MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH


Chương 29: Những cô gái tóc dài tập hợp tại tầng cao nhất


Khương Diên nhắn tin trả lời Chung Cảnh xong thì khẽ mím môi cười.


May là cô biết được tin tức từ chỗ Hàn Khải Minh, nếu không để anh làm ra được mô hình khuôn mặt cô thì chắc chắn sẽ bị lộ.


Trước đó cô nghe Linda nói, cô lễ tân lầu dưới Tiêu Tiêu trông rất đẹp, giọng nói ngọt ngào, trước đây cũng từng yêu thầm Chung Cảnh, yêu đến độ chẳng màng ăn uống, như chết đi sống lại. Có một lần cô ấy đánh liều giả vờ té ngã vào trong lòng Chung Cảnh để quyến rũ anh, lại bị Chung Cảnh thẳng tay đẩy ngã xuống đất, còn nhìn cô ta một cách ghét bỏ bảo cô ta cút ngay. Nghe nói ánh mắt đó không chỉ trở thành ám ảnh tâm lý to lớn đối với Tiêu Tiêu, mà cũng trở thành cú sét đánh vỡ mộng đẹp của tất cả những cô gái bình thường trong tập đoàn ôm tâm tư với Chung Cảnh.


Cũng chỉ có cô gái như Tuyên Lộ gia thế tốt, ngoại hình đẹp mới có thể đứng bên cạnh Chung Cảnh mà thôi.


Linda nói, thực ra Chung Cảnh ghét kiểu “Cô bé lọ lem” là cũng có nguyên do, bởi vì Chung Trạch đã bị một cô gái có gia thế bình thường làm hại ra như bây giờ. Vốn dĩ là người đàn ông du học nước ngoài hăng hái trở về chuẩn bị vào tập đoàn gia đình mình phát triển, nhưng bởi vì say đắm một người con gái mà trở mặt với gia tộc, chủ động buông bỏ quyền thừa kế, một mình ra ngoài chưa đến một năm thì đã xảy ra chuyện đau buồn.


Chung Trạch vì cứu người phụ nữ đó trong vụ tai nạn xe mà mất đi hai chân, mà người phụ nữ đó lại bắt cá hai tay thuê phòng cùng đàn ông khác trong thời gian anh ấy đang bình phục, Chung Trạch bị sốc đến mức muốn tự sát. Tuy là cứu được người về nhưng từ đó thì tính tính thay đổi khác hắn, trở nên dễ cáu kính dễ la mắng, cái gì cũng không quan tâm, cơ bản xem như một nửa đã là người tàn phế.


Chung Cảnh đã từng cho người đi tìm người phụ nữ kia, muốn thay Chung Trạch báo thù khiến cô ta tàn phế. Sau đó cũng không làm được bởi vì Chung Trạch không cho, anh vẫn bảo vệ cho người phụ nữ đó.


Vì vậy Chung Cảnh rất ghét những người phụ nữ hèn mọn không biết thân biết phận, luôn tìm cách tiếp cận.


Khương Diên tự thấy mình không xinh đẹp như Tiêu Tiêu, ba mẹ cô cũng chỉ là buôn bán hoa quả, cô có gì để Chung Cảnh không ghét cô đây?


Giống như cô nói với Chung Cảnh, như bây giờ cũng tốt. Nếu bị lộ ra sẽ bị anh ghét bỏ đá cô đi, không để lộ thì ít ra cô còn thể lại gần anh âm thầm trong bóng tối…


Khương Diên bỏ qua những suy nghĩ hỗn loạn của mình, sắp xếp lại tài liệu trên bàn chuẩn bị tan làm.


Cô cầm lấy túi, tắt đèn. Lúc đi ra lại thấy đèn trong văn phòng Chung Trạch vẫn còn bật. Hôm nay cô tan làm muộn hơn bình thường một tiếng bởi vì phải đợi công xưởng trả lời, cô còn tưởng là Chung Trạch đã về lâu rồi, không ngờ anh vẫn còn chưa về.


Cô bĩu môi, nhấc chân bước về phía cửa thang máy thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ từ bên phòng Chung Trạch truyền đến, cô dừng bước lại.


Âm thanh đó là tiếng dao rơi sắc bén.


Cô nghe thấy mà giật mình kinh hãi.


Cô xoay người đi về phía văn phòng của Chung Trạch.


Khẽ gõ cửa: “Phó tổng Chung, anh không sao chứ?” Chung Trạch ở bên trong trả lời cô: “Cút ngay!”


Khương Diên bực mình, xoay người định đi nhưng đi được hai bước vẫn không yên tâm, lại xoay người một trận. Hay lại. Cô nắm lấy tay nắm cửa, tự cổ vũ cho mình, cùng lắm là để anh ấy mắng chứ nhỡ đâu anh ấy muốn…


Nghĩ đến suy nghĩ đó cô không chần chừ nữa, vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào…


“A...” Thét lên được nửa chừng thì bị cô nén nhịn lại, cô che miệng đứng ngơ ngác trước cửa, mặt tái mét sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.


Trên mặt đất có một vết máu lớn.


Mặt người đàn ông không còn chút huyết sắc nào cứ thừ người ra, nhìn cô xông vào mà không được cho phép, qua mấy giây mới phản ứng lại, ánh mắt tức giận, rống lớn: “Ra ngoài!”


Khương Diên làm sao có thể xem như không có chuyện gì mà rời đi được.


Gương mặt cô tái nhợt, tay chân lóng ngóng lấy điện thoại từ trong túi ra muốn gọi xe cứu thương.


Chung Trạch thấy vậy liền quát lớn: “Đàn bà ngu xuẩn! Đừng gọi điện thoại! Tôi không sao! Có nghe thấy hay không!”


Điện thoại Khương Diên còn chưa được kết nối, nhìn thấy anh kích động đến mức gần như muốn đứng lên từ xe lăn nhưng vì chân không có sức nên ngã sấp xuống, cô vội cúp điện thoại chạy đến đỡ anh lên.


Chung Trạch lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi không sao!”


Khương Diên kiểm tra vết thương của anh một hồi, vết thương của anh không phải ở cổ tay mà là trong lòng bàn tay, tuy là vết thương sâu chảy máu nhiều, nhưng cũng không nguy hiểm đến mức mất mạng. 

 

Cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm.


Tầng năm là phòng để đồ đạc tiện ích của toàn công ty, đương nhiên cũng có đồ sơ cứu.


Cô tìm được hộp sơ cứu đem qua, bôi thuốc cho anh rồi dùng băng gạc băng bó vết thương lại cho anh.


“Phó tổng Chung...” Cô ngồi xổm bên cạnh anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu.


Chung Trạch lại giống như một cái xác không hồn, không còn nổi giận giống như thường ngày cũng không có bất cứ cảm xúc gì khác, anh thản nhiên nói với cô: “Cô đi đi.”


Bỗng nhiên Khương Diên cảm thấy đau lòng cho anh, đau lòng đến độ quên hết hoàn toàn những gì anh đối xử không tốt với cô.


Cô cảm thấy anh không nên như vậy.


Cô cảm thấy cô phải làm gì đó.


Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra có thể làm gì cho anh.


Cô đứng dậy, đẩy xe lăn của anh ra một chút, sau đó đi lấy đồ dọn dẹp, lau sạch vết máu trên mặt đất và một ít máu dính vào trên xe lăn.


Anh không muốn để người khác biết mình tự sát, là vì lòng tự tôn.


Vậy thì cô sẽ giúp anh che giấu.


Lau dọn sạch sẽ xong, cô giúp anh lấy áo khoác dạ treo trên giá áo, giúp anh mặc quần áo, lúc khoác lên tay trái bị thương của anh thì cẩn thận nhẹ nhàng. Mặc xong thì cô ngồi xổm xuống, giúp anh kéo tay áo ra che vết thương trên tay.


Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đưa anh xuống”


Không để anh kịp từ chối, cô đứng dậy đẩy anh ra ngoài.


Tài xế Lý đã đợi ở dưới khá lâu rồi, lúc bọn họ vừa xuống ông Lý vội vàng ra đón: “Cậu cả, cậu tan làm rồi sao?”


Khương Diên nói với ông Lý: “Chú Lý, vừa nãy Phó tổng Chung bất cẩn bị té ngã, tay bị thương rồi, cháu đã giúp anh ấy băng bó. Vết thương của anh ấy chú cẩn thận một chút, đừng để anh ấy chạm vào nước, ngày mai đến đây cháu sẽ giúp anh ấy đổi thuốc.”


Chung Trạch nhìn cô, người phụ nữ này…


Anh cảm thấy cô lo chuyện người khác quá nhiều, nhưng tất cả những việc mà cô làm anh lại không tìm được lý do nào để từ chối.


Ông Lý nghe thấy Khương Diên nói vậy thì kinh ngạc sợ hãi, liên tục nói được.


Ôm lấy Chung Trạch lên xe.


Tiễn Chung Trạch về, Khương Diên đứng nguyên tại chỗ thở dài, rồi quay người đi về phía trạm xe buýt.


Ba ngày sau, buổi sáng Khương Diên vừa đến văn phòng mở máy tính thì nghe thấy âm thanh thông báo có thư, cô mở ra đọc, là thư của công ty do Hàn Khải Minh gửi, kích động rất nhiều cô gái, nội dung là tiểu Chung tổng muốn tất cả những cô gái tóc dài trong toàn tập đoàn lên tập trung tại tầng áp chót.


Khương Diên: ?


Cô giật mình hoảng sợ.


Cô bị lộ ra cái gì rồi sao? Tại sao Chung Cảnh nhanh như vậy đã thu hẹp phạm vi trong công ty rồi?


Hơn nữa tại sao anh ấy lại cứ nhất định phải tìm ra cô? Cô thấy phiền thật.


Ngẫm nghĩ một hồi lại nghĩ không ra, người ở địa vị cao như Chung Cảnh, có tính kiểm soát quá mức, sao có thể chịu đựng bị người ta liên tục “chơi đùa” trong lòng bàn tay được?


Cô muốn viện cớ bị bệnh không đi hoặc là nghỉ làm bỏ trốn, nhưng nghĩ lại thì không được, bỏ trốn thì càng dễ để lộ bản thân hơn là đến trước mặt anh.


Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đành phải đánh cược một lần vậy.


Cô đang định đi lên thì vừa may Chung Trạch đến tìm cô, hỏi cô đi làm gì, cô nói lại chỉ thị của Chung Cảnh, Chung Trạch ngờ vực hỏi: “Nó muốn làm cái gì vậy?”


Khương Diên chột dạ nhưng giả vờ như không biết rõ: “Anh ấy đột nhiên ra lệnh xuống, cũng không rõ rốt cuộc là vì sao.”


Chung Trạch nhìn cô rồi nói: “Cô đi đi.”


Từ lần trước Chung Trạch tự làm đau mình được cô phát hiện được, cô giúp anh đổi thuốc, quan hệ giữa hai người cũng hoà hoãn hơn nhiều.


Nói đúng hơn là tính tình Chung Trạch tốt hơn không ít, không còn nghiêm mặt nặng lời, hở tí là mắng cô nữa, cô cũng sống thoải mái hơn hẳn.


Cô đáp vâng một tiếng rồi đi vào thang máy.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin