CÁNH CỬA TRÙNG SINH Ở MẠT THẾ

Cảnh tượng quen thuộc hiện lên, kèm theo mùi hôi thối của xác sống, Cố Ninh mở to mắt không dám tin nhìn xung quanh.

“Đây… đây là…”


Trước mặt Cố Ninh la liệt thi thể xác sống, tỏa ra mùi thối mà cô đã sớm miễn nhiễm. Hầu hết các xác sống ở đây đều đã bị chém chết… 


Cô thực sự đã trở lại mạt thế!


Lông tơ cả người Cố Ninh đều dựng lên, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Đây rốt cuộc là chuyện gì… cô nhớ rõ cô đang nằm trên giường, mắt cũng chưa hề nhắm lại, một ánh sáng trắng vừa lóe lên đã  đến căn phòng trắng kia, đẩy cánh cửa ra liền xuất hiện ở nơi này…


Ở trong cảnh tượng như vậy, đột nhiên, một bàn tay đặt lên trên vai cô!


Lông tơ cả người Cố Ninh tức khắc dựng thẳng, một tay bắt lấy cổ tay đặt trên vai chính mình, xoay người một cái, lộn cái tay kia qua! 


Đang muốn ra tay tàn nhẫn, bỗng nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tiếp: "Ai da,  ái da ái da!"


Là con người?


Cố Ninh buông lỏng tay ra theo bản năng, sau đó tập trung nhìn lại.


Chủ nhân của bàn tay kia là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi nuôi râu dê, trên người mặc một bộ áo dài màu xanh xám bẩn thỉu, tóc bóng như dính dầu mỡ, đang che cổ tay phải không ngừng hít vào.


Cố Ninh đứng ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ, đồng thời thấy có vẻ kỳ lạ,

mình đã dùng nhiều sức như vậy sao?


"Cô gái này, vẫn còn trẻ mà sao tay lại cứng rắn như vậy? Hả?" Người

nọ đè thấp giọng quát.


"Xin lỗi, cháu tưởng xác sống." Cố Ninh thành thành thật thật nói.


"Nếu chú là xác sống, chú còn đặt tay lên vai cháu sao? Chú trực tiếp há mồm ăn cháu luôn cho rồi......" Người đàn ông còn chưa dứt lời! Liền nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ đối diện biến đổi, sau đó một phen đoạt lấy đao trong tay ông ta lao về phía bóng đêm phía sau ông ta!


Chỉ nghe được phía sau truyền đến một tiếng gào rống đau khổ!

Ông ta nơm nớp lo sợ quay đầu lại, suýt chút nữa đã bị dọa chết, loáng thoáng nhìn thấy trong bóng đêm, một gương mặt dữ tợn cách chính mình không đến 1 mét, nếu đao kia chậm một chút nữa thì ông ta đã bị cắn rồi.


Ông ta còn chưa kịp cảm ơn đã nghe thấy giọng nói căng thẳng của cô gái nhỏ kia: "Chạy mau, đằng sau có rất nhiều đang lại đây."


Rất nhiều đang lại đây?!

Lúc này còn có rất nhiều cái gì được chứ?!


Ông ta không kịp nghĩ gì, vội vàng đuổi theo cô gái nhỏ phía trước, xách

áo dài tới đầu gối, giơ chân chạy nhanh trong bóng đêm, căn bản không

rảnh suy nghĩ, hiện tại tối như vậy, sao cô gái kia có thể thấy được rất nhiều xác sống đang lại đây. 


Ông ta vừa mới chạy được một đoạn, thấy mái tóc vàng của Cố Ninh đã sắp biến mất trong bóng đêm, liền sốt ruột lên, muốn chạy nhanh đuổi theo, nhưng trên đường không có đèn, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu, ông ta sốt ruột, dưới chân cũng không biết vướng phải thứ gì, cả người ngã sấp về phía trước, đến khi ngửa đầu lên, nơi nào còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia? 


Nghe tiếng bước chân xác sống cọ xát trên mặt đất sắp tới gần, tức khắc ông ta bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng từ trên mặt đất vừa lăn vừa bò dậy, chạy một đoạn mới nhận ra, trong tay trống rỗng, tức khắc thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp! Đao của mình đã bị cô bé kia lấy mất!"


Cố Ninh mặc áo ngủ, đi chân trần, cầm đao chạy vội trên con đường hỗn loạn, chạy một hơi hết hai con phố, đến khi tới một nơi tương đối an

toàn mới dừng lại.


Chờ đến khi cô dừng lại mới phát hiện người đàn ông râu dê kia đã bị

mình bỏ lại, hơn nữa trong tay cô còn cầm đao của hắn.


Nhưng Cố Ninh cũng không có ý tưởng vòng trở lại tìm ông ta, lúc này, chỉ có thể cầu cho ông ta có nhiều phúc, dù sao cô cũng đã cứu ông ta một mạng, coi như cái đao này chính là quà cảm ơn của ông ta đi.


Cố Ninh nghĩ như vậy, nhìn xung quanh một phen, muốn tìm một nơi an toàn vượt qua buổi tối hôm nay trước.


Đột nhiên, giống như có tiếng xe đang chạy nhanh đến đây, ngay sau đó

chiếc Minibus kia liền dừng ở trên đường cách cô không đến 5 mét, cô

còn chưa kịp phản ứng đã có một luồng ánh sáng bắn đến, chiếu

lên trên người Cố Ninh.


"Còn thất thần làm gì? Mau lên xe!" Một cô gái trên xe nhô đầu ra,

không kiên nhẫn hô về phía Cố Ninh.


Cố Ninh do dự một chút.


Một nam sinh ở một bên khác của xe thò ra tới, vừa kinh ngạc

vừa vui sướng hô lên: "Chị Cố Ninh?!"


Sau đó, một nam sinh tầm 22 tuổi từ trên ghế điều khiển nhảy xuống,

chạy tới bên này.


"Chị Cố Ninh, sao lại là chị?! Sao chị lại ở nơi nguy hiểm này một mình?......" Giọng nói ngạc nhiên của hắn hoàn toàn không kìm nén, nhìn Cố Ninh với vẻ kỳ lạ.


Sau đó Cố Ninh mới phát hiện trên người chính mình đang mặc áo ngủ

hình hoạt hình, đi chân trần, trong tay còn cầm một cây đao. Ý tưởng thứ nhất hiện lên trong đầu Cố Ninh là, may mắn cô có thói quen mặc nội y khi đi ngủ, cô sửng sốt một lát, sau đó trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng cực kỳ vớ vẩn.


"Chị Cố Ninh?" Thấy vẻ mặt Cố Ninh như suy tư gì, Trình Minh

không nhịn được khẽ gọi một tiếng.


Cố Ninh hồi phục lại tinh thần, nhìn nam sinh vẻ mặt quan tâm trước

mắt.


"Ngại quá, em là ai?"


Trình Minh không nhịn được thất vọng một chút, nhưng vẻ mặt vẫn cao

hứng nói: "Em là Trình Minh. Sinh viên năm ba đại học Lâm Xuyên. Thời

điểm em vào đại học Lâm Xuyên chính chị đón em ở ga tàu hỏa."


"A, vậy sao. Chào em." Rất hiển nhiên, phản ứng của Cố Ninh là

căn bản không nhớ rõ có người này.


Nhưng hiện tại hoàn cảnh này hiển nhiên không phải thời cơ tốt để

nói chuyện phiếm, người trên xe đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn: "Trình Minh! Hai người muốn ôn chuyện có thể đợi một chút nữa hẵng ôn không?! Lên xe trước đi!"


Sau đó Trình Minh mới nói: "Chị Cố Ninh, chúng ta lên xe trước rồi nói

sau? Trong xe đều là bạn học của em! Rất an toàn!"


Cố Ninh không do dự, quyết định lên xe trước lại nói, rốt cuộc nơi

đây cũng không an toàn.


Cố Ninh vừa mới ngồi lên xe, liền nghe được sau lưng vang lên âm

thanh âm u.


"Cô gái nhỏ, lại gặp mặt......"


Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau,

lại có thể là người đàn ông trung niên mặc áo dài vừa rồi, đang nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm.

Cố Ninh cười gượng hai tiếng: "À, đúng vậy."


Người đàn ông trung niên kia nói: "Có thể trả đao lại cho chú rồi chứ."


Cố Ninh hậm hực trả lại đao.

"Mọi người, giới thiệu một chút, đây là chị Cố Ninh. Về sau sẽ ở

cùng chúng ta." Trình Minh vừa lái xe vừa nói.


Trên xe vốn dĩ có ba nam hai nữ, bèn chào hỏi làm quen với nhau một

lát.


"Các cháu gọi chú là đạo trưởng Giả là được, trước kia chú hành nghề

xem bói." Người đàn ông trung niên kia nói.


Khó trách trên người ông ta mặc áo dài màu xanh xám, hóa ra là một đạo sĩ.


Người tóc húi cua mặc đồ thể thao tên Dương Duy, người đeo kính

đen mặc quần áo kẻ ca rô tên Trương Siêu, còn có một nam sinh tóc mái che khuất nửa bên mắt tên Tạ Vũ Hồng. Hai nữ sinh đều rất xinh đẹp, một người tên Hoàng Mộng Dao, một người tên Tiếu Vân Vân, nhưng Cố Ninh vừa thấy mái tóc của các cô liền có hơi chút buồn cười, một người tóc đen thẳng dài, một người tóc quăn dài, đều rối tung, trước mạt thế hai kiểu tóc này thoạt nhìn rất nữ thần, nhưng sau mạt thế còn duy trì kiểu tóc này thì có hơi trói buộc.


Nghe Trình Minh giới thiệu xong, Dương Duy không có ý tốt cười

nói: "Trình Minh, cậu quen một đàn chị xinh đẹp như vậy, sao trước

kia không nghe thấy cậu nhắc tới bao giờ."


Trên thực tế, Cố Ninh thật sự không tính là xinh đẹp, diện mạo cô

giống mẹ, tuy rằng mi thanh mục tú, nhìn kỹ cũng có thể thấy được vài phần xinh đẹp, nhưng đặt ở trong đám người cũng không nổi bật lắm. 


Tuy nhiên, sau khi mái tóc đen của cô biến thành thành mái tóc vàng cũng đủ loá mắt, tóc ngắn rũ đến bả vai, là chính cô dùng kéo cắt, có chút so le không đồng đều, nhưng sánh đôi với mái tóc vàng, lại có một loại cảm giác đẹp hoang dại.\


Bỗng nhiên, Hoàng Mộng Dao kỳ quái hỏi một câu: "Chị đã gội đầu

à?"


"Đúng vậy, thơm quá." Tiếu Vân Vân cũng ghé sát vào Cố Ninh ngửi

một chút, sau đó vẻ mặt quái dị nhìn cô: "Chị kiếm được dầu gội và nước từ đâu  vậy?"


"Không phải chứ? Hiện tại thiếu nước dữ lắm, chị vẫn có thể dùng nước để gội đầu được sao?" Tạ Vũ Hồng không nhịn được nói.


Cố Ninh không có lời gì để nói.


Vẫn là Trình Minh không nhịn được ra mặt thay cho Cố Ninh: "Được

rồi, chị ấy cũng không phải dùng nước của các cậu, các cậu quản nhiều

như vậy làm gì?"


Hoàng Mộng Dao cười mỉa một tiếng: "Trình Minh, cái gì gọi là không dùng nước của chúng tớ? Hiện tại toàn thế giới đều thiếu nước, chị ấy dùng một chút, chúng ta liền ít đi một chút. Sao lại không liên quan đến

chúng ta?"


Lời này có hơi cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.


Cố Ninh lại lười cãi nhau cùng cô ta, nhắm mắt lại.


Hoàng Mộng Dao còn muốn nói thêm, lại bị Tiếu Vân Vân ở bên cạnh

kéo một chút: "Đừng nói nữa.". Sau đó cô ta mới cười giễu một tiếng, không nói thêm nữa.


Không khí trong xe có hơi xấu hổ.

Cả đường không ai nói gì.


Xe thuận lợi dừng ở bên ngoài một gara bí ẩn loại nhỏ, lấy vật tư kiếm được từ trong cốp xe ra ngoài.

Trình Minh đi đến phía trước cửa sắt gara, gõ vài cái theo tiết tấu. 


Hoàng Mộng Dao đột nhiên mang theo châm chọc nói với Cố Ninh ở

bên cạnh: "Đúng rồi, chị Cố Ninh, chúng em vốn dĩ cũng không có nhiều

đồ ăn lắm, khi chị lên xe, em còn lo lắng phải chia cho chị một phần. Nhưng hiện tại nếu chị đã có nước để gội đầu, vậy nhất định cũng không lo thiếu đồ ăn nhỉ?."


Nhìn Cố Ninh là có thể hiểu ngay, thực rõ ràng là không có đồ ăn, lời

này của Hoàng Mộng Dao có thể nói là khắc nghiệt.


Cố Ninh giống như không nghe được, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.


Vị đạo trưởng Giả kia vẫn luôn rúc ở bên cạnh đội ngũ không lên tiếng.


Bên trong cửa sắt truyền đến một giọng nói: "Ai?"


"Trình Minh."


Sau đó cửa sắt mới chậm rãi được kéo lên, lên tới độ cao nửa người

liền ngừng lại, Cố Ninh đi theo Trình Minh khom lưng vào trong.


Đây là một bãi đỗ xe có thể chứa được mười chiếc xe con loại nhỏ,

nhưng bên trong không có một chiếc xe nào, khắp nơi trong nhà ở đều là người.


Cố Ninh nhìn lướt qua, đại khái có tầm hai trăm người. Có già có trẻ, tất cả đều chỉ dùng một ít công cụ đơn sơ, trải một tầng trên mặt để nằm ngủ.


Nghe được âm thanh miệng cống mở ra, rất nhiều người đều bừng

tỉnh, yên lặng nhìn về bên này.


Sau khi cửa sắt được hạ xuống, người đàn ông mở cửa khoảng chừng 27-28 tuổi, dùng đèn pin thực không lễ phép chiếu toàn bộ trên dưới một lượt, cố tình nhìn thoáng qua đạo trưởng Giả và Cố Ninh, sau đó nói: "Người sống à?"


Hoàng Mộng Dao cười nói với ý sâu xa: "Anh Trần, đây là

đàn chị cùng trường của tụi em. Thế nào, trông không cũng được đúng không?"


Ánh mắt anh chàng được gọi là anh Trần kia hơi thay đổi, ẩn thâm ý gật đầu: "Đúng là rất xinh đẹp."


"Anh Trần. Đây là vật tư hôm nay chúng em kiếm được." Trình Minh trực tiếp đi tới phía trước Cố Ninh, thân thể cao lớn che Cố Ninh kín mít.


"Chỉ một chút như vậy sao?" Tiểu Trần không hài lòng. Trong bao

tải chỉ có bốn năm bình lớn đựng nước khoáng, cộng thêm mấy gói khoai lát, mười mấy chiếc bánh mì, còn có một ít bánh quy.


"Anh Trần, hiện tại bên ngoài xác sống càng ngày càng nhiều, hơn nữa người đi tìm vật tư cũng rất nhiều, đa số siêu thị đều đã bị cướp sạch, chúng em cũng chỉ có thể nhặt chút đồ trên mặt đất mà người khác chưa kịp lấy...... Thật sự là không tìm thấy được nhiều hơn." Trình Minh giải thích.


"Thôi được, quy củ cũ." Tiểu Trần nói xong rồi ra hiệu cho mấy thanh

niên bên cạnh.


Mấy thanh niên liền tiến lên lục soát người bọn họ. Hai nữ sinh Hoàng Mộng Dao và Tiếu Vân Vân bị sờ lên sờ xuống ăn không ít đậu phụ, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, hiển nhiên là đã quen với cách này.


Đạo trưởng Giả cũng cực kỳ biết điều duỗi tay ra, để kệ bọn họ lục soát một lượt ở trên người ông ta.


"Aizz, anh Tiểu Trần." Bỗng vẻ mặt Hoàng Mộng Dao tỏ khó hiểu hỏi: "Không cần soát người chị Cố Ninh sao?"


Bên kia, Cố Ninh chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, nếu giấu đồ gì chỉ cần liếc

mắt một cái liền có thể nhìn ra được, cho nên lúc này cũng không ai nghĩ đến lục soát thân thể cô. Được Hoàng Mộng Dao nhắc nhở, mọi

người đều nhìn về phía Cố Ninh đang mặt vô biểu cản đứng một bên ngay lập tức.


Trình Minh có hơi không dám tin, nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Dao, sau đó lập tức nhìn về phía Cố Ninh.


Đạo trưởng Giả cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Dao.


Tiểu Trần đầu tiên là sửng sốt một chút, có hơi chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hoàng Mộng Dao một cái, sau đó cười ha ha hai tiếng nói với Cố Ninh: "Thật ngại, vị tiểu thư này, đây là quy củ ở nơi đây của chúng tôi......" Nói xong, hắn liền tiến lên định lục soát thân thể Cố Ninh.


Trình Minh và đạo trưởng Giả đồng thời muốn tiến lên ngăn cản, bỗng 

thấy Cố Ninh lui về phía sau một bước, sau đó nhìn Tiểu Trần kia nói:

"Thật ngại quá." cô hỏi: "Xin hỏi là mỗi người muốn gia nhập nơi này đều phải bị soát người sao?"


Tiểu Trần gật đầu: "Đương nhiên!"


"Vậy là tốt rồi." Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra: "Tôi không định gia nhập nơi này, vậy không cần soát người tôi."


Cố Ninh vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin