MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 30: Trước tiên để tôi xem xem rốt cuộc người phụ nữ ngủ cùng tôi là người thế nào (H) 


Khương Diên đến tầng đỉnh thì đã có rất nhiều cô gái tụ tập ở đây, có khoảng năm sáu mươi người. Văn phòng Chung Cảnh rộng lớn nên cũng không quá chật chội, nhưng con gái mà, tụ tập với nhau là lại líu ríu trò chuyện, bàn tán ồn ào xem chỉ thị kỳ lạ hôm nay của tổng giám đốc rốt cuộc là có mục đích gì.


Khương Diên đi đến giữa bọn họ, cố gắng khiến mình như vô hình.


Cô phát hiện trong số bọn họ có khá nhiều người cũng có tóc đen dài thẳng như cô, cô yên tâm hơn.


Chung Cảnh cũng không đến mức mà dùng tay sờ từng người từng người được, như vậy thì quá bất lịch sự. 


Đợi đến khi mọi người cũng đến đủ rồi, Chung Cảnh từ trong văn phòng đi ra, Hàn Khải Minh đi theo phía sau.


Chung Cảnh nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tôi chỉ xin chút ít thời gian của mọi người thôi.”


Có một cô gái giơ tay lên hỏi: “Tiểu Chung tổng, anh muốn chúng tôi làm gì ạ?”


Chung Cảnh tỏ ý nhìn sang Hàn Khải Minh, Hàn Khải Minh bước lên trước trả lời: “Mọi người không cần hỏi, mọi việc kết thúc nhanh chóng ngay. Bây giờ nghe theo khẩu lệnh của tôi, toàn bộ đứng thành hai hàng, quay về sau.”


Các cô gái xôn xao nghi hoặc nhưng cũng vẫn nghe theo xoay người chia ra đứng thành hai hàng.


Hàn Khải Minh lại nói: “Những ai đang buộc tóc thì làm phiền xõa tóc ra.”


Mấy cô gái buộc tóc tóc tại đều bù xù, Khương Diên cũng bỏ dây cột tóc ra, mái tóc cũng xõa xuống.


Chung Cảnh thong thả bước đến sau lưng bọn họ, bắt đầu ngửi mùi hương trên tóc từng người một.


Khương Diên nghĩ thầm, hoá ra vẫn chỉ là cách ngửi mùi trên tóc, cũng chẳng nghĩ ra được gì mới cả.


Tối qua đúng là cô đã dùng dầu gội đó gội đầu rồi làm với anh, nhưng chẳng hiểu sao mùi hương đó chỉ có thể giữ trên tóc cô trong vòng sáu tiếng đồng hồ thôi, bây giờ anh còn ngửi thấy được gì nữa đâu?


Cô lại yên tâm hơn.


Cô cứ lẳng lặng nhìn anh tìm kiếm.


Trong lòng cũng có vài phần đắc ý trêu đùa.


Chung Cảnh ngửi hết một lượt vẫn không ngửi ra được mùi thơm quen thuộc.


Mấy ngày nay anh gần như đã ngửi trộm hết mùi thơm trên tóc của những cô gái bên cạnh mình rồi, cũng có mùi thơm tương tự nhưng lại không phải người phụ nữ đó, anh vừa nhìn đã biết rồi.


Anh không hiểu rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, anh cảm giác là cô ở rất gần anh, trong lòng anh cũng có dáng hình đại khái của cô, nhưng tìm khắp nơi lại chẳng thấy.


Chung Cảnh thất vọng nhìn Hàn Khải Minh.


Hàn Khải Minh hiểu ý, nói với mọi người: “Được rồi, mọi người có thể rời đi được rồi.”


Các cô gái đều cảm thấy chuyện này kỳ lạ không hiểu nổi nhưng không ai dám trái ý tổng giám đốc, xem như đến tham quan văn phòng tổng giám đốc vậy, mọi người lần lượt ra ngoài.


Hàn Khải Minh đi qua gọi Khương Diên lại: “Khương Diên, lát nữa ăn cơm em đợi tôi với, tôi ăn với em.”


Kể từ sau lần hiểu lầm đó, quan hệ giữa Khương Diên và Hàn Khải Minh cũng không tệ.


Thực tế là quan hệ giữa cô với mọi người đều khá tốt.


Tính cách của cô cũng tốt, tình tình ôn hoà, khéo hiểu lòng người. Chủ yếu là do cô ở cùng cùng cấp trên tính khí tàn bạo khiến đồng nghiệp toàn công ty đều có phần đồng cảm với cô, lúc ăn cơm mọi người cũng không để cô một mình, khi có phúc lợi cô cũng được ưu tiên. Giáng sinh năm ngoái có phát thẻ mua sắm, đồng nghiệp ở phòng tài chính kế toán đích thân đưa cho cô, bên trong là bốn nghìn tệ, gần bằng nửa tháng lương của cô rồi.


Được ưu đãi như vậy một phần là từ ý tốt của đồng nghiệp, một phần là theo ý tứ của quản lý cấp cao. Khương Diên càng ngày càng cảm thấy công việc của mình rất tốt, nhất là bây giờ Chung Trạch càng ngày càng đối xử tốt với cô, cô tin rằng qua một thời gian nữa cô có thể hoà hợp với anh ấy hơn.


Khương Diên cười đồng ý: “Ồ, được thôi.”


Giờ ăn cơm trưa, ngược lại Hàn Khải Minh lại xuống đợi cô trước, lúc cô lên nhà ăn lầu mười thì cậu ấy đã đứng đợi trước cửa rồi, cô sửng sốt cười nói: “Đợi lâu chưa?”


Hàn Khải Minh đi cùng cô vào bên trong: “Không, chỉ có một lúc thôi.”


Cô cảm thấy hôm nay Hàn Khải Minh hơi lạ, bèn hỏi: “Trợ lý Hàn, có phải anh có gì muốn nói với tôi không?”


Hàn Khải Minh sửng sốt, khẽ gãi đầu che giấu suy nghĩ, chỉ nói: “Không có, chỉ muốn tìm một người cùng ăn cơm mà thôi.”


Hai người lấy thức ăn xong thì tìm bàn ngồi xuống.


Vừa nói chuyện vừa ăn, nói chuyện được một lúc đột nhiên Hàn Khải Minh hỏi: “Tại sao em không hỏi tôi hôm nay tiểu Chung tổng gọi mọi người lên làm gì vậy?”


Tay Khương Diên cầm đũa khẽ khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”


Hàn Khải Minh cười: “Thật ra tôi cũng không biết, nhưng mà trước khi em lên thì mấy người bọn họ đều kéo tôi hỏi này hỏi nọ, tôi nghĩ là em cũng sẽ hỏi vậy.”


“...” Khương Diên không biết phải trả lời thế nào, nói là bản thân không hứng thú hay mình đã biết rõ mọi chuyện cũng đều không được.


Cô cúi đầu im lặng khẽ khẩy khẩy cơm.


Thật ra Hàn Khải Minh chỉ muốn tìm chủ đề nói chuyện với cô thôi, không ngờ lại khiến cuộc nói chuyện vào ngõ cụt.


Anh ta lo đến mức cả ruột cồn cào, đang muốn tìm chuyện để nói thì đột nhiên trong phòng xôn xao hẳn.


“Đó là, đó là tiểu Chung tổng sao?”


“Dù chỉ thấy nửa mặt nhưng vẫn nhìn ra được trán anh ấy, đẹp trai thật!”


“Sao anh ấy lại đi quay quảng cáo vậy?”


“Kia chẳng phải là nữ minh tinh Doãn Tịch sao! Tiểu Chung tổng quay với cô ấy từ khi nào vậy?”


“Tiểu Chung tổng của chúng ta cũng muốn ra mắt sao?”


Có một ti vi LCD màn hình tinh thể lỏng lớn ở phía đông nhà ăn, tập đoàn có những lúc sẽ mở những hoạt động lớn để làm bối cảnh nền, bình thường đến giờ ăn sẽ mở lên để mọi người dùng cơm xem ti vi giải trí.


Lúc này trên ti vi đang chiếu lại chính là quảng cáo lần trước mà Chung Cảnh đã quay với Doãn Tich.


Quay rất tốt, Doãn Tịch rất đẹp, còn có cả kịch bản tình huống nho nhỏ rất thu hút người xem.


Chỉ là không giống như những gì đã nói trước từ đầu, Chung Cảnh không muốn lộ mặt thì lại để lộ nửa mặt, có lẽ là đạo diễn Trần cố ý để Chung Cảnh xuất hiện nửa mặt nhằm tạo hiệu ứng quảng cáo 


Khương Diên trong lòng hơi lo lắng cho đạo diễn Trần vì đã tự ý làm vậy, Chung Cảnh cũng chẳng phải ông chủ dễ chịu gì. Ban đầu anh đã xác định rõ ràng với ông ấy là anh không để lộ mặt rồi.


“Đây chẳng phải là tự kiếm chuyện sao!” Vẻ mặt Hàn Khải Minh đối diện tức giận ném cả đũa, nói với Khương Diên: “Em ăn trước đi, tôi đi trước đây. Tôi biết quảng cáo này, ban đầu đã nói là không lộ mặt, bây giờ lại làm ra như vậy!”


Khương Diên vội hỏi: “Tiểu Chung tổng sẽ làm thế nào?”


“Tìm luật sư kiện ra toà thôi.”


Hàn Khải Minh đi rồi.


Khương Diên ăn phần còn lại rồi quay về lầu năm.


Đã đến giờ tan làm, cô nhắn Wechat hỏi Hàn Khải Minh: Tiểu Chung tổng thật sự muốn kiện đạo diễn Trần à?


Hàn Khải Minh: Ừ, muốn kiện, anh ấy rất giận. Mà làm sao em biết đạo diễn đó họ Trần?


Khương Diên gửi một biểu tượng cảm xúc nghịch ngợm qua: Ha ha, anh không nhìn thấy à, tôi cũng có quay quảng cáo đó.


Hàn Khải Minh: ?!


Khương Diên thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, chuyện này cô cũng có lòng mà không có sức, Chung Cảnh muốn kiện đạo diễn Trần hay không thì cô cũng chẳng làm gì được.


Trước khi rời khỏi văn phòng, Hàn Khải Minh lại gửi tin nhắn cho cô: Khương Diên, em lên tầng chót một lát đi, giúp tôi một chút.


Khương Diên hỏi: Sao vậy? Cần tôi giúp gì? Tiểu Chung tổng đi rồi à?


Hàn Khải Minh: Đi rồi. Bữa trưa tôi ăn ít cơm quá có khi bị hạ đường huyết nên bị chóng mặt, em lên đây giúp tôi đi.


Khương Diên: Được, tôi lên ngay.


Em gái gọi điện thoại trêu chọc anh: “Anh, sao anh lại tức giận dữ vậy, chẳng phải làm người thì cái gì cũng phải thử à, anh cũng trở thành minh tinh quảng cáo rồi đấy! Chừng nào chán làm tổng giám đốc thì anh cứ ra mắt là được rồi, chắc chắn có rất nhiều thích anh lắm. Anh không biết đâu, anh lên hot search trên weibo luôn rồi, mọi người đều đang tìm anh kiểu anh đẹp trai “nửa mặt” đó. Ha ha...”


“Còn rảnh rỗi lướt Weibo nhỉ, xem ra là làm bài tập không đủ ha, sắp tới kỳ nghỉ đông rồi, có cần anh mua thêm mấy cuốn bài tập cho em không?”


“Cạch!” Chung Kỳ cúp luôn điện thoại.


Chung Cảnh khẽ cười, ném điện thoại lên trên bàn làm việc.


Thật ra anh không quan tâm lắm đến việc xuất hiện trước ống kính, anh tức giận là vì có người làm trái ý mình mà thôi.


Sắp đến giờ tan làm, anh ra khỏi văn phòng đúng lúc nhìn thấy Hàn Khải Minh ngơ ngẩn chỗ bàn làm việc của cậu ấy, anh thuận miệng hỏi thăm: “Sao vậy?”


Hàn Khải Minh hỏi anh: “Tiểu Chung tổng, quảng cáo mà anh quay đó Khương Diên cũng quay cùng sao? Sao lại không thấy cô ấy vậy?”


Khương Diên? Quả thật Chung Cảnh không thấy cái tên này quen lắm, anh nghĩ một lúc mới nhớ ra người có tên này, chính là người phụ nữ mà Tuyên Lộ nhờ anh mượn dùng cũng là người phụ nữ quay quảng cáo với anh. Ồ, cô ấy tên là Khương Diên, là Khương nào? Diên nào?


“Cô ấy chỉ là vai phụ, không lộ mặt...” Đột nhiên Chung Cảnh dừng lại. “Tiểu Chung tổng? Anh sao vậy?” Hàn Khải Minh thấy sắc mặt anh bỗng dưng thay đổi, bèn hỏi.


Trong đầu đột nhiên như có một tia sáng loé lên, xâu chuỗi tất cả những manh mối ẩn nấp đã bị anh bỏ qua. Cô nói với anh cô xuyên qua là do mùi hương trên tóc, mỗi lần bọn họ ở cùng nhau đại khái khoảng năm sáu tiếng đồng hồ thì cô sẽ biến mất trong lòng anh, lúc này chắc chắn không phải cô đi mở cửa sổ để mùi hương tan bớt mà chỉ có một khả năng, mùi hương trên tóc cô đã tự biến mất.


Suy đoán trước đó của anh không hề sai, chắc chắn cô là người ở bên cạnh anh, chỉ là ngay từ khi bắt đầu anh đã tiến vào ngõ cụt rồi, quá ám ảnh về mùi hương trên tóc cô. Ngoài ra còn một chuyện nữa, ấn tượng ban đầu anh cứ tưởng tượng cô là người phụ nữ quyến rũ, nên nhanh chóng bỏ qua Khương Diên. Rõ ràng tóc của cô ấy là đẹp nhất, chiều cao hình thể của cô ấy cũng phù hợp nhất.


Lần trước anh nhìn thấy cô cười trong thang máy, anh cũng không hề nhìn nhầm. Hôm đó đúng lúc là ngày thứ hai cô trêu chọc anh, anh cả hỏi anh có phải tâm tình không vui không, cô lại cười trộm…


“Tìm lý do nào đó bảo Khương Diên lên đây.” Chung Cảnh dặn dò Hàn Khải Minh.


Khi thang máy đi lên thì Khương Diên nhận được tin nhắn của Hàn Khải Minh: Tôi đang ở phòng nghỉ.


Cô thầm nghĩ, bị nặng như vậy sao.


Cô vội dùng điện thoại tìm thử nếu bị tụt huyết áp thì nên làm gì thì có thấy ăn kẹo có thể sẽ đỡ hơn, cũng may cô có mang theo mấy viên kẹo.


Cô cũng không nghĩ nhiều, lên đến tầng cao nhất thì đi thẳng vào phòng nghỉ.


Cửa phòng nghỉ đóng kín, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có người nằm trên giường quay lưng về phía cô, đắp kín chăn chỉ chừa lại mỗi đầu, cô gọi anh: “Trợ lý Hàn, anh có khoẻ không ạ?”


Đối phương không phản ứng gì.


Cô vòng qua cuối giường đi đến bên kia, Hàn Khải Minh chui vào bên trong chăn, cô chỉ có thể thấy mỗi đỉnh đầu, cô giơ tay lên kéo chăn xuống một chút muốn xem cậu ấy ra sao…


Ngay lúc cô kéo chăn xuống đối phương cùng lúc ngẩng đầu lên…


Giây phút Khương Diên nhìn thấy gương mặt đối phương, cô giật mình căng thẳng, hai mắt trừng lớn: “Tiểu... Tiểu Chung tổng, sao lại là anh?”


Chung Cảnh từ trên giường kéo chăn xuống ngồi ngay mép giường, nhếch miệng cười lạnh nhìn cô, nói: “Ừ, là tôi đây.”


Khương Diên hoảng loạn trong lòng, nhưng cô tự ép mình bình tĩnh lại: “Tôi, tôi đến tìm trợ lý Hàn, anh ấy không có ở đây vậy thì tôi đi xuống đây.”


Cô cất bước đi ra ngoài, Chung Cảnh bước nhanh lên trước, ngay trước khi cô định đi ra thì đứng chặn trước mặt cô, khoá cửa lại.


Anh nhìn cô lạnh lùng.


Khương Diên tim đập nhanh như trống, cả người cũng không ổn: “Tiểu Chung tổng, tôi muốn đi...”


“Là em.” Bờ môi mỏng của Chung Cảnh thản nhiên thốt ra hai chữ này với Khương Diên chẳng khác gì sét đánh.


“Tiểu Chung tổng, anh đang nói gì tôi không hiểu...”


“Còn giả vờ sao?” Chung Cảnh tức giận bật cười, đầu lưỡi khẽ chạm răng.


“Đưa điện thoại em cho tôi.”


Khương Diễn khẽ cắn môi dưới, đưa điện thoại của mình qua cho anh, tiếp tục giãy dụa: “Tiểu Chung tổng, anh muốn xem gì ạ?”


Chung Cảnh cầm lấy điện thoại của cô, thoát khỏi tài khoản Wechat chính của cô rồi xem tài khoản phụ, lại phát hiện... không có.


Anh ngước mặt nhìn cô, người phụ nữ này sao mà như đi trộm vậy, lại xoá cả thông tin đăng nhập!


Ánh mắt Khương Diên trong suốt nhìn anh rồi lại hỏi: “Tiểu Chung tổng, có gì không đúng sao?”


Chung Cảnh nghe rõ tiếng mình nghiến răng kẽo kẹt, người phụ nữ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thật!


Đột nhiên anh tiến đến, đè cô lên cửa mà hôn cô.


Mùi vị và cảm xúc quen thuộc.


Khương Diên bị anh đè đến mức không những cả người không động đậy được mà ngay cả đầu cũng bị tay anh giữ chặt không cựa quậy được, chỉ có thể bị động chấp nhận nụ hôn của anh.


Mắt mở lên, chỉ kêu được vài từ ư ư.


Vừa hôn xong Chung Cảnh lại từ từ buông cô ra, vừa mới hôn sâu nên hơi thở anh không ổn định, bởi vì hương vị quen thuộc mà ánh mắt dần dần sáng lên, giọng nói anh có chút mờ ám: “Là em, người phụ nữ lẳng lơ.” Khương Diên bị anh hôn khiến cô có chút chật vật, ánh mắt hơi mờ mịt, đầu tóc rối bời, nghe thấy anh nói vậy, khuôn mặt đỏ ửng như tôm luộc. Trong lòng cô nghĩ thế nào cũng không hiểu được, lúc sáng cô còn thầm chế giễu anh “ngửi mùi tìm phụ nữ”, sao mới chớp mắt anh đã nhìn thấu được cô rồi.


Lần này thì hoàn toàn lộ ra hết luôn.


“Tôi có thể giải thích, tôi không phải cố ý...” Cô nhìn ánh mắt sắc bén của anh, vội vàng giải thích.


“Trước tiên để tôi xem xem người phụ nữ ngủ cùng tôi là người thế nào.”


Khương Diên: ?


Rất nhanh cô đã hiểu được ý anh là gì.


Anh buông xõa mái tóc rối bời của cô, anh sờ chạm khuôn mặt cô, đánh giá: “Không đẹp như tôi tưởng tượng nhưng em không hề xấu.”


Anh đưa tay cởi quần áo cô, Khương Diên muốn ngăn lại, anh bảo cô đừng nhúc nhích.


Quần áo từng thứ từng thứ bị cởi xuống.


Chẳng mấy chốc cô đã trần như nhộng đứng trước mặt anh.


Khương Diên xấu hổ đưa tay che lại ba vị trí quan trọng cả trên lẫn dưới lại bị anh kéo mạnh ra, anh đưa tay khẽ nhào nặn bầu ngực cô.


“Chỗ này còn mịn màng đẹp hơn so với tưởng tượng của anh nữa.” Anh cúi đầu dùng đầu lưỡi khẽ liếm lấy đầu vú cô.


Cảm giác tê tê từ đầu vú truyền đến, Khương Diên đỏ mặt cắn môi cố nén phát ra âm thanh xấu hổ.


Bàn tay người đàn ông lại tiếp tục từ bên eo cô đi xuống dưới, sờ đến mông cô.


“Có còn nhớ lần trước ở Yên Đài tôi làm em thế nào không?”


Khương Diên nhớ đến làn trước ở Yên Đài bị anh ôm lấy đè lên tường mà làm, cả người lại càng nóng càng mềm nhũn ra.


Cô cảm thấy rất xấu hổ, nếu như không nhìn thấy lẫn nhau thì cô còn có thể thoải mái hơn chút, bây giờ lại đối mặt trong lòng cô chỉ thấy ngại, nhưng cơ thể đã quen với hoan ái, anh lại âu yếm trêu chọc cùng với lời nói kích thích khiến cô có cảm giác khao khát, hoa huyệt phía dưới cô đã chảy đầy nước rồi.


Ngón tay người đàn ông đặt ngay miệng hoa huyệt, lập tức đâm vào, lúc rút ra đã ướt đẫm nước.


“Nhiều nước quá.” Anh khẽ nói.


Cô xấu hổ mặt nóng bừng như bị bỏng.


Ánh mắt người đàn ông càng nóng bỏng, anh lại liếm lấy nước dâm dính trên tay mình, rướn người hôn cô, tay nâng phía dưới cô lên, ôm cô đè lên cánh cửa, cởi quần giải thoát dương vật sưng to từ lâu, để ngay trước cửa động huyệt rồi đâm thẳng về phía trước.


Đâm thẳng một mạch.


“A a...” Thân thể được cây gậy to lớn nóng hổi quen thuộc lấp đầy, đau nhức khó chịu, Khương Diên nhíu mày rên rỉ nhưng vì miệng đã bị chặn lại nên chỉ có thể phát thành tiếng ư a đứt quãng.


Chung Cảnh cũng chẳng để cô kịp thích ứng được bao lâu, hai thân thể áp sát như kích thích bản tính hoang dã bên trong, khóe mắt anh đỏ ửng, đè chặt người phụ nữ, nhịp điệu mạnh bạo hơn.


“A... Sâu quá, nhanh quá, a ư... Đừng mà...” Khương Diên không chịu nổi mà rên thành tiếng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin