Chương 70: 


Một đội người đứng ở phía sau Cố Ninh, tất cả đều lâm vào tình trạng hoảng hốt.

Cuối cùng anh Ba suy sụp nói: "Cố Ninh, cháu đi đâu kiếm được quầy trữ đồ lớn như vậy, có thể chứa được nhiều như vậy!"

Trương Tiểu Bạch cũng hỏng mất: "Cố Ninh cô quả thực chính là mở hách! Trước đó còn không có dị năng! Vừa có liền có hẳn ba cái! Ba hệ dị năng! Nói nổi sao?! Chúng tôi còn muốn sống hay không?!"


Chỉ có đôi mắt đạo trưởng Giả vui vẻ mị thành một đường kẻ, cảm thán chính mình thật là mắt sáng như đuốc, từ rất sớm đã nhìn ra Cố Ninh không phải vật trong ao, hiện tại một mình cô đã có đến ba hệ dị năng, đây là cái khái niệm gì?!

Tất cả đám lính đều điên cả rồi.

Cố Ninh trịnh trọng nói: "Tôi hy vọng dị năng chữa khỏi của tôi mọi người có thể giúp tôi bảo mật, dị năng hệ không gian tốt nhất cũng không cần nói với ai."

Anh Ba bình tĩnh lại nói: "Không sai, nếu dị năng này của cháu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái lớn." Ở mạt thế, điều kiện chữa bệnh ác liệt khó có thể tưởng tượng, nếu để người ta biết Cố Ninh có dị năng chữa khỏi, sẽ tạo thành phiền toái vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Mọi người ở đây hiển nhiên đều tưởng tượng được lợi hại trong đó, tất cả đều nhất nhất đồng ý.

Sau đó liền vui vui vẻ vẻ vây quanh Cố Ninh đi xuống lầu một.

Khi Bạch Lang, Trang Thần bọn họ tới bách hóa Hải Ninh, nhìn cửa bị vỡ vụn đầy đất và mặt đất ướt dính liền biết nơi này đã có người tới, nhưng mà, khi bọn họ tiến vào bên trong đối mặt với lầu một trống rỗng vẫn bị chấn kinh, tất cả đều lâm vào trầm mặc trong ngắn ngủi.

Sau đó một nam nhân khiếp sợ nói: "Sao có thể?!"

Trang Thần cũng có chút khiếp sợ.

Trước mạt thế một ngày cô còn đã từng tới nơi này, nơi này chủng loại đa dạng, hơn nữa số lượng khổng lồ, tuyệt đối không có khả năng dọn đến sạch sẽ như vậy, trên mặt đất ngay cả bánh quy rơi rụng cũng không có, thậm chí ngay cả kệ để hàng cũng không thấy, sao có thể được?

Khi toàn bộ bọn họ còn chưa hiểu gì.

Có người từ trên lầu hai đi xuống dưới.

Tiếng bước chân và tiếng cười nói thoải mái quậy với nhau phá lệ bắt mắt.

Bạch Lang vung tay lên, các dị năng giả bao gồm cả Trang Thần đều làm tốt chuẩn bị giao thủ.

Hai bên vừa đối mặt liền đều sửng sốt.

Đặc biệt là Trang Thần khi nhìn thấy Cố Ninh trên thang máy, không khỏi buột miệng thốt ra: "Cố Ninh?!"

Trang Thần một đầu tóc đỏ phá lệ nổi bật, Cố Ninh tự nhiên cũng liếc mắt một cái liền thấy được cô, còn có chút kinh ngạc: "Trang Thần? Sao chị lại ở chỗ này?"

Cố Ninh thật sự là quá ngoài ý muốn, nếu không xảy ra sai lầm gì thì Trang Thần hiện tại hẳn là đang ở bên Phương Pháp, không phải đã tới thủ đô, cũng nên là ở trên đường đi thủ đô......trong lòng cô bỗng nhiên lộp bộp một chút, ánh mắt nhanh chóng tìm tòi một vòng ở trong đám người bên cạnh Trang Thần, cũng không có nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, tức khắc sắc mặt khẽ biến: "Phương Pháp đâu? Anh ấy ở nơi nào?"

Trang Thần thấy sắc mặt Cố Ninh khẽ biến, vội vàng giải thích: "Anh ta tạm thời không có việc gì, hiện tại đang ở nơi tụ tập."

Sắc mặt Cố Ninh hơi thả lỏng một chút, lại truy vấn nói: "Cái gì gọi là tạm thời không có việc gì?"

Trang Thần nói: "Anh ta bị thương, chị đi ra ngoài tìm dược cho anh ta."

Cố Ninh vừa đi xuống thang máy vừa hỏi: "Anh ấy bị thương có nặng không?"

Đối với cái tên xa lạ trong miệng Cố Ninh, anh Ba, đạo trưởng Giả bọn họ đều không quen biết, nhưng lại đã tràn ngập tò mò, thực rõ ràng quan hệ giữa người này và Cố Ninh thập phần thân cận.

"Có hơi chút phiền toái." Trang Thần cau mày nói: "Bác sĩ nói cần phẫu thuật, nhưng không có công cụ và dược phẩm. Chị chính là ra ngoài tìm mấy thứ này, không nghĩ tới lại gặp gỡ em trước."

Cố Ninh nói: "Mấy thứ này em đều có." Cô trực tiếp hỏi: "Vậy hiện tại chị đi cùng em hay thế nào?"

Trang Thần không chút do dự nói: "Chị đi theo em."

Biểu tình Bạch Lang có chút ngạc nhiên: "Trang Thần?"

Trang Thần đúng lý hợp tình nhìn Bạch Lang nói: "Làm gì? Tôi vốn dĩ chính là ra ngoài tìm thuốc thuận tiện tìm Cố Ninh, dùng một lần đều tìm đủ tôi đương nhiên phải đi trước."

Cố Ninh có thể thấy quan hệ giữa Trang Thần và Bạch Lang tựa hồ không bình thường, lại cũng không có đặt câu hỏi.

Đoàn người liền chuẩn bị rời đi.

Bạch Lang đột nhiên nói chuyện: "Nhưng tình huống nơi này là như thế nào, không phải đều bị mấy người dọn đi chứ?" Hắn nhìn nhìn anh Ba, lại nhìn nhìn Cố Ninh.

Trong lòng đám người anh Ba đều chợt căng thẳng, có hơi chút chột dạ.

Cố Ninh lại thập phần tự nhiên bình tĩnh nói: "Thời điểm chúng tôi tới chính là như vậy."

Bạch Lang cũng không phải thật sự hoài nghi, nghe Cố Ninh nói như vậy cũng liền thôi.

Vì giấu tai mắt người, anh Ba bọn họ vẫn lái chiếc xe tải đựng non nửa xe vật tư đi trở về.

Trên đường trở về, Cố Ninh và Trang Thần đều đại khái nói một chút chuyện mà chính mình đã trải qua, đều có chút cảm khái. Cố Ninh cũng không có nói dị năng hệ không gian và chữa khỏi cho Trang Thần, chỉ là nói chính mình tiến hóa ra dị năng hệ mộc. Lại dò hỏi trạng huống Phương Pháp một chút, biết được Phương Pháp không có nguy hiểm về tánh mạng lúc sau mới hơi yên lòng. Anh Ba bọn họ chưa từng nghe Cố Ninh nhắc tới cái tên Phương Pháp này, Cố Ninh xử thế luôn luôn tương đối lãnh đạm, ít có thấy cô quan tâm một người như vậy, bọn họ vừa mới quan hệ thân cận cùng Cố Ninh, lại tới một tên Phương Pháp bọn họ không quen biết, trong lòng khó tránh khỏi có chút ý tưởng.

Trang Thần giỏi về xem mặt đoán ý, lúc này nhìn biểu tình vi diệu của mọi người trên xe, liền đại khái có thể đoán ra tám chín phần, chẳng qua cô có chút tò mò cô và Cố Ninh tách ra còn chưa đến một tuần, những người này thoạt nhìn hẳn đều là người Cố Ninh nhận thức sau, trong thời gian ngắn như vậy sao Cố Ninh ở giữa bọn họ lại có được địa vị quan trọng đến thế?

Dị năng hệ mộc, ở bên trong các hệ dị năng khác cũng không tính là mạnh, thậm chí có thể nói là yếu, dao động dị năng trên người những người trong xe này đều không yếu......

Một đường còn xem như thuận lợi về tới nơi tụ tập, khi chiếc xe vận tải lớn kia tiến vào nơi tụ tập, ngừng ở phía trước căn nhà bọn họ bắt đầu dỡ hàng, đã làm người sống sót ở nơi tụ tập đều chấn kinh. Bọn nhỏ nhìn thấy non nửa thùng xe vật tư liền hoan hô nhảy nhót như là ăn tết, vui vẻ đến không được.

Cố Ninh giao bên này cho anh Ba bọn họ sau đó chào hỏi cùng ba Cố mẹ Cố liền trực tiếp đi theo Trang Thần đến phòng y tế tìm Phương Pháp.

Anh Ba nhìn bóng dáng Cố Ninh và Trang Thần đi xa không nhịn được nhíu mày.

Trương Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: "Anh Ba, anh nói người tên là Phương Pháp gì kia có quan hệ như thế nào với Cố Ninh? Cố Ninh thoạt nhìn rất khẩn trương về hắn."

Anh Ba tức giận nói: "Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"

La Long có chút khẩn trương thò qua tới nói: "Vậy Cố Ninh sẽ không đi theo bọn họ chứ?"

Trương Tiểu Bạch ngạc nhiên nói: "Không thể nào?"

Chung Húc nói: "Tôi không thấy Cố Ninh quan hệ thân thiết với bọn họ. Cô ấy không phải còn gạt cô gái kia về dị năng hệ chữa khỏi và hệ không gian, chỉ nói cho chúng ta hay sao. Việc này thuyết minh cái gì? Tín nhiệm! Tín nhiệm biết không? Chúng ta mới là người một nhà."

Anh Ba đánh gãy bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận, không kiên nhẫn nói: "Trời phải mưa, con gái phải gả chồng. Cố Ninh muốn đi chúng ta cũng không ngăn được." Nói nhưng chính mình lại không nhịn được thở dài.

Hắn sao không lo lắng chứ?

Đạo trưởng Giả lại khác thường không có phát biểu ý kiến, dù sao hắn đã nghĩ kỹ rồi, Cố Ninh đi chỗ nào thì hắn đi theo chỗ đó.

Bác sĩ Cao không biết đã đi đâu.

Phương Pháp được an trí ở trên giường, lúc này đang cầm một quyển sách giáo khoa cấp 3 chán đến chết lật, sắc mặt thoạt nhìn có chút không được tốt.

Thời điểm nhìn thấy Cố Ninh đi theo sau Trang Thần tiến vào hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hắn nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Cố Ninh hỏi: "Cố Ninh?! Em, sao em lại ở đây?"

Cố Ninh đi đến nhìn thoáng qua miệng vết thương băng bó trên đùi Phương Pháp, sau đó nói: "Những lời này hẳn là em hỏi anh mới đúng."

Phương Pháp gãi gãi đầu, tuy rằng thực ngoài ý muốn ở chỗ này nhìn thấy Cố Ninh nhưng vẫn thật cao hứng nói: "Chúng anh xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên liền đi vòng trở lại."

Về cái ngoài ý muốn này, ở trên xe Trang Thần cũng đề ra vài câu.

Cố Ninh bỗng nhiên nói với Trang Thần: "Trang Thần, em có thể đơn độc ở chung cùng Phương Pháp trong chốc lát được không?"

Trang Thần vô cùng thức thời nói: "Đương nhiên." Sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

"Em trước nhìn miệng vết thương của anh." Cố Ninh nói, muốn đi tháo băng vải trên đùi Phương Pháp.

Phương Pháp một phen đè lại tay Cố Ninh, nói: "Đừng đừng đừng, rất ghê tởm, em lại không phải bác sĩ, nhìn cái gì."

Cố Ninh nhìn chằm chằm hắn một cái, Phương Pháp liền thành thật buông ra, nằm xuống, không thể nề hà nói: "Thôi được thôi được, em xem đi, xem đi."

Cố Ninh thật cẩn thận xốc băng vải bao bọc lấy miệng vết thương của Phương Pháp lên, vải và mủ vết thương dính vào nhau, thời điểm xé mở chân Phương Pháp run rẩy một chút, cuối cùng mở băng gạc ra, miệng vết thương trên đùi liền hoàn toàn bại lộ ra ngoài.

Phương Pháp nhấp nhấp miệng nói: "Em xem, anh đã nói rất ghê tởm mà…"

Cố Ninh nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: "Phương Pháp, kế tiếp vô luận xảy ra cái gì, em hy vọng anh có thể đáp ứng không nói cho bất luận kẻ nào." Cố Ninh dừng một chút, nói: "Bao gồm cả Trang Thần." Cô tuy rằng thưởng thức Trang Thần, nhưng một ngày thời gian còn không đủ để làm cô hoàn toàn tín nhiệm, huống chi quan hệ giữa Trang Thần và Bạch Lang còn không rõ ràng lắm. Cô không dám mạo hiểm.

Phương Pháp không biết Cố Ninh nói chính là cái gì, sửng sốt một chút lúc sau mới gật gật đầu.

Sau đó Cố Ninh nâng tay lên, đặt ở trên miệng vết thương Phương Pháp một chút, sau đó bắt đầu điều động dị năng.

Khi quang điểm màu xanh lục xuất hiện ở trong tay Cố Ninh hướng tới miệng vết thương, Phương Pháp không nhịn được kinh ngạc mở to hai mắt, theo bản năng dùng tay chống thân mình chuẩn bị lui về phía sau, sau đó đã bị ánh mắt Cố Ninh nhìn chằm chằm đi trở về.

Cố Ninh nhắm mắt lại, chuyên chú thao tác nước biển màu xanh lục trong không gian…

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hải dương màu xanh lục đang trượt xuống. Thời điểm chữa khỏi cho Trình Minh, đạo trưởng Giả đã tiêu hao vô cùng nhiều dị năng, nếu là dùng dị năng của Hướng Hứa tới tính toán, thời điểm chữa khỏi cho Trình Minh dị năng liền sẽ bị tiêu hao sạch. Cũng chỉ có Cố Ninh sáng lập được một hải dương dự trữ dị năng mới có thể chống đỡ nổi cô ở trong khoảng thời gian ngắn liền tiêu hao nhiều dị năng như vậy. Đối với tổng số dị năng của cô tới nói cũng chỉ là một hai phần.

Phương Pháp chỉ cảm thấy có một cổ hơi thở mát lạnh tiến vào miệng vết thương kia, sau đó miệng vết thương truyền đến một trận cảm giác vô cùng ngứa, hắn khắc chế không có đi gãi, chỉ ngừng thở, đôi mắt không chớp nhìn giữa bàn tay Cố Ninh không ngừng xuất hiện ra quang điểm màu xanh lục, hắn muốn hỏi Cố Ninh đây là cái gì, nhưng Cố Ninh lúc này hai mắt đang nhắm nghiền, biểu tình chuyên chú, sợ đánh gãy cô, chỉ có thể cố gắng khắc chế lòng hiếu kỳ cồn cào trong ruột gan chính mình.

Cố Ninh nhắm mắt lại, nghiêng người về phía mặt hắn, biểu tình chuyên chú. làn da cô có chút tái nhợt, thoạt nhìn có chút bệnh trạng, thời điểm tóc đen rõ ràng thoạt nhìn khỏe mạnh hơn nhiều. Phương Pháp yên lặng suy nghĩ, sau đó tiếp tục nhìn, ngũ quan của cô không lớn, nhưng giống như đều gãi đúng chỗ ngứa, đôi mắt vừa phải, chiếc mũi vừa phải, cái miệng vừa phải...... Sẽ không xinh đẹp đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu cũng không phải bình phàm đến hoàn toàn chôn vùi ở trong đám người.

Trước kia thời điểm tóc đen thoạt nhìn thân thiết hơn rất nhiều, cũng thường xuyên giao lưu một ít vấn đề với hắn, sau khi nhuộm tóc thành màu vàng tính cách cũng trở nên lãnh đạm hơn không ít. Thời điểm không nói lời nào cho người ta một loại cảm giác xa cách, khi nói chuyện cũng là lạnh như băng, cứng bang bang.

Nhưng rất kỳ quái, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lần này tương ngộ thái độ của Cố Ninh đối với chính mình giống như thân cận hơn rất nhiều.

Hắn đương nhiên không biết Cố Ninh đối với hắn thân cận là bởi vì chính mình ở một thế giới khác.

Phương Pháp nhìn thấy lông mi Cố Ninh hơi hơi rung động một chút, sau đó mạc danh có chút kinh hoảng lên, vội vàng dời tầm mắt đi, sau đó liền rất tự nhiên dừng ở trên miệng vết thương ở đùi, hắn khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn chiếc đùi hoàn hảo vô khuyết của chính mình, mạc danh kinh hãi: "...... Này…"

Cố Ninh một bên dùng vải cuốn lại đùi của Phương Pháp, một bên nói: "Đây là dị năng của em. Hệ chữa khỏi." Cô bó lại vải lên đùi Phương Pháp, sau đó mới tiếp tục nói: "Em cần anh giả bộ như vừa được làm thủ thuật. Nếu để quá nhiều người biết em có dị năng này, em sẽ thực phiền toái."


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin