


Chuông cửa reo vang, vang lên thật lâu, cô mới đờ đẫn đứng dậy mở cửa.


“Mẹ...” Mẹ tới rồi, mẹ của cô.


Trương Dung thấy mặt cô tái nhợt, hai mắt sưng vù còn mặt đầy nước mắt thì hoảng hốt: “Diên Diên, con làm sao thế này?”


Trương Dung tới đây cũng là vì trước sau vẫn cảm thấy không yên tâm về người bạn có tiền kia của con giá, hơn nữa tối qua có một người khách quen của bà kể chuyện, ở khu nhà của họ có một cô gái trẻ, lên đại học không lo học, đi làm sugarbaby gì đó, hay lắm bây giờ ễnh bụng rồi còn bị vợ người ta đến nhà làm ầm ĩ, ồn ào đến độ cả khu đều biết, cha mẹ con bé phải lôi đến bệnh viện bỏ cái thai đi, bây giờ đang rao bán căn hộ để dọn đi…


Nghe kể xong trong lòng bà vẫn luôn lo lắng không yên, sợ con gái thật sự đi làm sugarbaby của lão già nào đó, hôm nay đến đây là muốn hỏi con gái cho rõ ràng. Không ngờ lại nhìn thấy con gái mình trong bộ dạng này.


Khương Diên đưa mẹ mình vào trong, đưa tay vội vàng lau mặt đáp: “Không có gì ạ, công việc con có chút vấn đề thôi.”


Trương Dung đương nhiên không tin, công việc có vấn đề gì mà có thể khiến con gái bà thành ra thế này? Bà giữ chặt Khương Diên: “Nói cho mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Khương Diên nghe xong mẹ hỏi như thế, nước mắt lại muốn trào ra hốc mắt, cô gỡ tay bà vội vàng đi vào khách: “Mẹ, con không sao thật mà, chỉ là làm sai một vài chuyện thôi, lúc trước con kể cho mẹ rồi mà, cấp trên của con vô cùng nóng tính con gái mẹ bị người ta mắng cho một trận thôi.”


Cô càng cố nói dối, càng cố tránh né, Trương Dung càng cảm thấy có vấn đề càng sốt ruột, bà đi tới giữ chặt lấy tay cô: “Diên Diên, con nói thật cho mẹ biết, có phải con bị người ta bao nuôi rồi không?”


Đón nhận ánh mắt nôn nóng đầy lo lắng của người mẹ, nước mắt trong lòng Khương Diên cứ thế rớt xuống như chuỗi hạt châu bị đứt dây.


Bị bao nuôi ư? Cô không có.


Trương Dung thấy cô không trả lời thì càng thêm sốt ruột, tưởng rằng cô thật sự đi lầm đường lạc lối, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đẩy mạnh người cô mắng: “Con, sao con ngốc như thế chứ hả?”


“Ba mẹ nuôi con lớn nhường này là để cho con đi làm người thứ ba phá nát gia đình nhà người khác thế sao? Con muốn nửa đời sau bố mẹ con bị người ta đàm tiếu chỉ chỏ rằng có đứa con gái vì tiền mà đi làm cái chuyện thất đức ấy hay sao? Con thế này còn không bằng đâm cho hai ông bà già này một nhát đi luôn cho rồi! Mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!”


Khương Diên bị mẹ mình đẩy ngã ngồi trên mặt đất, nghe mình từng câu từng chữ như cửa nát tim cô từ mẹ mình, cô khóc lóc lắc đầu, “Con không có mà, mẹ, con không phải người như thế.”


“Con còn chối! Nếu là yêu đương nghiêm túc, cớ gì mà phải giấu ba mẹ? 60 vạn con nói mượn là mượn, không hề nhắc đến chuyện trả lại, ngoại trừ kim chủ ra thì ai có thể vung tiền như rác thế hả? Con nói cho mẹ xem còn có thể là loại người nào khác? Con nói đi!”


Khương Diên thoáng chốc không biết phải giải thích từ đâu.


Trương Dung thấy vậy lại tưởng rằng cô ngầm thừa nhận, hốc mắt ửng đỏ, khàn giọng: “Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô! Từ nay về sau, tôi coi như chưa từng có con gái!”


Thấy mẹ mình nói mấy lời tuyệt tình dứt khoát kia xong, xoay người bỏ đi ra ngoài. Khương Diên hốt hoảng, vội vàng đứng dậy đuổi theo giữ chặt bà mà khóc: “Mẹ! Mẹ! Con nói, con nói hết mà, con thật sự không có làm tình nhân của người ta mà, con không có!”


Trương Dung nhìn cô như vậy cũng không đi tiếp nữa.


Khương Diên kéo bà ngồi xuống sô pha, từ lúc đầu không hiểu sao lại xuyên qua làm chuyện đó với người ta, đến phát hiện người kia chính là sếp mới của mình, cho đến khi bản thân âm thầm thích đối phương, rồi yêu không công khai, song đến người người đều biết, lại đến giờ đây người đó phải kết hôn muốn biến cô thành người tình trong bóng tối, kể cho mẹ nghe từng chuyện một.


Mỗi một lời nói ra, cả người cô đều không kìm được mà run rẩy, nhớ tới từng khoảnh khắc bên nhau từ khi chưa gặp mặt cho đến sau khi gặp được nhau, trái tim như bị ai cầm dao cắt từng miếng, từng miếng rớt xuống, hóa ra yêu sai người, yêu mà không có được là đau như thế này. Trước kia cảm thấy thua thì thua cũng chẳng có gì to tát, hôm nay đi tới bước này mới nhận ra, chữ tình lại có thể tổn thương mình nhường này.


Trương Dung nghe xong kinh ngạc há hốc miệng: “Mỗi lần gội đầu là con lại có thể đến chỗ người kia ư?”


Khương Diên gật đầu: "Dạ.”


Nếu không phải biết con gái bà chắc chắn không phải loại người ăn nói lung tung, Trương Dung làm sao cũng không tin trên đời này sẽ có loại chuyện kì dị bực này. Bà nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nói: “Mẹ trước nay chưa từng muốn con phải với cao, năm đó mẹ làm việc ở nhà họ Tuyên tiếp xúc được không ít người giàu có, hiểu rất rõ thái độ của họ với kiểu người nghèo như chúng ta, ngoài mặt có ra vẻ tôn trọng đến đâu, thực tế trong lòng cũng vẫn khinh thường chúng ta. Con vốn không nên có suy nghĩ thử đánh cược làm gì, cuối cùng tổn thương cũng chỉ có thể là mình thôi, con gái ngốc.”


Được mẹ mình ôm vào lòng, Khương Diên nằm trong lòng ngực ấm áp ấy bất chấp tất cả mà rơi lệ, “Mẹ, con sai rồi thật sai rồi...”


“Là mẹ hiểu lầm con, con gái ngốc, con không có sai, chỉ là yêu nhầm người mà thôi.” Trương Dung xoa đầu cô dịu dàng mà nói: “Quên đi, coi như một giấc mơ thôi.”


“...Dạ.” Khương Diên nghẹn ngào đáp ứng.


Được mẹ yêu vỗ về, Khương Diên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.


Mở mắt tỉnh dậy, mẹ đã đi mất rồi. Trên bàn đặt đồ ăn đã nấu sẵn kèm theo mảnh giấy bà để lại.


Dòng chữ viết tay, tinh tế lại ấm áp: ‘’Mẹ phải về trông cửa hàng. Diên Diên, con phải gượng dậy con vẫn là con gái ngoan của mẹ, mẹ tin con có thể giải quyết tốt chuyện này, mẹ yêu con.’’


…………….


Tối Chủ nhật.


Khương Diên tắm xong, gội đầu, đóng hết cửa sổ, ngồi dựa vào thành giường chờ đợi.


Không lâu sau, cô lại xuyên không.


Vừa đúng lúc anh mới tắm xong, ra ngoài vén chăn lên nằm xuống.


Nhưng mà không nhấc được, giống như bị vật gì đó đè lại.


Quơ tay kiểm tra, chạm tới thân thể ấm áp mềm mại, khóe miệng anh cong lên: Đây mới là bạn gái nhỏ ngoan ngoãn của anh.


Vươn tay sờ lên gương mặt cô, cúi đầu hôn lên môi mềm ngọt ngào, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi cho cô.


Thế nhưng cô không hề nhận cuộc gọi .


Chỉ gửi tin lại: ‘’Chúng ta làm đi’’.


Chung Cảnh buông điện thoại, nghiêng người đè lên thân thể mềm mại kia.


Cô gái nhỏ ăn mặc cũng giống như lần đầu tiên bọn họ xảy ra chuyện đó, áo ngủ mềm nhẹ cực kì dễ cởi, bàn tay lớn men theo mép áo đi vào xoa nắn làn da trơn mịn như sứ kia, dừng lại trên đỉnh núi hồng hồng, ngón tay đùa nghịch hạt đậu nhỏ đáng yêu ấy.


Bàn tay mềm mại không xương cách lớp quần lụa vuốt ve cây gậy nóng bỏng của anh.


Cảm nhận được đỉnh quy đầu ẩm ướt, cô giúp anh cởi quần, tay chạm lên dương vật thô dài đứng thẳng.


Chung Cảnh đưa tay vuốt ve sau ót cô, sau đó nhấn nhẹ xuống một chút.


Cô hiểu anh muốn gì, dịch người xuống một chút, cúi người ngậm lấy đầu nấm ướt át kia, lưỡi nhỏ mềm mại liếm nhẹ khe rãnh trên đầu gậy, đầu lưỡi nghịch ngợm chui vào khe nhỏ nơi rãnh quy đầu, bàn tay cũng phối hợp vuốt ve lên xuống thân gậy.


Cô không thường xuyên khẩu giao cho anh.


Nhưng chỉ cần anh muốn, cô cũng không từ chối.


Chỉ cần anh không thô lỗ đâm chọc lung tung vào miệng cô là được.


Liến mút được vài phút, cơ miệng của cô đã căng mỏi, há miệng thở dốc.


Anh đưa tay cởi bỏ quần áo của cô, lôi kéo hai ba cái cả người cô đã trần trụi rồi.


Anh cũng tự lột sạch bản thân.


Anh đẩy cô nằm xuống giường, đặt hai đùi cô lên vai, cúi đầu hôn lên vùng tam giác nhỏ.


Anh hầu như cũng không khẩu giao cho cô, hôm nay cũng là bánh ít đi bánh quy lại thôi.


Tay xoa lên hạt châu nhỏ màu hồng nhạt, đầu lưỡi mở ra hai môi âm hộ, chui vào trong con đường nhỏ chật hẹp, bắt chước dương vật đâm vào rút ra, lưỡi dài linh hoạt không ngừng đâm chọc huyệt thịt, hơi thở ấm áp phun lên nơi mẫn cảm ngưa ngứa, từng đó kích thích làm cho thân thể nhỏ run rẩy không thôi, đầu óc bị khoái cảm ngập tràn chiếm giữ.


Miệng khẽ rên rỉ, ngón tay cô luồn vào mái tóc anh, ôm lấy đầu anh, miệng nhỏ phía dưới không ngừng ra dân thủy vào trong miệng anh. Anh nhấc người dậy dựa lưng vào đầu giường, đỡ cả người cô còn đang mềm nhũn sau cao trào, nắm dương vật to lớn đâm thẳng một phát, kéo người cô xuống, cây gậy thịt lớn cứ thế đâm thẳng vào cô bé chặt khít


Miệng nhỏ vừa mới cao trào xong vừa ướt át vừa mềm mại lại không ngừng co rút hút lấy dương vật bên trong, phê đến mức khiến cho da đầu anh tê dại. Anh kéo tay cô đặt lên cổ mình, còn anh thì ôm lấy mông cô, nhấc lên thả xuống mát xa cho dương vật cương cứng.


Sướng, quá sướng! Âm hộ của cô gái này khiến anh muốn xoạc cô cả đời, cứ thế trói bên người anh chiếm cô làm của riêng, trở thành nô lệ tình dục của anh, mỗi ngày không cần làm gì khác, chỉ cần chờ anh đến ân ái với cô là được!


Tư thế này có thể giúp anh đâm vào rất sâu, mỗi lần anh đều đâm vào một cách mạnh bạo, Khương Diên rất nhanh lại tới cao trào.


Miệng nhỏ phía dưới run rẩy tràn ra nước dâm, co rút lại xoắn chặt lấy anh ở trong cô, chặt đến nỗi khiến xương cụt của Chung Cảnh tê dại run lên, khó mà kiềm chế được mong muốn xuất tinh, chỉ có thể cố sức đâm vào thêm hơn chục cái rồi bắn ra.


Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một lát, Khương Diên dịch người về sau một chút, dương vật đã hơi mềm cứ thế bị rút ra, cô lại đưa tay tiếp tục vuốt ve gậy thịt của anh. Người đàn ông hừ nhẹ trong họng, dương vật vừa mới lên đỉnh vô cùng mẫn cảm, không chịu nổi sự trêu chọc từ cô, nhấc điện thoại nhắn tin cho cô: ‘’Hôm nay tham ăn quá vậy, hửm?’’


Cô chỉ trả lời: Muốn.


Khóe miệng anh cong lên, gõ chữ: Cho anh xem bươm bướm nhỏ xinh nào.


Khương Diên nằm ngửa xuống giường, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh ở nơi riêng tư gửi cho anh.


Nhìn tấm ảnh chụp bím nhỏ cô gửi tới, vừa bị anh làm qua bím nhỏ từ hồng phấn bị ma sát đến đỏ bừng, dân nổi lên thú tính, lại nhắn tin cho cô: ‘’Đút em ăn con chim lớn, tiếp tục quay video gửi cho anh’’. 


Đè lên trên người cô, đỡ dương vật vừa bị kích thích đến thẳng đứng, cọ xát quanh miệng nhỏ dâm đãng mà phun ra chất lỏng hỗn hợp dân dịch của hai người, anh bị kích thích một chút, cúi thấp hông đâm vào.


Khương Diên lại gửi một đoạn video ngắn tới, giống như lần trước cô tả cho anh nghe, cô bé phía dưới giống như bị một cây dương vật căng ra, đâm chọc. Ánh sáng đủ tốt, anh thậm chí có thể thấy được thịt hồng ở sâu bên trong huyệt động, mỗi lần anh chọc vào rút ra mà tham lam mà liến mút cuốn lấy anh ra sao.


Người đàn ông bị kích thích đến đuôi mắt đỏ bừng, điên cuồng chuyển động vòng eo, giống  như máy đóng cọc điên cuồng ra vào người nằm dưới thân mình.


Không đủ, làm cô cỡ nào cũng không đủ.


Một trận mây mưa kết thúc, tinh dịch anh bắn ra đã loãng không khác gì nước.


Hai người ôm nhau nằm trên giường giữa đống chăn đệm rối rắm. Không biết vì sao, tuy rằng mệt mỏi nhưng cả hai đều không lập tức chìm vào giấc ngủ.


Anh vuốt ve từng nhịp mái tóc dài óng mượt của người con gái trong lòng, trái tim anh không khỏi nảy lên một chút thương xót, anh nghĩ, hay là nói với cô rằng hôn ước của anh với Tuyên Lộ chỉ là một thỏa thuận, không phải là thật.


Thế nhưng, nếu cuối cùng về sau người anh cưới cũng không phải là cô, thì cô cũng phải học cách chấp nhận vị trí của mình.


Tóm lại, hay là thôi đi.


Sau đó, điện thoại của anh kêu lên, là người con gái đang nằm trong ngực anh gọi tới.


Anh bắt máy. Người con gái những tưởng đã nằm trong tay anh, lại mạnh mẽ bướng bỉnh mà nói với anh rằng:


“Tiểu Chung tổng, hôm nay em đã dùng hết dầu gội rồi, chúng ta, dừng lại ở đây thôi.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin