Chương 74: Ai?
Chờ đến khi muộn hơn một ít, Cố Ninh trộm ra khỏi phòng, vào phòng tạp vật sau đó trực tiếp vào không gian.
Sau khi Cố Ninh tiến vào không gian việc đầu tiên chính là đi xem hải dương dị năng kia. Cô vừa mới đi đến bờ biển liền cảm thấy có chút không thích hợp, cô kinh ngạc phát hiện mực nước giống như hạ xuống, lúc trước cỏ mọc ngay cạnh bờ biển, nhưng hiện tại mực nước lại cách xa 5 mét.
Hải dương này chính là dị năng của Cố Ninh, mà hai hệ dị năng không gian và dị năng hệ mộc của Cố Ninh tiêu hao ít, nhưng dị năng chữa khỏi lại tiêu hao vô cùng đáng sợ, đổi thành dị năng giả khác, tiêu hao dị năng khổng lồ như vậy khả năng sẽ trực tiếp rút cạn dị năng của hắn, nhưng Cố Ninh ỷ vào số lượng dị năng của chính mình khổng lồ, thời điểm thao tác dị năng căn bản là không có cố tình khống chế......
Nhưng như Hướng Hứa bọn họ nói, dị năng chỉ cần là không có ở dưới tình huống khô kiệt, tốc độ khôi phục là vô cùng nhanh. Nhưng không biết vì sao, dị năng của Cố Ninh sau khi tiêu hao không biết là khôi phục dị thường thong thả hay là căn bản không thể tự mình tuần hoàn...... Nếu là vế trước còn đỡ, nhưng nếu là vế sau thì sao? Nghĩ đến đây Cố Ninh không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Mặc dù trước mắt cô có được nhiều dị năng như vậy, nhưng nếu không thể hấp thu bổ sung dị năng, dù cho có nhiều dị năng cũng sớm hay muộn sẽ khô kiệt, càng đừng nói tiêu hao khổng lồ như là dị năng hệ chữa khỏi.
Cố Ninh ngồi ở trên bờ biển một hồi lâu, sau khi cảm thụ qua cảm giác cường đại, Cố Ninh rất khó tưởng tượng tình hình chính mình khi lại lần nữa mất đi dị năng, chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm giác ra mồ hôi lạnh.
Cô lập tức liền đánh mất ý niệm muốn từ bỏ tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội, nếu cứ ỷ lại vào dị năng, mà một ngày nào đó không thể lại sử dụng dị năng, cô chẳng phải sẽ thành một tên phế vật sao?
Cô lại cẩn thận nhìn mực nước, ở chỗ mặt nước tiếp giáp với mặt đất vạch một đường kẻ.
Sau đó mới mang theo bất an ra không gian.
Nhìn thời gian, bây giờ là 6 giờ rưỡi sáng.
Thay quần áo dơ trên người ra, mặc quân trang vào, vào toilet rửa mặt một phen. Sau đó thanh thanh sảng sảng đi ra ngoài.
Một ngày huấn luyện xuống dưới, Cố Ninh tuy rằng vẫn bảo trì trạng thái, nhưng trong đầu vẫn luôn nhớ biển dị năng trong không gian nên có chút thất thần. Nhưng Cố Ninh luôn luôn ít nói, mấy người Trương Tiểu Bạch cũng không thấy cái gì không thích hợp.
Ngày hôm sau ngay cả Trương Tiểu Bạch cũng nhìn ra cảm xúc của cô bị hạ xuống, còn tưởng rằng cô là vì ngày mai tuyển chọn Ngũ Tinh Đại Đội mà khẩn trương, hai người Chung Húc, Trương Tiểu Bạch thay phiên an ủi cô một trận.
Cố Ninh cũng coi như là tỉnh táo lại, rốt cuộc nếu dị năng không đáng tin cậy, vậy cách đấu gần người sẽ là thủ đoạn giúp cô bảo mệnh, trong đầu suy nghĩ một vòng, Cố Ninh cảm giác chính mình như về tới điểm xuất phát, nếu dị năng không thể tuần hoàn sử dụng, như vậy Cố Ninh liền quyết định về sau sẽ ít sử dụng đi, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không lãng phí dị năng, Cố Ninh nháy mắt có loại cảm giác một đêm trở lại trước giải phóng, trong túi đầy bạc lại không dám dùng, cảm giác thật sự là quá nghẹn khuất.
Hôm nay huấn luyện chỉ tiến hành nửa ngày.
Anh Ba quyết định cho bọn họ nghỉ nửa ngày điều chỉnh tốt trạng thái ứng phó tuyển chọn ngày mai.
Ba người tuy rằng rất cao hứng, nhưng trong cao hứng còn mang theo một loại khẩn trương. Cố Ninh ngược lại là một người cảm thấy nhẹ nhàng nhất bên trong ba người. Tuy rằng hiện tại cô đối với việc tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội cũng có chút cảm giác cấp bách, nhưng hiện tại trong tay cô có con át chủ bài là dị năng, thời điểm mấu chốt còn có thể nhìn xem có cơ hội dùng dị năng gian lận hay không. So với Trương Tiểu Bạch và Chung Húc tới nói vẫn có nắm chắc hơn một ít.
Hai ngày này, Trần Căn cũng tham gia tập huấn cùng bọn họ, Trần Căn thoạt nhìn cũng chỉ tầm 23-24 tuổi, diện mạo thật thà chất phác, cá tính cũng thập phần trầm ổn, nửa ngày không nói được một câu, nghe nói bọn họ đặt biệt danh cho hắn là hồ lô. Hai ngày này Trương Tiểu Bạch không thiếu vui đùa với hắn, hắn cũng không giận, nhưng cũng không phản ứng Trương Tiểu Bạch, ngược lại làm Trương Tiểu Bạch thấy không thú vị.
Cố Ninh đối với hắn lại thập phần thưởng thức, chỉ là không biết sau khi mạt thế tiến đến hắn có chạy thoát được hay không.
Nửa ngày nghỉ này, Trương Tiểu Bạch ở đàng kia ríu rít nói không ngừng, cuối cùng lại nói muốn đi tiệm net chơi game, còn mời Cố Ninh cùng đi, nói có thể mang cô luyện tăng cấp. Cố Ninh tỏ vẻ không có hứng thú, muốn về nhà một chuyến.
Trương Tiểu Bạch lập tức mãnh liệt yêu cầu muốn đi thăm nhà Cố Ninh: "Cố Ninh! Mang theo chúng tôi đi! Gọi cả ba mẹ tôi đi ra ngoài ăn một bữa, thế nào? Tôi mời!"
Trương Tiểu Bạch bọn họ thời điểm ở mạt thế cũng thường xuyên gọi ba Cố mẹ Cố như vậy, Cố Ninh trong lúc nhất thời không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ nói việc mình giấu giếm ba mẹ cho hắn, bảo là không phương tiện. Trương Tiểu Bạch lập tức nói: "Thì cứ nói chúng tôi là bạn đại học của cô, không phải được rồi sao? Nhìn tôi trông vẫn còn rất ngây ngô này, vừa thấy liền biết là sinh viên mới tốt nghiệp, Chung Húc tuổi lớn hơn một chút liền nói là bạn học lớn tuổi. Trần Căn cứ nói là huấn luyện viên khi học quân sự ở trường đại học."
Chung Húc cười ha ha, Cố Ninh cũng bị Trương Tiểu Bạch chọc cho vui vẻ, Trần Căn lại nghiêm túc nói: "Tôi buổi chiều có việc."
Cố Ninh nói: "Hai người vẫn nên giữ nguyên kế hoạch đi chơi game đi. Tôi trở về một chuyến, buổi tối sẽ trở lại đây." Một phương diện cô muốn đem tiền về, thuận tiện còn chuẩn bị đi xử lý số vàng trong không gian của cô, thật sự không tiện dẫn người theo.
Chung Húc nói: "Chúng ta cùng ngồi xe đi đến đường cái Kim Môn bên kia đi, chúng tôi cũng qua bên kia dạo một chút."
Vừa lúc chuyện mà Trần Căn muốn làm cũng là tới trung tâm thành phố, vì thế liền vui sướng quyết định như vậy.
Bởi vì có bốn người, Trương Tiểu Bạch mặt dày mày dạn nhờ anh Ba đặc biệt phê duyệt cho bọn họ một chiếc xe việt dã.
Mấy người một đường vừa nói vừa cười, lại thương lượng chiến thuật đối đầu với Ngũ Tinh Đại Đội ngày mai, thời gian trôi qua cực nhanh, rất nhanh liền đã đến nơi.
Ngừng xe ở một bãi đỗ xong, bốn người trao đổi số di động một chút, khi nhìn thấy con Nokia trong tay Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch khoa trương kinh ngạc cảm thán một trận, ngay cả Trần Căn cũng có chút kinh ngạc, sau đó hẹn muộn nhất là 7 giờ tối tập hợp ở chỗ này.
Cố Ninh vừa đi, Trương Tiểu Bạch liền không nhịn được nói: "Gia đình Cố Ninh có phải rất khó khăn hay không? Tôi thấy ngày thường cô ấy chỉ mặc đồ thể dục, cũng không có quần áo con gái. Chiếc di động mà cô đang dùng đã sớm ngừng sản xuất đi?"
Trên mặt Chung Húc cũng là vẻ chấp nhận, nói: "Về sau đừng đề cập đến sự tình đi đến nhà cô ấy. Miễn cho cô ấy xấu hổ."
Trương Tiểu Bạch gật đầu liên tục.
Trần Căn lại trực tiếp chào hỏi sau đó đi đến một phương hướng khác.
Cố Ninh tùy tay vẫy xe taxi, hiện tại cô chỉ nghĩ như thế nào phương tiện, trước kia cô có thể ngồi xe buýt liền tuyệt đối không kêu taxi. Sau khi tới trên xe vốn dĩ định gọi điện thoại cho Phương Pháp, nhưng nghĩ nghĩ vẫn quyết định từ bỏ, hỏi tài xế taxi ở bên cạnh: "Bác tài, bác có biết nơi nào có tiệm cầm đồ không?"
Vòng nửa giờ, xe taxi mới dừng lại, tài xế chỉ chỉ cửa hiệu ở bên kia đường nói: "Nhìn thấy không? Cửa hàng có bảng hiệu màu đỏ đó."
Cố Ninh cảm ơn tài xế, sau đó đi xuống xe, xuống xe xong cô không có lập tức đi vào tiệm cầm đồ mà tìm một nhà vệ sinh công cộng từ trong không gian lấy ra mấy chục chiếc vòng cổ vàng, dùng túi đen để đựng, sau đó xuyên qua đường cái đi vào tiệm cầm đồ kia.
Nửa giờ sau, Cố Ninh từ cửa tiệm cầm đồ ra tới, ba lô nhiều thêm mấy chồng gạch đỏ. Thời điểm tiệm cầm đồ báo ra một con số, Cố Ninh không có bất luận dị nghị gì liền trực tiếp ký giấy cầm đồ, thuận lợi ngoài tưởng tượng của cô. Cố Ninh hiện tại đã có gần mười vạn. Cô cõng ba lô, quên đi buồn bực do dị năng mang đến, trên mặt rốt cuộc có vài phần tươi cười.
Sau khi về đến nhà chỉ gặp được mẹ Cố, Cố Ninh đột nhiên trở về cũng không chào hỏi, mẹ Cố tức khắc vừa mừng vừa sợ.
"Sao con trở lại vào lúc này?" Mẹ Cố khẩn trương nói: "Không phải công tác xảy ra vấn đề gì chứ?"
Cố Ninh cười nói: "Không có. Hôm nay ông ngoại bà ngoại của cậu bé tới, mang cậu bé đi ra ngoài chơi, cho con nghỉ nửa ngày, con liền trở về nhà. Bọn họ đặc biệt vừa lòng về con."
Mẹ Cố sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Con đã ăn cơm chưa?"
"Con ăn rồi." Cố Ninh cầm đồ xong liền đi đến một tiệm cơm, quét sạch mấy đĩa thịt, khiến chủ quán cũng hoảng sợ.
Cố Ninh ngồi trên sô pha, sau đó từ trong ba lô lấy tiền ra bên ngoài.
Ba tập tiền màu đỏ chỉnh chỉnh tề tề để ở trên bàn, làm mẹ Cố hoảng sợ: "Con từ đâu có nhiều tiền như vậy?!"
Cố Ninh nói: "Trong nhà không phải còn thiếu nợ sao, con nói với gia đình kia một chút, xem có thể ứng trước ba tháng tiền lương cho con hay không, bởi vì bọn họ đặc biệt vừa lòng về con, sau đó lại có Phương Pháp làm đảm bảo, cho nên liền đáp ứng. Mẹ cầm lấy tiền trả các khoản đến hạn trước đi, các khoản chưa gấp thì trả sau."
Mẹ Cố vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng: "Sao gia đình kia lại tốt như vậy?" Gần đây có vài cuộc điện thoại gọi tới thúc giục, cô và ba Cố tối hôm qua còn nằm ở trên giường lo không biết nên xoay tiền từ đâu để trả, mấy vạn đồng thật là giải ‘lửa sém lông mày’.
"Ba vạn đồng này mẹ sẽ trả cho nhà cậu con một vạn trước, mợ con đã gọi điện đến thúc giục vài lần, nói chị họ con có công tác gì đó cần đưa lễ vật, lúc trước mẹ cho cô ấy mượn tám vạn cũng không thúc giục gấp như vậy. Đúng rồi, cậu của con nghe nói con đã trở lại liền bảo con đến nhà ăn cơm. Chờ chủ nhật chúng ta đi một chuyến đi, thuận tiện trả tiền cho bọn họ."
Cố Ninh vừa nghe mẹ Cố nhắc tới nhà cậu, tươi cười trên mặt tức khắc liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có lệ nói: "Đến lúc đó rồi nói sau. Mẹ cất tiền đi đã."
Mẹ Cố vội vàng vui rạo rực cầm tiền lên, một bên đi vào trong phòng, một bên nói: "Ninh Ninh, con nhớ phải cảm ơn Tiểu Phương thật cẩn thận! Đã giới thiệu một công việc tốt như vậy cho con!"
Cố Ninh đột nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ không ngủ trưa sao?"
Mẹ Cố nói: "Mẹ vừa đang chuẩn bị ngủ đây, ai ngờ con trở lại, mẹ sao còn ngủ được chứ."
Cố Ninh nói: "Con cũng muốn ngủ một lát, chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Hai người nằm ở trên giường hàn huyên một lúc lâu, mẹ Cố còn nói với Cố Ninh sự tình cây xương rồng đã chết đi còn sống lại ở ngoài ban công, Cố Ninh nghĩ nghĩ hẳn là do chính mình buổi tối hôm đó vận dụng dị năng.
Nửa giờ sau mẹ Cố đi ngủ luôn.
Cố Ninh sau đó mới tiện làm sự tình của chính mình.
Cô nắm lấy cổ tay mẹ Cố, sau đó dị năng chữa khỏi không ngừng từ tay cô ùa vào trong thân thể mẹ Cố, mẹ Cố lại không hề có cảm giác.
Tuy Cố Ninh biết dị năng không thể tuần hoàn, nhưng đối với mẹ Cố cô vẫn đều không có ý tiết kiệm, dị năng điên cuồng tuôn ra.