Chương 36: Dị năng


Sau khi Cố Ninh thấy rõ con vật mạnh mẽ chồm tới chỗ cô kia, trong lòng lộp bộp một chút, lông tơ cả người nháy mắt đều dựng lên!

Đó là một con chó tang thi màu đen, không lớn như con chó săn tang thi lần trước, con chó tang thi này chỉ to như một con chó nhà bình thường, trên bụng bị rách một lỗ lớn, ruột từ trong chiếc lỗ kia chảy ra, treo lòng thòng ở trong bụng, một nửa bị kéo trên mặt đất, quấn tro bụi bùn đất kết thành một vật màu xám thật lớn. Nó lại phảng phất không hề phát giác, trong nháy mắt chồm ra từ trong bóng tối giống như là một tia chớp màu đen, nếu không phải cảm quan của Cố Ninh nhanh nhạy, phản ứng nhanh nhẹn, lúc này chỉ sợ đã bị nó cắn một ngụm!

Cố Ninh không rảnh phân tâm suy nghĩ cổng trường đã xảy ra chuyện gì, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con chó tang thi này, con chó tang thi không có cho cô cơ hội gỡ súng sau lưng xuống, may mà trong tay Cố Ninh còn có dao.

Không chờ Cố Ninh giơ dao, con chó tang thi đã lại lần nữa chồm về phía cô! Nó thế tới cực nhanh, ở trong không gian hẹp hòi, thân hình nó lại chiếm hết tiện nghi, hơn nữa trừ phi chặt bỏ được đầu chó hoặc là trực tiếp băm vụn đầu nó, công kích các bộ phận khác cơ bản không có hiệu quả, Cố Ninh bị buộc chật vật đến cực điểm, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh tự bảo vệ mình, căn bản không rảnh phản kích.

May mà trong phòng còn có chút bàn ghế, con chó lại hoàn toàn không có bất luận chỉ số thông minh gì, chỉ bằng bản năng vồ cắn con mồi, Cố Ninh dựa vào chướng ngại vật tránh né, trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều không làm gì được đối phương.

Con chó tang thi kia nếu có linh trí, lúc này chỉ sợ cũng bị công phu tránh né trơn như trạch của Cố Ninh chọc giận.

Nhưng Cố Ninh cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, trong lòng cô vẫn còn vướng bận cổng trường càng ngày càng dày đặc tiếng súng và tiếng thét chói tai.

Ba mẹ cô vẫn còn ở trong trường, nếu cửa bị phá, Cố Ninh không dám nghĩ tiếp.

Thu liễm tâm thần, nhìn con chó tang thi muốn vượt qua cái bàn phóng lại đây, Cố Ninh cũng không có né tránh, mà là ở trong nháy mắt khi con chó tang thi nhảy lên! Cố Ninh một chân mạnh mẽ đá vào trên bàn, chiếc bàn bên kia lập tức liền bay lên trời tông trúng bụng con chó tang thi! Cố Ninh thấy một kích đắc thủ, trên mặt chưa lộ ra vui mừng, chỉ là lại lần nữa nâng một chân lên, con chó tang thi hí một tiếng, sau đó bị một cỗ lực mạnh mẽ dọc theo mặt bàn truyền tới đâm bay!

Một đạp này của Cố Ninh dùng toàn lực, cạnh bàn đâm bụng con chó tang thi dính vào bờ tường loang lổ, con chó tang thi vẫn còn giãy giụa muốn trốn ra, Cố Ninh tự nhiên sẽ không cho nó cơ hội này, cô nhảy lên bàn, lấy lực lượng tự thân ép cho cái bàn không thể nhúc nhích, gắt gao giam cầm con chó tang thi giữa mép bàn và bờ tường, dao trong tay không chút do dự hung hăng băm xuống đầu con chó tang thi. Cô nhớ rõ anh Ba đã từng nói với cô, con chó săn tang thi trong căn nhà kia dù bị bắn một phát súng vẫn cứ không chết, Cố Ninh liền cũng không dám thiếu cảnh giác, trực tiếp một đao chặt bỏ đầu con chó tang thi, làm nó đầu mình hai nơi.

Nửa thân mình bị chặt đứt dọc theo khe hở mép bàn rơi xuống, không nhúc nhích.

Chiếc đầu chó lại lăn ở trên mặt bàn.

Trong lòng Cố Ninh vừa động, một đao đi xuống bổ đầu con chó ra làm đôi, sau đó dùng mũi đao ở kia phá vỡ đầu chó, một nửa không có, lại tìm một nửa kia, rốt cuộc, mũi đao cũng chạm vào một vật nhỏ cứng rắn. Trong lòng Cố Ninh không nhịn được vui vẻ, mũi đao gảy vật cứng kia lên khỏi đám óc hư thối, lộ rõ hình dạng là một hạt châu thuần sắc trắng, Cố Ninh cũng bất chấp dơ, lau sạch hạt châu kia lên giẻ lau, lộ ra nguyên hình thuần tịnh của nó, Cố Ninh lúc này cũng không kịp nhìn kỹ, chỉ cất vào trong túi, sau đó liền ghìm súng chạy đi ra ngoài.

Vừa mới hiện thân, liền có một con tang thi nữ nhào tới cô. Viên đạn hữu hạn, Cố Ninh không nỡ dùng, trực tiếp dùng đầu súng hung hăng thọc qua! Khiến nó ngã về sau, cô liền bay nhanh rút dao bên hông ra cắm vào mặt con tang thi nữ! Động tác rút dao này khi có thời gian rảnh Cố Ninh đều luyện tập, đã thuần thục vô cùng, mà lực tay cô vô cùng lớn, lúc này nếu đổi thành một cô gái bình thường, chỉ sợ sẽ phải chạy lấy đà mới có thể cắm dao vào đầu con tang thi.

Nhưng Cố Ninh chỉ cần làm ba động tác, rút đao, giơ tay, thọc xuống, con tang thi kia liền ngã xuống, không bao giờ có thể động đậy được nữa, tất cả đều nhờ lực lượng của Cố Ninh khác hẳn với người thường, cùng với độ chính xác cô đã rèn luyện ra được sau vô số lần ở giữa sinh tử.

Lúc này, Cố Ninh mới có rảnh để quan sát thế cục, khi cô thấy tình huống bên ngoài, phản ứng đầu tiên của cô là lắc mình vào nhà, đóng cửa lại. Sau đó hé cửa ra một khe hở nhỏ nhìn trộm.

Lúc này cổng trường đã chen đầy tang thi, đám tang thi phía trước nhất đang thò tay qua khe hở cửa sắt quờ quạng vơ tóm, từ trong cổ họng phát ra tiếng hí hưng phấn, cơ khát, liều mạng muốn chen vào trong cửa sắt, chen chen lấn lấn, nhốn nhốn nháo nháo ít nhất cũng phải có đến hai ba trăm con!

Đây mới chỉ là cổng chính, ra ngoài cổng trường chính là một con đường, trên con đường này còn không ngừng có tang thi vọt tới bên này, có thể là mùi của con chó tang thi vừa chết trong phòng đã ngăn chặn mùi trên người Cố Ninh, Cố Ninh chỉ hé ra một khe cửa cực nhỏ, không ngừng có tang thi tập tễnh đi qua chỗ Cố Ninh tiến lên phía trước, cũng không có phát hiện nơi này có một người sống đang trốn tránh.

Tiếng súng vẫn còn liên tục vang lên, từng hàng tang thi bị bạo đầu ngã xuống đất, nhưng lại có càng nhiều tang thi hơn dẫm lên thi thể chúng nó nảy lên.

Nếu chỉ là tang thi thì vẫn chưa đủ để làm người sinh ra quá nhiều sợ hãi, nhưng trong đàn tang thi này lại có mấy chục con tang thi động tác nhanh nhạy, đang có ý đồ bò lên trên cửa sắt, khiến tim gan người muốn nứt ra.

Cửa sắt bị càng ngày càng nhiều tang thi chen đến kẽo kẹt rung động.

Chiếc khóa lớn trên cửa sắt loạng choạng một chút, va chạm vào cửa sắt, tùy thời đều có khả năng bị phá tan.

Đại bộ phận họng súng đều nhắm ngay tang thi ý đồ leo cửa sắt.

Nhưng mà, đại bộ phận mọi người ở trước mạt thế đều không có quá nhiều cơ hội nổ súng, kỹ năng bắn súng cũng không có tinh vi, thường thường vài phát đạn bắn qua, không phải bắn vào không khí thì chính là bắn trúng bộ vị khác của tang thi. Mà trên cơ bản, người có thể ở trong ba phát súng bắn trúng tang thi, đều là các binh lính.

Cố Ninh tự nhiên cũng thấy được những con tang thi thân thể linh hoạt, ý đồ leo lên cửa sắt, hoàn toàn không giống với tang thi trước kia cô biết, làm người chỉ nhìn đã cảm giác được một trận ác hàn và tuyệt vọng.

Cố Ninh nghe thấy tiếng súng không ngừng vang lên, nhưng mà tang thi leo lên cửa sắt lại phải vài phát súng mới có thể đánh hạ được một con, có một con thậm chí đã bò tới trên đỉnh mới bị bắn rơi! Trong lòng Cố Ninh run sợ, nếu có tang thi đột phá được cửa vọt vào trong, như vậy mọi người ở bên trong, bao gồm cả ba mẹ cô, đều tay không tấc sắt, không hề có năng lực phòng ngự liền sẽ rơi vào nguy hiểm.

Duy nhất đáng mừng chính là, tường vây của trường học cũng đủ cao, mặc dù cũng có tang thi thử lướt qua tường vây, nhưng đều là phí công vô ích.

Tiệm cơm nhỏ này tổng cộng có ba tầng, tầng một là tiệm cơm, lên trên chính là phòng ở. Cố Ninh không có do dự, cõng súng vòng đến cửa sau tìm được cầu thang chạy lên trên.

Không ngừng có tang thi động tác nhanh nhẹn leo lên trên, gần như bò đầy cánh cửa sắt, cảm giác rậm rạp làm người sởn tóc gáy, hơn nữa có một bộ phận thậm chí còn bò tới địa phương tương đối cao, sau đó mới bị bắn rơi xuống.

Mặt khác còn có một ít tang thi đang va chạm vào cửa hông ở bên cạnh cửa chính. Cánh cửa hông cũng không vững chắc, không chịu được vài lần va chạm. Bạch Lang kêu mười mấy người dùng thân thể lấp kín cánh cửa kia, sau đó sắc mặt thập phần khó coi nhìn đầu sỏ gây tội dẫn đàn tang thi tới.

Hơn mười người ban đêm hôm qua dùng một số lớn vật tư đổi lấy cư trú ở ký túc xá.

Nửa giờ trước, bọn họ vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào nơi tụ tập, không quá mười phút, tang thi liền bao vây cổng trường.

Lúc này bọn họ đã bị người của Bạch Lang bao vây.

Ân Tang và nam nhân đeo mắt kính, mặc sơ mi trắng đứng chung một chỗ, trong ánh mắt mỹ diễm phát ra vô số hình viên đạn, nếu con mắt hình viên đạn có thể hóa thành thực chất, chỉ sợ những người đó đã sớm bị tước thành mảnh nhỏ.

"Nếu Cố Ninh và anh Ba bọn họ ở đây thì tốt." Trình Minh cau mày nhìn số tang thi ở cổng lớn giết mãi không hết.

Trình Minh và đạo trưởng Giả đi ra ngoài xem tình huống, Tạ Vũ Hồng và Hoàng Mộng Dao lưu tại ký túc xá chiếu cố ba mẹ Cố Ninh.

Lúc này đại bộ phận người đều lưu lại trong tòa nhà, nghe tiếng súng ở bên ngoài, khẩn trương chờ đợi. Chờ đợi thắng lợi, hoặc là chờ đợi bị tang thi xông tới.

Mà có một bộ phận nhỏ người lại đi ra ngoài tòa nhà, xem tình huống.

Cố Ninh chạy nhanh tới tầng cao nhất, cách cửa lớn bên kia đại khái khoảng tầm hơn 300 mét, cô tìm một góc độ thuận lợi, sau đó họng súng nhắm ngay con tang thi đang leo lên cửa sắt, sau khi nhắm chuẩn, bóp cò súng…

Pằng!

Viên đạn chuẩn xác không có lầm xuyên vào ót tang thi.

Một tiếng súng vang lên ở phía bên Cố Ninh, tuy rằng âm thanh khá lớn, nhưng tiếng súng bên kia còn dày đặc hơn, cũng không có người chú ý đến bên này, ngay cả tang thi thính giác nhạy bén cũng không có bị hấp dẫn lại đây, vẫn không ngừng lao đến cửa sắt bên kia.

Cố Ninh tiếp tục nhắm chuẩn con tiếp theo.

Bình quân mỗi năm giây nã một phát súng.

Mười phát đạn, ít nhất có tám phát đoạt mệnh.

Nhóm tay súng bên trong cửa sắt còn đang có chút buồn bực, lập tức cảm thấy kỳ quái sao tỉ lệ ghi bàn của bọn họ lại cao lên nhiều như vậy. Không ngừng có tang thi từ trên cửa sắt rơi xuống, lọt vào trong đàn tang thi. Nhưng mà tang thi giống như là vô cùng vô tận, giết một đám lại nảy lên tới một đám.

Nhưng trên cửa sắt vừa rồi còn bò đầy tang thi hiện tại lại lập tức bị quét sạch một mảnh, vẫn khiến cho người nào đó chú ý.

Nam nhân mặc sơ mi trắng chú ý tới có một con tang thi ngã xuống, nhưng toàn bộ mặt đều không có lỗ đạn, vậy nơi phát ra phải là ở đằng sau.

Đôi mắt sau cặp kính rất nhanh liền tỏa định mái nhà lầu 3 đối diện, trầm giọng nói: "Trên mái nhà đối diện có người."

Ân Tang đứng ở bên cạnh người hắn lập tức ngẩng đầu theo ánh mắt hắn nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên trên đó có người cầm súng, kinh ngạc nhướn mày: "Là cô ta?!"

Thật sự là mái tóc vàng của Cố Ninh quá mức nổi bật, rất khó không nhận ra cô.

Cố Ninh lại hoàn toàn không biết chính mình đã bị phát hiện, tự nhiên cũng không để bụng, chỉ chuyên chú nhắm chuẩn, sau đó nổ súng, vỏ đạn văng ra, viên đạn bắn nhanh đi ra ngoài, xuyên qua đầu một con tang thi.

Càng ngày càng nhiều người phát hiện ra cô.

"Đạo trưởng Giả! Chú xem! Cố Ninh ở nơi đó!" Trình Minh kích động chỉ vào mái nhà lầu 3 ở đối diện.

Đạo trưởng Giả híp mắt nhìn thấy nơi đó có một dúm tóc vàng, tức khắc liền xác nhận là Cố Ninh.

Ở nơi tụ tập này, cái tên Cố Ninh cũng không nổi danh, nhưng mái tóc vàng của cô lại có mức độ nổi tiếng không nhỏ.

Tức khắc khiến cho một trận kinh hô.

Bạch Lang nhìn thoáng qua mái nhà đối diện, nổ súng đánh hạ một con tang thi, sau đó nói với Bùi Kính đứng đầu mười mấy người kia: "Một giây trước khi cánh cửa này của tôi bị phá, tôi sẽ đưa mấy người đi Tây Thiên."

Nhan Ngọc vẫn luôn đứng ở bên cạnh Bùi Kính không áp được lửa giận, quát: "Vậy còn không bằng anh đi chết trước đi!" Khi rống ra câu này, cô đồng thời mở bàn tay ra, sau đó đẩy về phương hướng Bạch Lang!

Bùi Kính ở bên cạnh không kịp ngăn cản, tức khắc sắc mặt đại biến! "Nhan Ngọc!"

Ngay khi cô đẩy bàn tay ra! Một quả cầu lửa to bằng quả bóng đá xuất hiện trước tay cô! Ngọn lửa cháy bập bùng, nháy mắt khi quả cầu lửa xuất hiện, không khí chung quanh liền cao thêm mấy độ! Vốn dĩ âm thanh rống giận sắc nhọn của Nhân Ngọc đã hấp dẫn không ít ánh mắt, lúc này mắt thấy một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện thậm chí càng làm người khiếp sợ! Theo đôi tay Nhan Ngọc đẩy lên trước, quả cầu lửa liền ‘vù’ một tiếng bay đi, lao thẳng tới mặt Bạch Lang!

Mọi người vây xem đều bị hấp dẫn ánh mắt, nhìn quả cầu dưới sự thao tác của Nhan Ngọc cấp tốc bay về phía Bạch Lang! Ai cũng khiếp sợ, tức khắc vang lên một trận tiếng kinh hô!

Cố Ninh đứng ở mái nhà đối diện, sự tình phát sinh ở bên kia hiện ra ngay phía dưới mí mắt cô, cô vô cùng rõ ràng nhìn thấy quả cầu lửa kia đột nhiên xuất hiện, sau đó ở dưới sự thao tác của Nhan Ngọc bay đi ra ngoài, dưới khiếp sợ, cô thậm chí đã quên nổ súng!

Tốc độ của quả cầu lửa cực nhanh, chớp mắt đã đến phụ cận!

"Bạch Lang! Cẩn thận!" Ân Tang cùng nam nhân mặc sơ mi trắng đồng thời kêu lên.

Ngay cả Cố Ninh cũng không nhịn được khẩn trương lên.

Bạch Lang nhìn chằm chằm quả cầu lao thẳng đến hắn, khuôn mặt lãnh túc, ánh mắt sâm hàn, trên mặt lại không có chút kinh hoảng nào, hắn không tránh không né, giơ súng lên nhắm ngay quả cầu lửa kia, pằng pằng pằng! Mấy tiếng súng vang lên. Quả cầu kia nhìn như đáng sợ, nhưng dưới lực đánh liên tục của viên đạn, cũng chia năm xẻ bảy mở ra, lập tức từ giữa không trung rơi xuống dưới.

Bạch Lang đạp chân lên quả cầu rách nát kia, họng súng nhắm ngay Nhan Ngọc, hắn thậm chí còn mang theo một chút tươi cười, chỉ là tươi cười này lại là sâm hàn vô cùng: "Ngượng ngùng, người chết trước vẫn là cô."

Vô số họng súng đều thay đổi lại đây, nhắm ngay Nhan Ngọc cùng mười mấy người kia, đoàn người vừa rồi còn mang theo biểu tình xem diễn, lúc này đều khẩn trương lên. Chỉ có binh lính liên 3 thủ ở nhà vẫn cứ xạ kích tang thi ngoài cửa.

Tình thế chuyển biến bất ngờ!

Nhan Ngọc bị nhiều họng súng tối om hướng tới, không thể ngăn chặn run rẩy một chút, cô hoàn toàn không nghĩ tới quả cầu lửa do chính mình phát ra sẽ bị người dùng súng đánh nát! Mà ở dưới nhiều họng súng như vậy, cô căn bản không có dũng khí lại phát ra quả cầu lửa thứ hai.




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin