Chương 50: Kim vĩnh mười ba phố Hồng tỷ
Ba Cố hiểu ý, nói: "Vừa nãy anh còn nhìn thấy cô ấy ở hành lang bên kia chơi cùng đám trẻ mà. Em không thấy được sao. Ninh Ninh, con đi ra ngoài tìm cô ấy đi."
"Vâng." Cố Ninh nói xong, đứng lên.
"Không được rồi, không được rồi!" Đột nhiên, mấy bé trai mồ hôi đầy đầu vọt tiến vào, thở hổn hển nói với mọi người trong phòng: "Chúng cháu vừa mới ở phía sau sân thể dục nhìn thấy bác tóc đỏ bị người ta bắt ra sau sân thể dục! Còn nói bác trộm đồ, muốn bắn chết bác!"
Anh Ba nghe vậy đầu tiên là cả kinh, sau đó liền híp mắt nói: "Đây thật là ngủ gà ngủ gật được đưa gối đầu. Chúng ta đang không tìm thấy lý do giết hắn, hắn lại chính mình đưa tới cửa. Cố Ninh, đi thôi, chúng ta đi giết người, ăn gà!"
Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng còn có bốn binh lính ban đầu ở nhà tiếp tục ở lại trông coi.
Những người khác đều cõng súng đi đến sau sân thể dục.
Thời điểm đi xuống đại sảnh lầu một vừa lúc gặp nhóm người Bạch Lang mới từ bên ngoài trở về.
Xem ra sau khi bọn cô rời đi, bọn họ cũng không có trở về, mà là lựa chọn tiếp tục săn bắt tinh hạch.
Hơn nữa từ tươi cười trên mặt bọn họ tới xem, hẳn là thu hoạch không tồi.
Ở nháy mắt gặp thoáng qua, Cố Ninh nhìn thấy ánh mắt Nhan Ngọc oán giận thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt Cố Ninh hơi hơi chợt lóe, nổi lên sát tâm.
Hướng Hứa nhẹ giọng nói: "Trong bọn họ có mấy người xuất hiện dao động dị năng, hẳn là mới kích phát ra dị năng không lâu."
Đạo trưởng Giả gian xảo hề hề hỏi: "Có hệ biến dị hay không?"
Hướng Hứa lắc lắc đầu, nói: "Cái này cháu không tra được."
Đoàn người ra khỏi tòa nhà giáo viên liền trực tiếp đi đến sau sân thể dục.
Sau sân thể dục lúc này cũng rất náo nhiệt, không ít người đều đang vây xem.
Xa xa liền nhìn thấy trên đài cao sau sân thể dục, Vương Kế Trung đứng ở nơi đó dõng dạc hùng hồn nói, nam nhân bên cạnh mắt sắc nhìn thấy đoàn người anh Ba bên này, vội vàng nhắc nhở Vương Kế Trung, ý bảo Vương Kế Trung nhìn bên này xem, Vương Kế Trung nhìn chằm chằm anh Ba bọn họ đi tới bên này.
Mọi người ban đầu ở chỗ này vây xem đều tránh ra một con đường, để cho đám người anh Ba đi qua.
Chỉ thấy trên đài, một nam nhân duỗi tay bắt lấy tóc một người phụ nữ, đè cô quỳ ở trên mặt đất.
Nữ nhân kia một đầu tóc đỏ lộn xộn, miệng mũi đổ máu, miệng đầy ô ngôn uế ngữ mắng không ngừng, khi nhìn thấy Cố Ninh bọn họ lập tức liền dừng miệng, theo bản năng bò lên phía trước một bước, sau đó liền bị người giơ chân đá ngã.
Lý Hồng Quyên kêu thảm thiết một tiếng, sau đó mắng nam nhân đá cô: "Con mẹ mày!"
Anh Ba quát lạnh nói: "Vương Kế Trung, anh có ý gì? Giữa chúng ta là có hiệp nghị, nếu anh động thủ với người của Cố Ninh, vậy đừng trách tôi xé bỏ hiệp nghị!"
Vương Kế Trung cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi có ý gì? Ả gái điếm này chạy đến nhà tôi trộm gà! Tôi đã nói rồi, ai dám đụng đến gà của tôi, tôi liền phải lấy mệnh người đó! Cái hiệp nghị chó má gì!"
Lý Hồng Quyên từ trên mặt đất bò dậy, hô lên với Cố Ninh: "Cố Ninh, cháu đừng nghe lão rùa rụt đầu này nói bậy! Cô không trộm gà của hắn! Con gà kia chạy loạn khắp nơi, cô đâu biết là ai nuôi! Bọn họ chính là cố ý bắt cô để gây phiền toái cho cháu!" Thế nhưng trực tiếp chọc thủng chút kỹ xảo của Vương Kế Trung.
Lý Hồng Quyên lúc này cả người chật vật bất kham, lại là hoàn toàn không sợ Vương Kế Trung, trong miệng vẫn đang thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vương Kế Trung.
Cố Ninh không có vô nghĩa, trực tiếp giơ súng trong tay nhắm ngay Vương Kế Trung.
Nhưng ngay khi Cố Ninh nhắm súng về phía Vương Kế Trung, trên cổ Lý Hồng Quyên cũng có một con dao.
Vương Kế Trung giang hai cánh tay, nói với Cố Ninh: "Tới, nổ súng đi, nhắm chuẩn một chút. Xem là tôi chết trước hay là con mụ già này chết trước!"
Lý Hồng Quyên mắng: "* mẹ nhà con rùa rụt cổ! Mày mẹ nó mới là con mụ già! Mày so với tao còn già hơn, lại còn dám mắng tao già, tao phỉ nhổ! Cố Ninh! Nếu hôm nay cô chết ở chỗ này, cháu nhất định phải giết con rùa rụt cổ này để chôn cùng cô!" Ngay cả đao đặt tại trên cổ, Lý Hồng Quyên cũng không sợ chút nào, nên mắng liền mắng.
Trương Tiểu Bạch há to miệng cực độ kinh ngạc, sau đó chấn động nói: "Cố Ninh, người hàng xóm này của cô quá mạnh mẽ! Quả thực là thần tượng!"
Đạo trưởng Giả tán đồng gật gật đầu, kinh ngạc cảm thán nói: "Dũng khí đáng khen, khí thế bức nhân!"
Anh Ba bị chấn động đến nói không ra lời.
Không biết vì sao, trước kia Cố Ninh thực không quen nhìn Lý Hồng Quyên động bất động lại chửi thô tục hết bài này đến bài khác, nhưng lúc này không thể không nói, cô thực thưởng thức Lý Hồng Quyên.
Thực hiển nhiên, Lý Hồng Quyên không phải hiện tại mới mắng, sắc mặt người vây xem phía dưới đều vô cùng quái dị, nhìn Vương Kế Trung tựa như xem vai hề, chỉ là ngại hắn lợi hại, muốn cười rồi lại không dám cười.
Mặt Vương Kế Trung hết xanh lại tím, cuối cùng thật sự là không nhịn được Lý Hồng Quyên mắng quá khó nghe, hét lớn: "Lấp kín cái miệng của ả điếm thối này cho tao!"
"Mẹ mày mới là ả điếm thối! Bà nội mày mới là ả điếm thối! Tổ tông mười tám đời của mày đều là ả điểm thối! Mày—— a ——"
Miệng Lý Hồng Quyên bị người dùng một cục vải ngăn chặn, vẫn còn a a đau mắng.
"Vương Kế Trung, anh đây là tưởng cùng tôi xé rách mặt?" Anh Ba hỏi.
Vương Kế Trung nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó giết chết cháu ngoại tôi, sao anh không nói là anh xé rách mặt cùng tôi trước?!"
Anh Ba híp mắt lãnh túc nói: "Cháu ngoại anh ỷ vào thế lực của anh ở nơi tụ tập tác oai tác quái, tai họa mấy cô gái, giết không chỉ một hai người. Dù cho Cố Ninh không giết, tôi cũng sẽ tìm một cơ hội giết hắn."
"Tôi đây liền phải giết nó!" Vương Kế Trung dữ tợn từ trong tay móc ra một khẩu súng lục, nhắm ngay đầu Cố Ninh, liền phải bóp cò súng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Đồng tử Hướng Hứa chợt co chặt, sau đó tinh thần lực nháy mắt ngưng tụ thành hình dạng cây kim đâm về phía giữa mày Vương Kế Trung!
Khi ngón tay Vương Kế Trung vừa mới đụng tới cò súng, còn chưa có kịp dùng sức, đột nhiên trong đầu một trận đau nhức! Giống như có một cây kim trực tiếp chui vào trong đầu, Vương Kế Trung kêu thê lương thảm thiết một tiếng, lùi lại vài bước, trực tiếp té ngã trên đất! Súng lục trong tay cũng rơi ở trên mặt đất.
Ở trong nháy mắt khi Vương Kế Trung té ngã, sắc mặt Hướng Hứa nháy mắt trắng bệch, suy yếu nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ lung lay một chút sau đó ngã về phía sau.
Hướng Dật ôm chặt Hướng Hứa, tránh cho Hướng Hứa ngã trên mặt đất: "Hứa Hứa em làm sao vậy?"
Hướng Hứa suy yếu mở to mắt, hơi hơi lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Ninh.
Trong nháy mắt khi ánh mắt Cố Ninh đối diện cùng Hướng Hứa liền biết là Hướng Hứa làm, cô gật đầu với Hướng Hứa một cái, sau đó trực tiếp nhắm súng về phía Vương Kế Trung đang nằm trên đài.
"Để cho chú tới!" Anh Ba hô một tiếng, sau đó đôi tay mở ra, năm cây gai đất đồng thời xuất hiện, lơ lửng ở trước ngực hắn, sau đó đôi tay đẩy ra, năm cây gai đất đồng thời bay ra, bắn thẳng đến người trên đài cao!
Mấy nam nhân kia nơi nào nhìn thấy hình ảnh quỷ dị như vậy, tức khắc hoảng sợ, tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng lại trực giác không tốt, theo bản năng tiến hành tránh né! Hai người phản ứng mau trực tiếp tránh thoát, ba người khác lại không có thể tránh được, trực tiếp bị cây gai đất đâm vào bụng, lực độ của cây gai đất vô cùng lớn, đầu đất nhọn cắm một nửa vào thịt, người trúng chiêu đều kêu thảm ngã xuống mặt đất.
Mười mấy người khác biết không tốt, tất cả đều lấy súng ra, đúng lúc này! Đột nhiên, gió nổi lên! Có mấy đạo gió mạnh lấy tốc độ cực nhanh xẹt qua trên đài! Chỉ nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết, cùng âm thanh súng ống rơi xuống đất đồng thời vang lên, những người đó che lại cánh tay không biết bị thứ quỷ dị gì cắt qua, sắc mặt trắng bệch như là thấy quỷ, dòng máu ấm áp từ khe hở ngón tay xôn xao chảy xuống.
"Làm đẹp lắm!" Đạo trưởng Giả tán dương với Trình Minh.
Cố Ninh cũng có chút kinh ngạc với uy lực của dị năng hệ phong.
Trên mặt Trình Minh cũng là hưng phấn không che giấu được, không nghĩ tới chính mình lần đầu tiên sử dụng dị năng hệ phong liền có thể đạt tới hiệu quả như vậy, hắn không nhịn được nhìn về phía Cố Ninh, thấy biểu tình Cố Ninh cũng mang theo chút kinh ngạc cùng tán thưởng nhìn hắn, trên mặt tức khắc nở rộ ra một nụ cười xán lạn, đây là tươi cười nhẹ nhàng nhất sau mạt thế phát ra từ nội tâm của hắn, hắn vốn dĩ lớn lên trắng nõn sạch sẽ, mặt hơi trẻ con, lúc này cười cong mắt, thoạt nhìn tựa như một con Samoyed.
(*) Chó Samoyed là giống chó có nguồn gốc từ Bắc Nga và Tây Siberia. Giống chó này có bộ lông trắng xóa như tuyết được mệnh danh là Nàng bạch tuyết của rừng.
Đạo trưởng Giả nhìn Cố Ninh lại nhìn Trình Minh, ở trong lòng yên lặng lắc đầu.
Mọi người vây xem đã bị đột nhiên liền kết thúc chiến đấu làm cho sợ ngây người, phía bên anh Ba lông tóc chưa tổn hại, Vương Kế Trung bên kia cũng đã tất cả đều bị đánh bại, hơn nữa ánh mắt những người đó nhìn anh Ba bọn họ giống như là gặp quỷ, căn bản là không dám đánh trả.
Cố Ninh đưa mắt ra hiệu với anh Ba.
Tiếp theo chính là rửa sạch hiện trường.
Anh Ba đi qua kiểm tra trạng huống của Vương Kế Trung một chút, phát hiện hắn đã không còn hô hấp, đã chết.
Cố Ninh nhìn Hướng Hứa nằm an tĩnh trong vòng tay Hướng Dật, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Tuy rằng dùng chiêu này đối với dị năng của Hướng Hứa hao tổn cực lớn, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động giết chết một người như vậy, không thể không nói là một loại sự tình cực kỳ khủng bố, đáng sợ chính là bạn căn bản không biết bạn đã chết như thế nào, chỉ mới liếc mắt một cái, bạn liền đã chết.
"Em không sao chứ?" Cố Ninh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hướng Hứa, lo lắng hỏi.
Hướng Hứa hé mắt, suy yếu nói: "Chỉ là dị năng giống như bị rút cạn."
Cố Ninh từ trong túi lấy ra một viên tinh hạch trong suốt: "Ăn nó đi."
Hướng Hứa có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Không cần lãng phí, em ngủ một chút hẳn là sẽ tốt lên."
"Em thoạt nhìn thực không thoải mái." Cố Ninh nói, trực tiếp nhét tinh hạch vào trong miệng Hướng Hứa.
Tinh hạch hóa thành dòng nước tiến vào thân thể Hướng Hứa, Hướng Hứa liền lập tức cảm giác được dị năng khô kiệt trong thân thể đang bay nhanh bổ sung.
Sắc mặt cũng thoạt nhìn đẹp hơn nhiều.
Cố Ninh nói với Hướng Dật: "Trước đưa em ấy trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này giao cho chúng tôi xử lý."
Hướng Dật nhấp nhấp miệng, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, lại vẫn nhỏ giống như muỗi kêu hừ hừ nói: "Cảm ơn." Viên tinh hạch kia ban đầu là có thể tiết kiệm được, chỉ là vì nhìn thấy Hướng Hứa khó chịu liền không chút do dự đưa tinh hạch cho Hướng Hứa bổ sung dị năng, mặc dù là hướng về phía sự hào phóng này, cũng đáng để hắn cảm ơn một tiếng.
Cố Ninh chỉ cười cười, duỗi tay xoa đầu Hướng Hứa, âm thanh ngoài ý muốn có chút ôn nhu: "Đi thôi."
Hướng Dật liền cõng Hướng Hứa đi xuống sườn dốc.
Tay Hướng Hứa ôm lấy cổ Hướng Dật, tuy rằng còn có chút suy yếu, âm thanh lại rất cao hứng: "Anh xem, em lựa chọn không có sai đi, chị ấy thật là người tốt."
Hướng Dật theo thói quen tính bĩu môi, nhưng lại ngoài ý muốn không có phản bác.
Âm thanh Hướng Hứa nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã đáp ứng với ba mẹ, không thể đi gặp bọn họ quá sớm, hiện tại em mới có tin tưởng cảm thấy chính mình sẽ làm được."
Hướng Dật trầm mặc một chút, sau đó nói: "Ừ."
Anh Ba cũng không có đuổi tận giết tuyệt, sau khi xác nhận Vương Kế Trung đã chết, hắn chỉ uy hiếp những người kia một chút, nếu về sau lại nhìn thấy bọn họ làm chuyện xấu gì sẽ không có cơ hội tiếp theo. Những người kia sau khi kiến thức thủ đoạn của nhóm người anh Ba đã bị dọa vỡ mật, sôi nổi đáp ứng, sau đó che lại tay bỏ chạy, nếu không nhanh đi cầm máu, chỉ sợ dù cho anh Ba không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ đổ máu mà chết.
"Cô Hồng Quyên, cô không sao chứ?" Cố Ninh ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên mặt Lý Hồng Quyên, khóe miệng và mũi cô đều bị đánh ra máu, trên người cũng xanh tím đan xen, hiển nhiên là đã phải chịu không ít tội.
Cô lại chỉ cười vuốt vuốt mái tóc rối của chính mình một chút, nói: "Không chết vậy không có việc gì."
Trương Tiểu Bạch ngồi xổm xuống trên mặt đất nhìn Lý Hồng Quyên sùng bái nói: "Cô Hồng Quyên, cô đúng là thần tượng của cháu."
Lý Hồng Quyên không có nửa điểm ngượng ngùng, nói: "Khụ khụ, năm đó khi cô hoạt động ở phố Mười Ba Kim Vĩnh, cái tên rùa rụt cổ này còn không biết đang sống ở đâu đâu, nếu không phải năm đó cô rửa tay gác kiếm, thật nhiều năm không đánh nhau, hôm nay cũng không đến mức chật vật như vậy, khiếm đám trẻ các cháu chê cười."
Cô thoạt nhìn cũng chỉ tầm 40 tuổi, ngày thường bảo dưỡng rất tốt, nếp nhăn trên mặt cũng không có bao nhiêu, thời điểm trước mạt thế cô cũng thực chú trọng ăn mặc, sau lưng bị không ít bà ba hoa nói là hồ ly tinh. Nhưng lúc này, cô không hề hình tượng ngồi dưới đất, thoạt nhìn chật vật như vậy, tươi cười trên mặt lại mang theo một cỗ phong thái khôn kể.
Giống như vừa rồi bị người đặt dao trên cổ lại một chút cũng không sợ, còn dám chửi ầm lên. Cố Ninh lúc này thậm chí cũng có chút tin tưởng Lý Hồng Quyên thời còn trẻ thật là một nhân vật ghê gớm .
Anh Ba vẫn luôn không nói gì đứng ở một bên, thời điểm nghe được mấy chữ phố Mười Ba Kim Vĩnh đột nhiên quay lại đây, nhìn chằm chằm Lý Hồng Quyên nửa ngày lúc sau đột nhiên hỏi: "Cô không phải là......là chị Hồng chứ?"
Lý Hồng Quyên đột nhiên nghe thấy cái xưng hô đã mười mấy năm không có người kêu lên này, sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm anh Ba nửa ngày, nói: "Cậu nhận ra tôi?"
"Cô thật là chị Hồng?" Anh Ba lập tức đẩy Trương Tiểu Bạch ra, ngồi xổm trước mặt Lý Hồng Quyên, kinh hỉ nói với Lý Hồng Quyên: "Chị không nhận ra em sao?! Em! Em! Tạ Ái Quốc! Tạ Ái Quốc năm đó ở phố Mười Ba Kim Vĩnh!"
Lý Hồng Quyên bị anh Ba làm cho hoảng sợ, nghe thấy cái tên này, lúc sau cảm thấy thực quen tai, suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nhớ ra anh Ba, cũng là vừa mừng vừa sợ: "Tạ Ái Quốc?! Cậu con mẹ nó sao lớn như vậy?!"
Mọi người, bao gồm cả Cố Ninh đều bị tiết mục cố nhân tương phùng đột nhiên xảy ra của hai người này người làm cho sợ ngây người.
