MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 24: Bị ức hiếp


Sau một thời gian, Khương Diên phát hiện có lẽ Chung Cảnh sẽ không dễ gì mà nhận ra cô.


Ở công ty, thỉnh thoảng cô mới đụng phải anh, phong thái của sếp lớn, đi đâu cũng có người chào hỏi, cô hòa vào mấy người đó, lại chẳng có gì khác biệt, không đáng để anh liếc mắt thêm một cái.


Sau khi Khương Diên đã buông xuống được tâm trạng lo lắng thì trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác mất mát không nói lên lời.


Cô suy đoán cũng chỉ là suy đoán của cô. Suy đoán càng sát thực tế, cô lại càng cảm thấy khó chịu. Trong mắt bất kỳ ai thì hai người họ đều không hề có chút liên quan nào. Trên thế giới này, kể cả anh, không có ai ngoại trừ cô, biết được rằng bọn họ thật sự từng trải qua loại quan hệ thân mật nhất. 


Có lần cô đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt như thiêu như đốt, thì va phải Linda: "Này, tỉnh lại đi, cậu đó, hãy coi sếp như một ngôi sao phía xa, nhìn thì đẹp chứ với không tới được. Chúng mình có cuộc sống riêng của chúng mình, đừng nghĩ viển vông nữa."


Nếu không có những lần vụng trộm bí mật với anh, Khương Diên sẽ luôn là người sống an phận thủ trưởng, sẽ không ảo tưởng. Nhưng những lần hòa quyện thể xác ấy, những lần triền miên điên cuồng ấy, những lần dục tiên dục tử đến chết đi sống lại, đã khiến trái tim ngông cuồng nhỏ bé của cô dấy lên hy vọng.


"Khương Diên! Khương Diên!" Tiếng gọi thất thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Diên, cô vội vàng đứng dậy, quay người lại nhìn Chung Trạch vừa gọi cô.


Chung Trạch giữ chức phó tổng của công ty, anh ta phụ trách bộ phận PR.


Bộ phận PR còn được gọi là bộ phận quan hệ đối ngoại, đại diện cho hình ảnh của tập đoàn. Ban đầu nó là một bộ phận rất quan trọng, nhưng bây giờ các công việc mà bộ phận cần phải đi ra ngoài để thiết lập hình ảnh đã được điều hành trực tiếp bởi Tổng giám đốc Chung Cảnh. Các công việc còn lại chỉ là vận hành một tài khoản mạng xã hội chính thức, một số tài khoản Weibo và một số tài khoản trên các diễn đàn. Việc này không phức tạp, tức là khi tập đoàn có hoạt động gì đó mới thì sẽ cô sẽ cập nhật dòng trạng thái lên các tài khoản này, có tin gì hot cũng tung lên mọi mặt trận, chỉ thế thôi, không có gì khó cả, rất đơn giản và dễ dàng.


Còn một phần khác của công việc là thỉnh thoảng tập đoàn sẽ cần một số tờ rơi quảng cáo, băng rôn, catalog, tài liệu giới thiệu văn hóa doanh nghiệp, công việc thiết kế chúng sẽ do bọn họ đảm nhiệm làm. Họ chịu trách nhiệm từ thiết kế, sau đó tìm nhà sản xuất thực hiện, rồi cấp phát cho các bộ phận khác nhau.


Nghe Linda nói, sản phẩm của cô nhân viên trước đây giữ chức vụ này làm ra đã bị Chung Cảnh xé nát, Chung Cảnh đã tìm đơn vị gia công bên ngoài khiến Chung Trạch tức giận, đùng đùng mắng mỏ đuổi người ta đi, nên mới trống vị trí này.


Từ khi Khương Diên đi làm, cô chưa từng thấy sắc mặt Chung Trạch tươi tỉnh lần nào, nói chuyện với cô thường là bộ mặt vừa bực vừa gấp, cả người toát lên một sự thù địch hung dữ, làm cô không tự chủ giật nảy mình mỗi khi nghe thấy anh ta gọi tên.


Cũng giống như khoảnh khắc này.


"Phó tổng Chung, có chuyện gì vậy?"


"Đã hoàn thành bản thiết kế anh giao chưa?"


"Sắp xong rồi."


"Cái thứ đơn giản như này mà em làm lâu như vậy, nhanh chóng hoàn thành rồi đưa cho Chung Cảnh xem. Nếu nó đồng ý thì chúng ta mới phát hành."


Khương Diên sửng sốt, cô phải đi gặp Chung Cảnh sao?


“Ngây người cái gì?” Chung Trạch tức giận nói.


"Em có nên gửi nó vào hộp thư của sếp tổng không, hay..."


"Trực tiếp đưa đến cho nó xem!"


"... Vâng."


Khương Diên lưu tập CAD của tờ rơi quảng cáo do cô thiết kế, rồi cầm máy tính bảng đi ra thang máy.


Văn phòng của Chung Cảnh ở tầng trên cùng, chiếm trọn một tầng.


Khác biệt hoàn toàn với sự lộn xộn như "phòng chứa đồ" của toàn công ty chỗ tầng năm, văn phòng ở Chung Cảnh sang trọng, rộng rãi và sáng sủa, giống như ở một thế giới khác.


Lúc Khương Diên đến không thấy ai nên đứng đợi ở lối vào thang máy.


Chờ một hồi cô lấy điện thoại ra xem là 11 giờ 40, cô sửng sốt lúc nãy lên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ có lẽ anh ấy đã đi ăn cơm rồi?


Hay là cô đi xuống ăn trưa xong rồi quay lại.


Vừa nhấc bước lên đi một đoạn ngắn thì cô dừng lại.


Ma xui quỷ khiến cô quay người, cô chợt có ý nghĩ muốn đến xem chỗ anh làm việc hàng ngày. 


Toàn bộ tầng trên cùng được bố trí theo phong cách bán mở, được chia thành bốn khu, cửa thang máy ở chính giữa, phía bắc là khu văn phòng với tường kính trong suốt, phần còn lại ở phía nam là khu tiếp khách, phía đông là phòng nghỉ ngơi và phía tây là khu tập thể dục.


Khương Diên đi về phía bắc đến khu văn phòng, cửa không khóa, cô bước vào trong. Cô không dám động lung tung vào thứ gì, chỉ đơn giản là đứng nhìn xung quanh.


Một chiếc bàn sách vừa dài vừa rộng, đồ đạc trên bàn rất đơn giản, một máy tính Apple để bàn đời mới nhất, một ống sứ trắng đựng bút, trong đó có một vài chiếc, một chồng giấy trên bàn, một chiếc ghế da đen phía sau bàn, và sau ghế là một giá sách màu trắng sát tường chạm trần, chứa đầy các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền và đủ loại sách khác nhau.


Cô tưởng tượng anh đang ngồi đây bận rộn, khóe miệng hơi nhếch lên, cô không biết mình vui vì điều gì, có lẽ là vì cô cảm thấy như thế này sẽ gần gũi hơn với anh trong thực tế.


“Cô là?” Một giọng nam phía sau lưng cô vang lên, Khương Diên sợ hãi suýt đánh rơi máy tính bảng trên tay.


Vừa rồi cô say mê đến mức không biết có người bước vào.


Cô quay mặt về người mới tới, đó là Hàn Khải Minh, trợ lý bên cạnh Chung Cảnh, cô nhận ra rồi trả lời anh: "Trợ lý Hàn, em là Khương Diên của bộ phận PR, em có một bản thiết kế cần trình lên cho tiểu Chung tổng. Chờ sếp xác nhận xong, chúng em sẽ gửi nó đi phát hành. "


Hàn Khải Minh có chút cảnh giác: "Văn phòng không có ai, em có thể đợi lát nữa rồi đến,  em không động vào thứ gì chứ?"


Khương Diên: "..." Anh ta đang coi cô thành trộm hay là gián điệp thương mại đấy à?


"Em không động vào thứ gì cả, cũng vừa mới tới đây không lâu, chỉ đợi thôi. Nếu anh không tin thì có thể kiểm tra xem còn thiếu thứ gì không." Cô vội vàng giải thích.


Hàn Khải Minh nghi ngờ nhìn cô, rồi nghĩ lại vừa rồi lúc anh bước vào, đúng là thấy cô chỉ đứng đó không làm gì, anh cảm thấy hình như mình bị lo lắng quá mức rồi, chưa gì đã nghi ngờ người ta, nên nói với cô nhẹ giọng hơn hẳn, "Tiểu Chung tổng có chuyện đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay lại."


“Vâng” Khương Diên bước ra ngoài.


"Đợi chút.” 


Khương Diên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Khải Minh đang nhìn chằm chằm vào máy tính trên tay cô, cô lập tức hiểu ý, anh ta vẫn chưa hết nghi ngờ cô. Cô chủ động đưa máy tính cho anh xem, nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, "Anh cầm lấy xem đi."


Hàn Khải Minh nhìn cô một cái, nhưng không trả lời: "Em đi ăn cơm trưa à?"


"Đúng vậy."


"Anh cũng đi, chúng ta cùng đi đi."


"Oke anh, đi thôi."


Khương Diên biết lý do Hàn Khải Minh muốn đi ăn cùng cô, là vì anh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ nghi ngờ về cô, nhưng anh cũng không muốn làm quá, dù sao cũng là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy.


Nhưng dù gì cô cũng là trong sáng mà.


Nhà ăn tập thể ở tầng mười, đây là lần đầu tiên Khương Diên đến chỗ này ăn, cô bị sốc đơ người vì nhà ăn tự phục vụ 5 sao siêu hào nhoáng hoàn toàn miễn phí ở đây. Tự nhủ cho dù công việc hiện tại phải chịu sếp la mắng hay khó khăn như thế nào cũng phải kiên trì nhẫn nhịn.


Hai người lấy đồ ăn rồi tìm một chiếc bàn lớn, ngồi xuống đối diện nhau.


Khương Diên dứt khoát mở máy tính lên, lấy cớ nhờ anh xem giúp cô ấy bản thảo thiết kế để anh ta tận mắt kiểm tra chiếc máy tính này. "Trợ lý Hàn là người bên cạnh tiểu Chung tổng, ánh mắt của anh chắc chắn không tồi, anh có thể giúp em xem và góp ý được không?”.


Hàn Khải Minh liếc cô một cái, cầm lấy máy tính tìm kiếm, quả nhiên không có gì khác thường, nghi ngờ trong lòng cũng hoàn toàn tiêu tan, cũng không trách được anh căng thẳng như vậy, gần đây cả nhóm đấu thầu một dự án lớn, nếu chẳng may bị đánh cắp thông tin thì họ coi như tong, sẽ rất bị động.


Anh lại xem bản thảo thiết kế tờ rơi quảng cáo của cô, cái này khiến anh rất ngạc nhiên, trình độ thiết kế của cô tốt hơn mấy người trước rất nhiều, màu sắc thanh thoát, bố cục chữ viết ngắn gọn, tổng thể nhìn vừa cao cấp vừa phong cách.


Anh cười cười khen cô: "Rất đẹp."


Khương Diên cũng cười: "Cảm ơn anh."


Sau bữa ăn, cả hai không chỉ loại bỏ những nghi ngờ ngăn cách mà còn nói chuyện rất vui vẻ, khi Hàn Khải Minh biết Khương Diên cũng quen biết Tuyên Lộ, anh càng khách khí và niềm nở với cô ấy hơn, trong lòng anh còn có phần áy náy vì hồi nãy nghi ngờ cô.


Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau lên lầu, Hàn Khải Minh nhắc cô: "Tiểu Chung tổng có lẽ sắp về rồi, em cùng anh quay lại văn phòng chờ nhé."


Khương Diên thầm nghĩ như vậy cũng tốt, đồng tình với anh ấy: "Được."


Khương Diên đi theo Hàn Khải Minh đi lên lầu, đợi không bao lâu đã thấy Chung Cảnh quay lại, bên cạnh anh có một trợ lý khác đi cùng, tên là Thẩm Tòng, phía sau còn có một vị khách nữa cùng nhau trở về.


Hàn Khải Minh giúp Khương Diên trình bày mục đích đến đây của cô, Chung Cảnh liếc nhìn Khương Diên bảo cô: "Chờ sau đi", rồi bước ra tiếp đón khách hàng.


Ở sảnh bên kia, Thẩm Tòng đã chuẩn bị sẵn trà nước.


Đây cũng là chuyện bình thường, khách hàng phải được ưu tiên, Khương Diên trở về văn phòng làm việc của anh và ngoan ngoãn chờ đợi.


Đợi thêm khoảng một tiếng, cuối cùng Chung Cảnh cũng nói chuyện với khách hàng xong, đích thân tiễn khách.


Anh nới lỏng nút thắt cà vạt một chút, thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng anh đã giải quyết được một vấn đề phức tạp, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh.


Thẩm Tòng đưa anh một ly trà: "Tiểu Chung tổng, sếp đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều không còn lịch trình nào nữa."


Chung Cảnh nhẹ gật đầu, bước vào phòng nghỉ.


Hàn Khải Minh muốn nhắc sếp trong phòng làm việc có người đang đợi, nhưng miệng mấp máy nói không lên lời, nghĩ hay là đợi sếp tỉnh lại rồi nói, chắc là ngủ một lúc thôi.


Anh bước đến giải thích tình hình cho Khương Diên, áy náy nói với cô: "Tiểu Chung tổng luôn có thói quen nghỉ trưa." Khương Diên cười nói không sao, rồi tiếp tục ngồi chờ thêm nửa tiếng nữa.


Cuối cùng, Chung Cảnh cũng ra khỏi phòng nghỉ, cô lập tức đứng dậy, nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa văn phòng làm việc đã thấy Chung Cảnh dẫn theo Thẩm Tòng vội vàng bước ra ngoài. "Một trung tâm thương mại lớn do Tập đoàn Hoa Thế đầu tư hôm nay cắt băng khánh thành. Tiểu Chung tổng vốn dĩ không có ý định tham gia. Nhưng vừa rồi cô Tuyên Lộ Gọi điện thoại tới, không biết đã nói gì làm sếp đổi ý, quyết định đi tham gia." Hàn Khải Minh giải thích với cô, anh chỉ vào máy tính bảng trên tay cô.


"Dù sao thì cái này cũng không vội, ngày mai mang lên trình lại sếp nhé, anh sẽ báo cho em lúc tiểu Chung tổng rảnh."


Khương Diên còn có thể nói gì được, đành ngậm ngùi đồng ý, cảm ơn anh, ngày mai cô sẽ quay lại.


Phận là một nhân viên quèn, việc bị xem nhẹ bị lạnh nhạt âu cũng là chuyện thường tình, Khương Diên không tức giận, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy uất ức không thể giải thích được.


Suốt lúc đi thang máy xuống, cô đều cố gắng điều chỉnh tâm trạng, uất ức cái gì chứ, cô chẳng là gì của Chung Cảnh, lấy tư cách gì mà đòi anh phải đón tiếp cô?


Trở lại tầng năm, cô chưa kịp đặt mông lên ghế, Chung Trạch đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, miệng mắng chửi như súng liên thanh phủ đầu cô: "Bảo cô đi tìm Chung Cảnh, rốt cuộc cô làm cái quái gì vậy, lâu thế mới quay về?!”


Khương Diên rùng mình một cái, quay người nhanh chóng giải thích: "Em đã đi tìm tiểu Chung Tổng rồi ạ."


"Nó xem bản thiết kế chưa? Đã thông qua chưa?"


"Sếp ấy bận quá nên không để ý tới."


Khương Diên trầm giọng nói, vẻ mặt Chung Trạch lộ rõ vẻ u ám, anh gào lên: "Cô ăn cơm hay ăn gì mà vô dụng thế, có mỗi việc như vậy mà làm không xong? Chả được tích sự gì."


Trách mắng có, chà đạp có, Khương Diên bị anh làm cho tức hộc máu, đầu sắp củi đến ngang mặt đất, tóc dựng thẳng đứng rồi.


Cô cứ đứng đó chịu trận, Chung Trạch mắng không ngừng nghỉ suốt một tiếng đồng hồ.


Cô muốn khóc nhưng không muốn thể hiện sự yếu đuối ấy trước mặt Chung Trạch, nhẫn nhịn kìm nén những giọt nước mắt.


Mãi đến lúc tan ca, chạy ra khỏi công ty Khương Diên mới òa lên khóc.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin