Chương 69:

Trước ngực hắn lập tức ngưng tụ ra mấy chục cây đất dài nửa thước, ngọn bén nhọn, thoạt nhìn thập phần đáng sợ.

Trình Minh không đành lòng lại xem, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Anh Ba vẫn mắng tiếp, dũng mãnh không sợ chết.

Đạo trưởng Giả đã không nói ra lời, trong lòng đã bắt đầu niệm kinh văn siêu sinh cho chính mình, nhưng nghĩ lại, nếu luân hồi rồi sinh ra ở thế giới này cũng quá thảm, dứt khoát cái gì cũng không niệm nữa, chậm rãi đợi chết.

Đúng lúc này!

Một tiếng gào thảm thê lương vang lên!

Tiếng mắng chửi của anh Ba hoàn toàn bị ngăn lại, mí mắt đạo trưởng Giả run lên, gian nan mở mắt ra, Trình Minh run rẩy nhìn về phía địa phương truyền đến âm thanh gào thảm kia.....

Trên ngực dị năng giả hệ thổ cắm một sợi dây đằng màu xanh lơ thô to, giống như còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, tươi cười hưng phấn, tàn nhẫn còn đọng lại ở trên mặt, hắn ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy dây đằng màu xanh lơ hoàn toàn đi vào ngực hắn, trực tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ thân thể hắn, trên đầu nhọn được máu tươi tưới cho dễ chịu, nở ra một đóa hoa đỏ, cây gậy đất do dị năng giả hệ thổ biến ra mất đi khống chế của dị năng lạch cạch lạch cạch rớt đầy đất.

Ngay sau đó, dị năng giả hệ thổ đã bị dây đằng ở trong ngực kéo lên, bang một tiếng đập lên trên tường, đỉnh dây đằng cắm thật sâu vào bên trong vách tường, gắn tên dị năng giả hệ thổ kia lên tường. Dị năng giả hệ thổ cả người đau đến run rẩy một trận, huyết sắc trên mặt biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại có một hơi cuối cùng, hấp hối treo ở nơi đó, máu theo dây đằng trước ngực tí tách nhỏ giọt xuống mặt đất.

Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc khiếp sợ nhìn một màn này, ngay cả không khí cũng phảng phất đọng lại. Anh Ba ngừng quát mắng, ngốc ngốc nhìn tên dị năng giả hệ thổ vừa rồi còn chuẩn bị đóng đinh bọn họ phảng phất bị dây đằng từ trên trời giáng xuống đóng đinh lên trên tường.

Đạo trưởng Giả híp mắt, hắn gian nan giật giật thân mình, nhìn dây đằng đong đưa dọc theo thân thể tên dị năng giả hệ thổ, khiếp sợ thật lớn làm hắn mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn dây đằng to bằng thùng nước kia.

Trình Minh ngã trên mặt đất, đồng dạng nhìn nơi đó, biểu tình trên mặt nhìn không ra là khóc hay là cười, hắn ngơ ngẩn nhìn người đứng ở phía trên dây đằng đang bay nhanh về bên này, có hơi chút không thể tin được vào hai mắt của mình.

Chỉ có anh Ba còn thừa sức lực khiếp sợ hô: "Cố Ninh?!"

Cố Ninh lúc này đang đứng vững vàng ở trên một bụi cây mây khổng lồ, tiếng gió bên tai bay phất phới, một đầu tóc ngắn vàng óng theo gió vũ động thập phần loá mắt, cô nhìn anh Ba, đạo trưởng Giả bị treo bên kia, còn có Trình Minh ngã trên mặt đất hơi thở uể oải, dị năng kích động lên, bụi mây khổng lồ ở dưới chân cô bay nhanh di động tới phía trước, mà phía sau lưng cô, Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa, Hướng Dật bao gồm cả đám người chị Hồng tất cả đều gắt gao ghé vào phía trên dây đằng, bắt lấy sợi tua của dây đằng, sợ bị rơi xuống dưới.

Loại hình ảnh quá mức không thể tưởng tượng được này làm tất cả mọi người nói không ra lời.

Đúng lúc bọn họ khiếp sợ vô ngữ.

"Rầm!" "Rầm!" "Rầm!"

Ba tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.

Ba người phảng phất như bao tải từ trên trời giáng xuống ngã trên mặt đất.

"Giang Tuyết?!"

Dị năng giả hệ mộc khiếp sợ nhìn người bị dây đằng ném xuống ngã trên mặt đất, thất thanh hô lên.

Ba người từ trên trời ngã xuống đúng là Giang Tuyết, Tôn Quang, Lương Long đuổi theo Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa!

Giang Tuyết ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, trên người không biết bị gãy mấy cây xương, khác hẳn bộ dáng hăng hái khí phái vừa rồi, hai người khác nằm trên mặt đất không hề có tiếng động, cũng không biết sống hay chết.

Giang Tuyết hơi thở mong manh hô: "Cứu, cứu tôi ——"

Vương Bác khiếp sợ nhìn ba người Giang Tuyết trên mặt đất, bỗng nhiên hồi thần, hắn thậm chí không nghĩ đi xem chủ nhân của dây đằng kia là ai, gần như là không có do dự nháy mắt điên cuồng tuôn dị năng ra, phía trên đất bằng ngưng hóa ra vô số tường nước! Trong chớp mắt liền có hơn mười bức tường nước được dựng đứng lên!

Cố Ninh vung tay lên, mấy dây đằng từ dưới mặt đất nháy mắt chui lên! Trong quá trình cấp tốc sinh trưởng nhanh chóng dây dưa bên nhau bện thành một dây đằng thô tráng sau đó ở trên không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng hướng tới mười mấy bức tường nước! Từ trước đến nay, dây đằng vốn mềm mại lúc này lại biến thành vũ khí sắc bén!

Chỉ nghe được tiếng nước ào ào không ngừng! Dây đằng không chút nào lao lực phá hủy bức tường nước thứ nhất, sau đó là thứ hai, thứ ba, thứ tư… tường nước nhìn như cứng rắn khó có thể phá hủy lúc này lại yếu ớt giống như là đậu phụ, bị dây đằng va chạm liền biến thành hạt mưa xôn xao rơi xuống đầy đất, mà phá hủy tường nước chỉ làm dây đằng trì trệ trong nháy mắt, dây đằng thật lớn kia lấy thế bẻ gãy nghiền nát phá hủy hơn mười bức tường nước, sau đó thẳng hướng về phía Vương Bác!

Mười bức tường nước lại có thể không đến mấy chục giây đã bị đâm vỡ toàn bộ! Đồng tử của Vương Bác chợt co chặt, vội lui về phía sau đồng thời đã hoàn toàn không hề bận tâm dị năng tiêu hao, dị năng điên cuồng trào ra, hắn không có ý đồ tạo ra tường nước ngăn cản, mà là ngưng hóa ra vô số mũi tên nước, số lượng nhiều, trực tiếp rút ra mười phần dị năng của hắn! Sau đó đôi tay hắn vung lên, trên trăm mũi tên nước rậm rạp tất cả đều bắn tới dây đằng!

Mũi tên nước kia thoạt nhìn trong suốt, nhưng lực sát thương lại không hề yếu, trăm mũi tên cùng phát ra thậm chí uy lực kinh người! Khi tương ngộ với dây đằng ở giữa không trung, hơn trăm mũi tên bộc phát ra uy lực vốn có của chúng, dây đằng vốn dĩ vừa xuyên qua hơn mười bức tường nước đã bị tiêu hao bớt lực lượng, lúc này hai bên chạm vào nhau, dây đằng chỉ chống cự không đến vài giây liền bị mũi tên nước đánh vỡ vụn!

Vương Bác nhìn thấy mũi tên nước của chính mình đánh vỡ vụn dây đằng, tức khắc tinh thần rung lên, hô với tên dị năng giả hệ mộc đang ngây dại bên kia: "Hoàng Phi!"

Hoàng Phi rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Mắt thấy thảm trạng của dị năng giả hệ thổ bên kia, và ba người Giang Tuyết bọn họ, biết nếu không đua toàn lực, chỉ sợ cũng chính là kết cục của bọn họ, tức khắc lấy lại tinh thần, điều động dị năng chuẩn bị công kích.

Cố Ninh lúc này đã đuổi tới nơi này, Trương Tiểu Bạch, Hướng Hứa đều từ trên bụi mây khổng lồ nhảy xuống, La Long còn nôn ra, sau đó trước tiên chạy tới nghĩ cách cứu viện đạo trưởng Giả và anh Ba đang bị treo lên, mấy người khác thì đi xem trạng huống của Trình Minh.

Vương Bác quát: "Hoàng Phi! Công kích!"

Hoàng Phi tức khắc thúc giục dị năng, mấy chục dây đằng từ dưới mặt đất chui lên, hướng tới Cố Ninh!

Mà ngay khi hắn toàn lực công kích Cố Ninh, Vương Bác lại nhét một viên tinh hạch bổ sung vào trong miệng, sau đó lại lần nữa ngưng ra mấy chục bức tường nước sau đó vội lui lại! Hướng tới phía trái ngược chạy như bay đi!

Hoàng Phi không dám tin tưởng nhìn thân ảnh Vương Bác chạy ra xa, Vương Bác rõ ràng chính là lợi dụng hắn bám trụ Cố Ninh để tự mình chạy trốn!

Cố Ninh một tay vung lên, vô số dây đằng sinh trưởng lên, trực tiếp cuốn dây đằng của Hoàng Phi lên, sau đó một sợi dây đằng trực tiếp thọc vào thân thể Hoàng Phi, đem hắn treo lên bên cạnh dị năng giả hệ thổ.

Ánh mắt Cố Ninh hơi lạnh, nhìn bóng dáng Vương Bác liều mạng chạy như điên ở nơi xa, đang chuẩn bị thúc giục dị năng đuổi theo.

Âm thanh nôn nóng của chị Hồng lại vang lên: "Cố Ninh! Trình Minh không được!"

Cố Ninh mắt thấy Vương Bác biến mất ở sau tòa nhà, lại không chút do dự từ bỏ truy kích, chạy vội tới bên cạnh Trình Minh.

Trình Minh được chị Hồng đặt nằm trên mặt đất, thống khổ nhắm mắt lại, nghe được tiếng bước chân Cố Ninh lại đây, gian nan mở một khe hở, nhìn thấy thật là Cố Ninh, hắn định cười với Cố Ninh một chút, nhưng khóe miệng không mở ra được. Chỗ bụng bị gậy đất xỏ xuyên qua vẫn còn đổ máu, hắn đã chảy quá nhiều máu, hắn đại khái là sắp chết, Trình Minh nghĩ, ở trước khi chết được nhìn thấy Cố Ninh, cũng coi như có thể nhắm mắt. Nhưng hắn còn có lời chưa nói, hắn gian nan lăn lộn cổ họng một chút, sau đó chuẩn bị nói chuyện.

"Câm miệng." Cố Ninh lạnh lùng quát bảo hắn ngưng lại: "Không cần nói chuyện, nhắm đôi mắt của cậu lại."

Trình Minh thiếu chút nữa không thở nổi, lại vẫn nghe lời nhắm miệng lại, nhưng không chịu nhắm mắt, mà hé ra một khe nhỏ nhìn Cố Ninh.

"Đưa dao cho tôi." Cố Ninh duỗi tay về bên cạnh.

La Long vội vàng đưa dao cho Cố Ninh, Cố Ninh thật cẩn thận cắt hết quần áo bên cạnh miệng vết thương, lộ ra toàn cảnh miệng vết thương, cây gậy đất kia cắm thật sâu vào thịt, thoạt nhìn phá lệ đáng sợ.

Cố Ninh liếc mắt nhìn Trình Minh một cái, sau đó nói: "Trương Tiểu Bạch, anh lại đây."

Trương Tiểu Bạch vội vàng đi tới.

Cố Ninh tiếp tục nói: "Nhổ cây đất này ra."

"Cái gì???!!!" Vẻ mặt Trương Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn Cố Ninh, cây gậy đất xỏ xuyên qua toàn bộ bụng Trình Minh, nếu cứ rút ra như vậy, rất có khả năng Trình Minh sẽ đương trường chết luôn.

Cố Ninh không có thời gian giải thích, chỉ nói: "Tôi đếm tới ba, anh rút nó ra."

Trương Tiểu Bạch nhìn đôi mắt Cố Ninh, gian nan gật gật đầu, sau đó run rẩy cầm phần gậy đất lộ ra ở bên ngoài.

Đôi mắt Cố Ninh nhìn Trình Minh, trấn định nói: "Một."

Trương Tiểu Bạch khẩn trương lên.

"Hai."

Hướng Dật bưng kín đôi mắt Hướng Hứa.

Cố Ninh lại hết sức chăm chú nhìn về phía miệng vết thương của Trình Minh, đôi tay đặt ở hai bên gậy đất.

"Ba…"

Trái tim mọi người đều nảy lên…

"A!" Trương Tiểu Bạch la lên một tiếng, dùng sức, rút được cây gậy đất trong thân thể Trình Minh ra! Có máu phun tung toé ra ngoài! Sắc mặt Trình Minh nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt một chút, đau đến mức hôn mê bất tỉnh…

Bàn tay Cố Ninh đặt ở hai bên cây gậy đất trong nháy mắt khi nó rời đi liền áp tới trên miệng vết thương, đồng thời nhắm hai mắt lại.

Phiến hải dương màu xanh lục trong không gian đột nhiên nổi lên sóng gió, sau đó bắt đầu xoay tròn, hình thành một lốc xoáy thật lớn, từ giữa lốc xoáy có cột nước dâng lên, xoay tròn đi lên bầu trời—— có vô số quang điểm màu xanh lục từ giữa bàn tay Cố Ninh cuồn cuộn không ngừng nhập vào miệng vết thương của Trình Minh——

Hướng Hứa bị Hướng Dật che lại đôi mắt, lại không ảnh hưởng đến tinh thần lực của cô.

Cô cảm giác đến quang điểm màu xanh lục giữa bàn tay Cố Ninh, có chút chấn động: "Dao động dị năng thật cường đại——" Dao động dị năng cường đại đại biểu cho số lượng dị năng tiêu hao cũng cực lớn.

Cố Ninh chỉ nhắm mắt lại, chuyên chú dẫn đường cho nước biển màu xanh lục trong không gian rót vào miệng vết thương Trình Minh, nước biển màu xanh lục cuồn cuộn không dứt từ trong biển lên tới không trung, biến thành quang điểm màu xanh lục trong bàn tay Cố Ninh, thông qua Cố Ninh dẫn đường tiến vào trong thân thể Trình Minh, nhanh chóng tu bổ khí quan bị ngoại lực phá hư——

Anh Ba và đạo trưởng Giả vô cùng suy yếu không thể tưởng tượng nhìn quang điểm màu xanh lục ngẫu nhiên lộ ra từ trong bàn tay Cố Ninh, tuy rằng không biết quang điểm màu xanh lục là làm gì, nhưng bọn họ vô cùng rõ ràng chính là Cố Ninh đang cứu Trình Minh.

Trương Tiểu Bạch và Chung Húc đã từng được Cố Ninh cứu trị qua, mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy, nhưng vẫn cảm thấy tràn ngập chấn động.

Tay Cố Ninh chậm rãi thoát ly bụng Trình Minh.

Mọi người vây xem theo bản năng tiến đến.

Huyết động trên bụng Trình Minh đã biến mất, nếu không phải trên bụng còn có tàn lưu vết máu, Trình Minh thật giống như là căn bản chưa từng bị thương, bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên vẫn đang ngất.

Đạo trưởng Giả khiếp sợ không nói ra lời: "Này......"

Cố Ninh mỉm cười nói: "Đây là dị năng của cháu, hệ mộc và hệ chữa khỏi."

Đạo trưởng Giả gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Việc này quá không thể tưởng tượng."

Cố Ninh lại dùng thủ pháp tương tự chữa khỏi vết thương trên người đạo trưởng Giả và anh Ba.

Đạo trưởng Giả còn đắm chìm bên trong chấn động.

Anh Ba lại hỏi: "Cố Ninh, vậy nguyên nhân cháu biến mất là gì?"

Cố Ninh thần bí nói: "Chờ một lát nữa cháu sẽ giải thích cho mọi người."

Khi tới siêu thị, theo tay nhỏ Cố Ninh vung lên, toàn bộ kệ để hàng đều biến mất!

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Anh Ba nhìn mặt đất rỗng tuếch, không biết nên khẩn trương hay là kích động hay là sợ hãi, đầu lưỡi đều thắt lại: "Này, đây là có chuyện gì?"

"Đây là một dị năng khác của cháu. Cháu gọi nó là hệ không gian." Cố Ninh nói, một tay mở ra, trên tay liền xuất hiện một bao khoai lát, bàn tay vừa thu lại, khoai lát liền lại biến mất: "Đơn giản tới nói là giống một quầy trữ hàng khổng lồ, nhưng chìa khóa của quầy trữ hàng chỉ có cháu có."

Mọi người đều mở to miệng.

Đạo trưởng Giả hỏi: "Vậy quầy trữ hàng của cháu có thể chứa được bao nhiêu?"

Cố Ninh nghĩ nghĩ, ngay cả chính cô cũng không biết không gian của chính mình có thể chứa được bao nhiêu, vì thế lại lần nữa lộ ra một nụ cười thần bí: "Đi cùng cháu."

Bọn họ liền ngốc ngốc đi theo Cố Ninh, sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh đi đến đâu, nơi đó liền biến mất không thấy! Quét sạch toàn bộ lầu một.

Nhìn lầu một siêu thị ban đầu để đầy hàng trở nên vô cùng trống trải, mọi người cảm giác chính mình xuất hiện ảo giác.

Sau đó bọn họ đi theo Cố Ninh tới lầu hai.

Lầu hai là bán quần áo.

Cố Ninh đi một vòng, sau đó đã bị quét sạch.

Lầu 3 là bán các loại đồ gia điện. Cố Ninh đi một vòng, cũng bị quét sạch.

Tới lầu 4, tất cả đều là các loại đồ dùng ở nhà. Cố Ninh lại đi một vòng, cũng bị quét sạch.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin