MỖI LẦN GỘI ĐẦU ĐỀU RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH

Chương 47: Việc tôi từng đặt kỳ vọng nơi anh, từ sâu trong lòng đó là chuyện nhục nhã nhất đối với tôi


Chung Cảnh đuổi theo suốt chặng đường.


Anh không kịp quan tâm đến gì khác nữa rồi, anh chỉ biết rằng nếu như cứ để cô đi như thế, giữa hai người sẽ hoàn toàn chấm hết.


Những lời anh cả nói chắc chắn sẽ khiến cô chính thức tuyệt vọng với cả gia đình họ.


Anh cả vừa nãy vội vàng đứng dậy bị ngã xuống đất, anh cũng chưa kịp lo dìu anh ấy đã chạy ra đây.


Thời khắc này anh thậm chí hèn hạ mà mừng thầm rằng đôi chân của anh ấy bị tật, nếu không người đuổi theo đến tận đây lúc này sẽ không phải là người đã sớm đẩy cô ra xa vòng tay mình như anh mà là anh trai anh.


Khuôn viên đủ rộng, tốc độ chạy của Khương Diên cũng có hạn, trước khi cô chạy ra khỏi nhà họ thì anh đã bị đuổi kịp.


“Khương Diên!” Anh nắm lấy cổ tay cô: “Em nghe tôi nói đã!”


Đêm đông lạnh giá, cả người anh mồ hôi như tắm, một nửa là do chạy, một nửa là vì lo lắng.


Tất cả buồn phiền lạc lõng nhớ nhung trong những ngày qua đều đã có câu trả lời, bản thân anh quan tâm cô gái này.


Không biết từ lúc nào đã để ý đến cô như vậy, bận tâm đến mức ngay cả khi trong đầu anh còn chưa nghĩ thông suốt, trái tim đã đưa ra quyết định, đó chính là, bỏ lại mọi thứ ở phía sau đuổi theo cô.


Gương mặt Khương Diên đẫm nước mắt, nhìn thấy anh, đôi mắt đỏ hoe gắng gượng chớp chớp để cầm lại giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt. Cô lau mặt, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Chung tổng, sao anh lại ra đây?”


“Em nghe anh giải thích, ý của anh trai không phải như những gì em nghĩ đâu...”


Khương Diên nở nụ cười một cách cứng nhắc, giọng nói nhẹ tênh: “Xin lỗi tôi không cố ý nghe các anh nói chuyện với nhau, là bà Chung bà ấy kéo tôi lên, cửa phòng sách lại khép hờ... phó tổng Chung, anh ấy chắc đã hiểu lầm tôi rồi, anh đã ra đây thì tôi cũng muốn giải thích với anh, từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định có quan hệ nào hơn cấp trên cấp dưới với sếp cả... có lẽ là do tôi đơn phương cho rằng chúng tôi là bạn bè, nhưng gả cho anh ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ tới.”


Cô chớp mắt: “Tôi, tôi không nên sau khi kết thúc với anh còn ở lại bên cạnh phó tổng Chung, tình ngay lý gian, sẽ luôn bị người ta nói rằng chưa từ bỏ ý đồ.” 


Cô tự cười giễu: “Mọi người nói biết ơn tôi, tôi còn thực sự tưởng rằng bản thân hay lắm, tôi chẳng qua là một người giúp việc bỏ tiền ra là có thể mời về để chăm sóc anh ấy mà thôi.”


“Người giúp việc dễ tìm lắm, bất kể là bên Thịnh Nguyên hay là bên phòng trưng bày, tôi cũng sẽ không trở lại nữa đâu.”


“Còn nữa, xin vợ sắp cưới của anh hãy yên tâm, tôi thật sự không có chút hứng thú nào với chồng sắp cưới của cô ta.”


Cô giật mạnh khỏi tay anh, bước về phía cửa.


Vừa quay lưng đi, nước mắt như mưa, nếu như những lời mỉa mai đó là một con dao, tối hôm nay cô đã bị đâm vết thương đầy mình, không còn nơi nào lành lặn. Lúc nãy khi bà Chung kéo cô lên lầu trong lòng cô còn nghĩ thầm, trong giới thượng lưu này, cũng chỉ có Chung Trạch bảo vệ cô thôi, ai ngờ, tiếp sau đó liền nghe được những lời khó nghe ấy.


“Người con gái bị Chung Cảnh chơi xong vứt bỏ lại.”, “Người giúp việc bỏ tiền ra là có thể chăm sóc anh”, loại phụ nữ nghèo hèn không biết chừng mực, thì ra trong lòng Chung Trạch, bản thân cô là người như vậy.


Cô không hiểu sao mình có thể ngu ngốc đến mức này, cứ luôn ngây thơ mà ôm những ảo tưởng không thực tế về người khác.


Sao cô lại phải đến đây, để rồi bị bọn họ từng người một lần lượt sỉ nhục cô?


Cô vừa đi được vài bước đã bị Chung Cảnh đuổi kịp, kéo cánh tay cô đứng trước người cô ngăn cản, nét mặt anh bình tĩnh như mặt hồ: “Hôm nay Tuyên Lộ đã làm gì em?”


Khương Diên nhìn anh, từng hạt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống, khóc đến mức không thể tự kiềm chế được, cô lau nước mắt: “Không trách được cô ta, hôm nay tôi đến đây là tôi tự làm tự chịu.”


Người ta mới là vợ sắp cưới chính hiệu, cô chẳng qua là người cũ không ra người cũ mà còn dám không chút sợ hãi chạy đến lượn lờ trước mặt người ta, bị người ta dạy dỗ cũng đúng thôi, đáng đời cô.


Nước mắt mỗi lúc một nhiều, cô rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của những người này, trở về nơi có thể cho cô cảm giác an toàn, cô và anh vốn là người của hai thế giới, rốt cuộc vì sao bị cuốn vào đây để rồi tự rước lấy nhục thế này.


Gương mặt đầy nước mắt của cô, khiến Chung Cảnh lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác lòng rối như tơ vò.


Nhưng anh chưa từng dỗ dành con gái, anh lóng ngóng, từ ngữ nghèo nàn không biết phải an ủi cô thế nào.


Chỉ biết nắm chặt tay cô không để cô rời đi.


“Anh để tôi đi được không?”


“Nói cho tôi biết cô ta đã làm gì em?”


“Anh buông tôi ra! Thả tôi ra có được không?”


Bị người khác khống chế mất đi tự do làm cô bực tức, cô càng giãy giụa thì Chung Cảnh lại nắm chặt hơn.


Cô càng lúc càng giận, tất cả uất ức bản thân phải chịu đựng tối nay dường như đã tìm được nơi để trút bỏ, hay nói cách khác, tất cả oán hận vốn có giấu dưới đáy lòng cô bấy lâu nay mượn cơ hội này trút hết ra ngoài.


Cô bắt đầu đấm đánh cào cấu Chung Cảnh: “Tôi nói với anh để làm gì? Anh có thể thay đổi điều gì? Đều tại anh! Nếu không phải do anh, sao lại có nhiều người ghét tôi đến nhường này! Là anh hại tôi ra nông nỗi này, tôi hối hận vì đã gặp được anh, hối hận ngủ cùng anh, hối hận chết đi được! Anh có phải bị mù rồi không, tôi đang trốn tránh anh đó, tôi không thích anh nữa rồi, anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi ghét anh, ghét anh nhất trên đời!”


Từ gương mặt xuống tận cổ của Chung Cảnh bị móng tay sắc nhọn của cô quẹt ra vài đường máu.


Cô vừa khóc vừa mắng lại đấm lại đánh, thế nhưng làm sao cũng không thể giằng khỏi tay của người đàn ông này, những chuyện xảy ra trong cả ngày hôm nay khiến cô sắp phát điên lên.


Trong lòng Chung Cảnh cũng bởi vì sự giằng co này mà nổi lửa giận.


Từ sâu trong lòng anh có một khao khát mãnh liệt, anh muốn trói cô lại sau đó xoạc cô thật mạnh, làm cho đến khi nào cô không còn sức để nổi điên nữa thì thôi, đến khi nào cô chịu bình tĩnh lại nói chuyện đàng hoàng với anh, trở thành người phụ nữ của anh, bị anh chinh phục…


Nhưng anh, không thể lại làm tổn thương cô thêm nữa.


Anh dùng sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời để kìm nén lửa giận, anh bắt lấy cánh tay đang “hành hung” mình, một tay anh gộp hai tay cô lại, một tay khác vòng qua eo cô siết chặt cô trong lòng khiến cô không thể nhúc nhích, đặt cằm lên vai cô, anh nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của mình vỗ về cô: “Đều tại anh, tại anh chà đạp trái tim em, tại anh lạnh lùng vô tình đẩy em ra xa, tại anh chia tay với em nhưng cứ nhớ đến em, cứ lượn lờ trước mặt em, Khương Diên, xin lỗi em..."


Anh chưa từng dỗ người con gái nào như thế này, anh cảm thấy bản thân lần này thực sự chết dưới tay cô mất rồi.


Những lời này của anh lại có thể nhanh chóng khiến Khương Diên ngừng vùng vằng giãy giụa, nhưng cơ thể cô lại cứng đờ như tượng.


Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo ngấn lệ nhìn vào đôi con ngươi đang phản chiếu hình ảnh của cô: “Anh uống say rồi đấy à?”


Chung Cảnh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Khương Diên, anh thích em.”


Khương Diên cười, nụ cười đầy châm chọc: “Anh Chung, anh không cảm thấy bây giờ nói điều này rất nực cười ư?”


Vàng mắt cô rơm rớm nước mắt, lại cố gắng giật lại đôi tay đang bị anh khóa chặt: “Thả tôi ra.”


“Chỉ cần em chịu bình tĩnh nghe anh nói.”


Khương Diên chớp mắt: “Được.”


Chung Cảnh thả cô ra, trong mắt hiện lên nét suy tư, anh nói: “Những lời anh cả nói không phải là lời thực lòng của anh ấy đâu, anh đoán là anh ấy không muốn ba uy hiếp dụ dỗ em gả cho anh ấy, đó là chuyện ba tại anh hay làm nhất. Chỉ cần anh ấy thể hiện ra chút yêu thích nào với em thì chắc chắn ba anh sẽ lấy tiền quăng cho em đến khi nào đồng ý hoặc là dùng thủ đoạn nào khác để ép em. Điều đó sẽ phá huỷ mối quan hệ giữa em và anh ấy, vậy nên anh ấy mới nói về em như thế.”


Khương Diên ngây người, cô không ngờ là chuyện này còn có thể như vậy.


Nếu như không phải vì trước đó đã bị đám người Tuyên Lộ hăm dọa sỉ nhục, sau đó còn nghe thấy những lời như vậy từ phía Chung Trạch, chắc phản ứng của cô cũng không lớn đến nỗi này.


Rõ ràng là người nói sẽ bảo vệ cho cô, rõ ràng là người ở bên cô sớm chiều, nói về cô như thế, thực sự khiến người ta tổn thương sâu sắc, còn khiến cô khó chịu hơn so với những gì mà Tuyên Lộ đã nói, cô nhất thời thiếu suy nghĩ mà lao ra ngoài.


Nghe lời giả thích của Chung Cảnh, cô ngẫm lại cũng thấy hợp lý, Chung Trạch vốn không phải là loại người ác độc như vậy.


Cô mím môi, nhìn những vết xước do cô cào trên mặt Chung Cảnh, ánh mắt hơi tránh né, gương mặt hiện lên vẻ hối lỗi.


Ngón tay Chung Cảnh đu.ng nhẹ vết thương trên mặt mình, đau đớn rít dài một tiếng, nhìn Khương Diên với ánh mắt u oán, anh nắm tay cô, nhìn quan sát móng tay: “Em nên cắt móng tay đi."


Không đợi Khương Diên kịp rút tay về, anh đã dắt cô đi về phía đường lớn: “Để anh đưa em về”


Không kịp đợi thư ký lái xe đến, sợ cô gái nhỏ chạy mất, anh liền dắt cô đi bắt xe, khá là may mắn, một chiếc xe nhanh chóng dừng trước mặt họ. Anh đẩy cô lên xe, bản thân cũng theo sau, đọc địa chỉ nhà hiện tại của Khương Diên cho tài xế một cách thuần thục.


Khương Diên cũng lười hỏi làm sao anh biết được, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.


“Anh sắp xóa bỏ hôn ước với Tuyên Lộ rồi.” Người đàn ông chủ động lên tiếng.


Khương Diên không trả lời.


Chung Cảnh suy đi ngẫm lại rồi nói: “Hôn ước của anh và cô ta vốn dĩ cũng là giả, trước đó bọn anh đã thương lượng ổn thoả rồi.”


Lần này Khương Diên quay đầu lại, khoé miệng cong lên như giễu cợt: “Vậy nên, ngài Chung cố tình không nói cho tôi biết? À, để tôi đoán nhé, sao anh lại không nói cho tôi biết nhỉ, tôi đoán là chắc hẳn anh đã nghĩ, dù sao đến cuối cùng người anh cưới cũng không thể nào là tôi được, chi bằng để tôi sớm ngày thích ứng thân phận người tình của mình, để tránh việc tôi mong đợi càng nhiều thì phiền phức của anh càng lớn, đúng không?”


Cô không chút nể tình vạch trần anh.


Chung Cảnh câm nín. Khương Diên lạnh lùng liếc anh một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.


Suốt chặng đường không ai nói gì.


Đến khi xe dừng lại bên ngoài khu nhà nơi Khương Diên sống, Chung Cảnh còn định đưa cô vào thì đã bị cô chặn lại, cô lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, đến đây được rồi.” Dưới màn đêm, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của cô, mái tóc đẹp xõa dài của cô, khiến lòng anh xuyến xao. Anh muốn vuốt ve gương mặt ấy, muốn mân mê từng ngọn tóc, muốn ôm lấy cô, nhưng anh biết cô sẽ không vui nên chỉ đành kiềm chế. 


Thích một người là như thế nào, anh nghĩ, chắc là từ khi anh bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của cô, anh đã thích cô rồi.


Anh mỉm cười với cô.


Khương Diên cau mày: ?


“Anh rất vui, em không còn dùng kính ngữ với ai nữa.”


Lúc nãy khi cô xả giận, giương nanh múa vuốt với anh, đã làm lộ bản tính thật của mình trước anh. Cô lười phải lại giả vờ ra vẻ kính trọng anh như trước. Cô mặc kệ anh có vui hay không!


Khương Diên xoay người rời đi, lại bị anh kéo nhẹ tay, anh dịu dàng nhìn góc nghiêng trên gương mặt cô nói: “Bất kể hôm nay Tuyên Lộ đã nói gì với em, làm gì em, cũng đừng để trong lòng, ngủ một giấc thật ngon nhé.”


Khương Duyên quay đầu lại nhìn anh, giọng nói rất nhỏ, nhưng rất nghiêm túc, cô đáp: “Chung Cảnh, anh có biết không, việc tôi từng đặt kỳ vọng vào anh, từ sâu trong lòng đó là chuyện nhục nhã nhất đối với tôi.”


Nét mặt của người đàn ông thoáng chốc cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.


……



Trở về nhà họ Chung, buổi tiệc đã kết thúc từ lâu, khách khứa cũng đã về hết.


Người trong gia đình chưa ai ngủ được, đều ngồi trong phòng khách đợi anh về.


Điều khiến Chung Cảnh bất ngờ là, Chung Trạch còn chưa đi.


Anh cả từ ngày dọn khỏi nhà rất ít khi ngủ lại, hôm nay có lẽ là đang đợi anh cho anh ấy một câu trả lời.


Chung Kỳ chạy đến đón anh, gọi: “Ái chà, anh hai, mặt anh sao lại bị thương thế này?”


“Không sao đâu.”


Ba Chung mặt đen như đáy nồi, gằn giọng nói: “Chung Cảnh, con có biết con vừa làm gì không? Con còn nhớ con từng hứa gì với chúng ta không?”


Mẹ Chung nói: “A Cảnh, con có biết hôm nay Lộ Lộ nó khóc tội nghiệp cỡ nào không? Sao con có thể đối xử với con bé như vậy?”


Chung Cảnh lạnh nhạt nhìn về phía ba mẹ : “Ba, mẹ, con cũng muốn không làm ba mẹ thất vọng, con cũng muốn đi trên con đường đã được ba mẹ sắp xếp xong xuôi, nhưng con không thể khống chế lòng mình...” Anh cười bất lực: “Con thực sự hy vọng, ba mẹ vẫn còn đứa con trai thứ ba có thể khiến ba mẹ không thất vọng.”


Ánh mắt ba Chung thoáng giật mình, dường như có cảm xúc nào đó vỡ ra trong đôi mắt, ông mấp máy môi, vừa định nói gì đó đã bị tiếng gõ gậy lên đất của bà Chung cắt ngang: “Đủ rồi, đã khuya lắm rồi, không cần nói thêm gì đâu, đứa nào đứa nấy bình tĩnh lại ngày mai rồi nói, đi ngủ hết đi.”


Bà lão đuổi con trai con dâu về ngủ, Chung Kỳ dìu bà về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em Chung Trạch Chung Cảnh.


“Cô ấy không sao chứ?” Chung Trạch hỏi.


“Em nói với cô ấy rằng anh không muốn ba phá hoại quan hệ giữa hai người mới nói về cô ấy như vậy.”


Trên gương mặt Chung Trạch hiện lên nụ cười cay đắng: “Cảm ơn.”


“Anh cả...” Anh mở lời, rồi bỗng im bặt.


Vốn dĩ anh ấy có thể nói mình không muốn cưới Khương Diên một cách bình tĩnh, ba cũng sẽ không ép anh ấy, nhưng phản ứng tức thì khi ấy lại kích động như vậy, cứ như là bị ai đó chọc vào thứ mà mình quan tâm mới phản ứng thế này, đấy là giấu đầu hở đuôi. Anh cả đã thích Khương Diên, hơn nữa, không chỉ là một chút.


Nụ cười chua xót trên mặt anh ấy có hai tầng nghĩa, một là anh ấy thích Khương Diên nhưng không thể thích cô, hai là đã tổn thương Khương Diên nhưng không thể tự mình giải thích nói lời xin lỗi với cô, mà phải nhờ em trai của mình “thay thế”.


Chung Trạch không ép hỏi anh định nói gì, anh ấy chỉ cần biết cô vẫn ổn là được. Chung Trạch di chuyển xe lăn về phòng: “Không còn sớm nữa, em cũng nghỉ ngơi đi.” Chung Cảnh đáp: “Anh, em sẽ theo đuổi lại cô ấy.”


Chung Trạch dừng lại, đưa lưng về phía anh, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rời khỏi phòng khách.


Chung Cảnh nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi, cảm xúc phức tạp đan xen trong ánh mắt.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin