Chương 43: Thịt (1)


  

Trong lòng Cố Ninh căng thẳng, ngay sau đó cô liền thấy được trong ánh mắt của Bạch Lang xẹt qua tia cười tà, tức khắc thoáng yên lòng, lại cũng không có tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Tựa hồ là bị ánh mắt nhìn chăm chú của Cố Ninh làm cho có chút không thú vị, Bạch Lang bĩu môi, dời họng súng đi.

Ngay sau đó chính là mấy tiếng súng vang lên.

Pằng! Pằng! Pằng!

Mấy con tang thi bắt lấy cẳng chân đạo trưởng Giả một con tiếp theo một con ngã xuống, đạo trưởng Giả bất chấp mặt khác, dùng hết sức lực đá rớt con tang thi tuy rằng đã chết nhưng bàn tay vẫn túm chặt chân hắn kia, sau đó nhanh chóng co chân lên, đám tang thi đằng sau chen tới chỉ có thể phẫn nộ duỗi dài tay bắt lấy ở giữa không trung.

Cố Ninh thấy lực đạo bên kia buông lỏng, khẽ quát một tiếng, eo bụng lại lần nữa dùng sức, sau đó cả người giống như là gập bụng ngồi dậy, chỉ là trên tay cô còn túm một người nặng hơn một trăm cân, ở trong nháy mắt khi Cố Ninh ngồi dậy, hai bên trái phải đều có người dò ra cửa sổ, một trái một phải dùng sức bắt được hai cánh tay của đạo trưởng Giả, giúp đỡ Cố Ninh kéo đạo trưởng Giả lên.

Đạo trưởng Giả từ trên cửa sổ trượt xuống, cả người giống như là một con cá lên bờ, nằm liệt trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Cố Ninh cũng được Trương Tiểu Bạch, Trương Dương đỡ dựa tường ngồi dưới đất, vừa rồi mạo hiểm cũng không cảm thấy, lúc này đã thoát hiểm trong lòng liền sợ hãi.

Sau đó không nhịn được nhìn thoáng qua Bạch Lang, khẽ gật đầu thăm hỏi với Bạch Lang đang cầm súng, cảm tạ mấy phát súng vừa rồi của hắn, bằng không cô hiện tại vẫn còn đang treo ở bên ngoài.

Bên người hắn là Ân Tang và nam nhân mặc sơ mi trắng, còn có Bùi Kính và Nhan Ngọc, tổng cộng cũng chỉ dư lại 12-13 người, Cố Ninh không cần hỏi cũng biết những người khác đều đã bị đàn tang thi bao phủ.

Mấy binh lính lại có chút hổ thẹn, vừa rồi thật sự là kinh hồn chưa định, dưới kinh hoảng tất cả đều không nghĩ tới nên hỗ trợ như thế nào. Lúc này cũng không tránh khỏi sinh ra vài phần cảm xúc phức tạp với Bạch Lang.

Đạo trưởng Giả nằm liệt trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, sau đó lạch bạch lạch bạch chạy xuống cầu thang.

Dọa mọi người nhảy dựng.

Một lát sau hắn mới đỡ lan can chậm rãi đi lên, vẻ mặt xấu hổ nói: "Người có ba việc gấp, người có ba việc gấp......" Khi đi đường hai chân vẫn còn run lên, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng vừa rồi hắn từ trên mặt đất nhảy lên nhanh như chớp liền chạy không thấy đâu.

Cố Ninh nghỉ ngơi tốt sau đó cũng đứng lên.

Nghe âm thanh tang thi ở phía dưới vẫn luôn liên tục không ngừng tông cửa, hơi hơi nhíu mày một chút.

"Yên tâm đi, chúng tôi đã phá hỏng cửa phía dưới, chúng nó tuyệt đối không xông vào được. Chờ chúng ta đi lên bọn chúng không ngửi được mùi sẽ rời đi." Một cô gái diện mạo thanh tú trong đám người ném dây thừng xuống mỉm cười nói, thời điểm cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm người nhìn thấy liền cảm giác thân cận.

"Được rồi, mấy người tạm thời đã an toàn, đi lên trước đi." Một người nam nhân trong đó nói, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua súng trong tay bọn họ. Ba người khác đều mỉm cười nhìn bọn họ, thoạt nhìn đều thập phần hoan nghênh bọn họ đến đây.

Cố Ninh và Bạch Lang liếc nhau, sau đó đi theo năm người kia cùng nhau chạy lên lầu.

"Vừa rồi cám ơn các anh." Binh lính nói với nam nhân dẫn đầu.

"Không cần khách khí. Hiện tại là tận thế, giữa nhân loại và nhân loại đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau." Nam nhân kia nói.

"Nơi này của chúng tôi đã thật lâu không có người sống tới." Cô gái có lúm đồng tiền nói, thập phần tự nhiên khoác cánh tay Cố Ninh: "Vừa rồi chị thật là lợi hại!"

Cố Ninh như có như không ngửi được một cỗ mùi thối, nghĩ đến những người này ở chỗ này ngây người đã lâu, lại không có tắm rửa qua, cho nên mới có mùi này, tuy rằng có chút không thích bị người khác khoác tay như vậy, nhưng vừa rồi còn được người ta cứu, lúc này Cố Ninh cũng không tiện đẩy cô ra, chỉ mỉm cười trả lời cô.

Đi một chút nghỉ ngơi một chút.

Qua mười mấy phút mới đi đến địa phương bọn họ ở.

Tầng bảy, tầng cao nhất.

Làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, những người này lại có thể có không ít đồng bạn.

Thô sơ giản lược xem qua, trong căn phòng này cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé có chừng 50-60 người.

Trên mặt đất trải lung tung rối loạn chút đồ giữ ấm, có địa phương thậm chí chỉ trải mấy chiếc chăn hơi mỏng.

Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm hơn hai mươi người Cố Ninh bên này, trong ánh mắt không biết là cảnh giác khi thấy người sống hay là cái gì, nhưng không ai nói chuyện, mạc danh làm người cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Cố Ninh nhìn quét một vòng ở trong phòng, nhìn những người đó, không biết vì sao tổng cảm thấy nơi nào đó có chút không thích hợp, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, cô lại không thể nói được, tóm lại, trong lòng có chút quái dị, còn không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo......

Thực hiển nhiên, những người khác cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, sau mạt thế, sự tình kỳ quái gì cũng đều có vẻ không kỳ quái nữa.

Cô gái má lúm đồng tiền tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của Cố Ninh, mang chút chút ngượng ngùng nói: "Nơi này của chúng tôi đã lâu không có người sống tới."

"Các cô sau mạt thế vẫn luôn ở chỗ này sao?" Đám người Cố Ninh được bọn họ đưa tới một khu đất trống, ngồi xuống nghỉ ngơi chỉnh đốn, như là thuận miệng hỏi.

"Ừ. Ban đầu chỉ có vài người, sau này người càng ngày càng nhiều lên, có người lưu lại, cũng có người rời đi. Hiện tại chỉ còn dư lại mấy người chúng tôi, chúng tôi lá gan đều rất nhỏ, không dám đi ra ngoài mạo hiểm, mấy người tới chúng tôi thực hoan nghênh." Cô gái má lúm đồng tiền cười nói.

Trương Tiểu Bạch tò mò chen vào hỏi: "Các cô nhiều người như vậy thì ăn cái gì?"

Khóe miệng cô gái má lúm đồng tiền hơi hơi thu lại, sau đó lại gia tăng chút âm lượng: "Chúng tôi ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài tìm chút đồ ăn."

Trương Tiểu Bạch nói: "Bên này nhiều tang thi như vậy, các cô muốn tìm đồ ăn cũng không dễ dàng đi?"

Cô gái má lúm đồng tiền cười cười, sau đó nói: "Tôi thấy các anh chị đều đã mệt mỏi rồi, không quấy rầy các anh chị nữa, các anh chị nghỉ ngơi một chút đi."

"Cảm ơn." Cố Ninh lại lần nữa nói.

"Không cần khách khí, các chị đến đây mới là may mắn của chúng tôi." Trên mặt cô gái má lúm đồng tiền nở rộ ra một nụ cười phá lệ chân thành, mỉm cười gật gật đầu với những người khác, sau đó xoay người rời đi.

"Sao tôi cảm giác vừa rồi cô ấy giống như có hơi chút tức giận? Tôi đã nói sai cái gì sao?" Trương Tiểu Bạch mẫn cảm nói.

Cố Ninh nghe vậy ánh mắt hơi hơi ngưng lại, nhìn bóng dáng cô gái rời đi như suy tư gì.

Những người khác đều thập phần mệt mỏi, tìm một góc hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi.

Nhóm người Cố Ninh và nhóm người Bạch Lang tự nhiên tách ra thành hai trận doanh, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không có bao nhiêu cảm xúc đối địch lẫn nhau, đều từng người tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Đối với ánh mắt mịt mờ đảo qua tới, những người khác cũng không có quá để ý, cảm thấy thập phần bình thường.

Mà cảm giác quái dị của Cố Ninh vẫn không tản đi.

Cố Ninh thập phần mỏi mệt dựa vào tường nghỉ ngơi, cơ bắp vẫn luôn căng thẳng thoáng thả lỏng một chút, nửa khép hờ đôi mắt lại, cẩn thận quan sát tình huống trong phòng.

Có lẽ là thời gian dài không có phơi ánh mặt trời, làn da những người kia đều thập phần trắng, bọn họ vô luận là ngẫu nhiên đi lại hay là làm việc, động tác đều vô cùng thong thả, hình như là sợ lãng phí sức lực, có loại cảm giác ốm yếu, tử khí trầm trầm. Hấp dẫn Cố Ninh chú ý chính là đống gì đó được phủ vải ở trong một góc, không biết bên dưới đó là thứ gì, hình dạng phồng lên có chút kỳ quái.

Mùi thối khó có thể hình dung như có như không trước sau quanh quẩn ở trước mũi Cố Ninh không đi, còn pha một tia mùi máu tươi khó có thể phát hiện......

"Là thi thể......" Hướng Hứa cố tình đè thấp âm thanh nói ở bên tai Cố Ninh, cô cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, âm thanh khẽ run: "Trong góc kia, là thi thể......"

Đồng tử Cố Ninh hơi hơi co rụt lại, một nam nhân ngồi bên kia đột nhiên nhìn qua, sau khi đối thượng với ánh mắt Cố Ninh rõ ràng có mang theo chút cảnh giác còn có thử.

Thần sắc Cố Ninh không có chút nào hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó dường như không có việc gì dời ánh mắt đi, trên mặt mang theo chút ý cười, nói nói mấy câu với Hướng Hứa, Hướng Hứa cũng thập phần phối hợp mang lên tươi cười, giống như cô và Cố Ninh đang nói chuyện cười.

Nam nhân kia nhìn chằm chằm Cố Ninh trong chốc lát, thấy cô nói giỡn với cô bé bên cạnh, xác định cô không có phát hiện ra cái gì, mới chuyển ánh mắt đi, sau đó bất an dùng tay đè chỗ vải phồng lên xuống.

Đột nhiên, Trương Tiểu Bạch như là nghe được lời Hướng Hứa nói, tò mò hỏi: "Thi thể? Thi thể gì?"

Những lời này của hắn cũng không có cố tình đè thấp, âm thanh cũng không có rất lớn, nhưng lúc này không có người nói chuyện, trong phòng trống trải lại an tĩnh, cho nên những lời này của hắn vừa nói ra, lập tức khiến cho trong phòng càng thêm an tĩnh —— vô số đôi mắt nhìn lại đây, mấy nam nhân ngồi bên cạnh chỗ phồng lên đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến đổi. Mấy nam nữ trẻ tuổi đứng ở cửa, vốn dĩ đang khe khẽ nói nhỏ, lúc này cũng bởi vì những lời này của Trương Tiểu Bạch mà yên lặng nhìn về phía bên này.

Cố Ninh mẫn cảm cảm giác được không khí biến hóa, trong lòng lộp bộp một tiếng, trên mặt lại không hiện ra nửa phần, giống như không phát hiện ra Trương Tiểu Bạch đã lôi kéo nhiều sự chú ý như vậy, chỉ trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bạch một cái, sau đó nói: "Ồn ào cái gì? Chúng tôi đang nói khi anh phát hiện thi thể Ngô Cường, cũng không biết anh Ba đã dạy anh như thế nào, cứ tùy tiện xông lên như vậy, nếu không phải tôi nhanh tay, anh hiện tại cũng đã biến thành tang thi."

  

Cố Ninh tựa hồ sợ ồn đến người khác, âm thanh cũng không phải rất lớn, lại cũng đủ rõ ràng truyền tới lỗ tai những người kia. Nhưng Cố Ninh vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, ánh mắt cảnh giác cũng không có bởi vậy mà biến mất.

Trương Tiểu Bạch bị Cố Ninh răn dạy, thập phần hổ thẹn, gãi gãi đầu nói: "Tôi lúc ấy nhất thời nóng vội......Đảm bảo lần sau nhất định sẽ cẩn thận."

Hắn vừa trả lời như vậy.

Cố Ninh lập tức liền cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình gắt gao biến mất, trong lòng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại vẫn mang theo một chút tức giận.

Hướng Hứa vừa rồi bị Trương Tiểu Bạch kêu lên, thiếu chút nữa sợ tới mức trái tim ngừng đập, lại thấy thần sắc Cố Ninh tự nhiên, dăm ba câu đã hóa giải được nguy cơ, tức khắc trong lòng vạn phần cảm thán.

Trương Tiểu Bạch bị Cố Ninh răn dạy một phen, héo héo tìm một góc ngồi nghỉ.

Không có cảm giác bị nhìn trộm, Cố Ninh mới chân chính yên lòng, ngược lại bắt đầu dùng góc áo chậm rãi chà lau dao của chính mình, đầu óc lại đang suy nghĩ một vấn đề khác.

Thi thể kia là thi thể của ai? Vì sao sẽ đặt ở trong một góc mà không xử lý đi?

Mà thực hiển nhiên, đám lính lại lo lắng một chuyện khác.

Trương Dương đứng ở cửa sổ nhìn ra phương xa, sầu lo nói: "Cũng không biết liên trưởng bọn họ thế nào."

Trương Tiểu Bạch nói: "Hẳn là không có việc gì, mấy người Chung Húc, Trâu Minh bọn họ đều bắn súng tốt, lại nói liên trưởng cũng không phải ăn chay."

Ngay cả Trương Tiểu Bạch từ trước đến nay luôn lạc quan, ở ngay lúc này cũng chỉ dám nói hẳn là mà không dám nói khẳng định, chỉ an ủi chính mình mà thôi.

"Mấy người đang nói đến anh Ba sao?" Bạch Lang vẫn luôn dựa vào trên tường nhắm mắt dưỡng thần nói, hắn mở nửa con mắt liếc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó lại nhắm lại, duỗi đôi chân dài một chút sau đó lười biếng nói: "Thời điểm tôi nhìn thấy hắn, bọn họ đang bị tang thi truy đuổi, chạy về phương hướng quảng trường Mười Một."

Sắc mặt đám lính đều thay đổi, quảng trường Mười Một? Nơi đó chính là trung tâm thành phố, đại bản doanh của tang thi...... Nếu thật sự chạy tới đó, dù cho may mắn còn sống, vậy chạy ra như thế nào được?

Sắc mặt Cố Ninh cũng hơi hơi có chút ngưng trọng, nhưng nhìn gương mặt Bạch Lang, cô lại không biết lời của hắn có mấy phần có thể tin được.

Cô đứng lên đi đến cửa sổ nhìn ra phương xa, nghiêng bên này là quảng trường mười một, chỉ là trung gian có cao ốc building cách trở, căn bản không có biện pháp nhìn đến tình hình bên kia. cô cúi đầu nhìn về phía lầu một, có thể nhìn thấy đám tang thi rậm rạp vẫn chen chúc ở dưới không chịu tan đi.

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, đã là bốn giờ mười. Hôm nay vốn dĩ chính là trời đầy mây, lúc này không trung đã đen kịt, Cố Ninh nhìn thấy tảng lớn tảng lớn mây đen che đậy trên không thành phố, mặt sau mây đen phảng phất cất giấu con quái vật gì đáng sợ, tùy thời đều sẽ từ nơi đó chồm ra mang đến cho nhân gian một hồi tai nạn.

Ngay cả không khí cũng mang theo nặng nề.

Cố Ninh bỗng nhiên vươn tay ra, một giọt nước dừng ở lòng bàn tay cô.

"Trời mưa." Cố Ninh nhìn mây đen bên ngoài, nói. Ngay sau đó, tiếng mưa rơi xôn xao vang lên, vô số giọt mưa từ bên trong mây đen nhỏ giọt xuống dưới, mưa to bàng bạc tầm tã mà xuống.

Đây là trận mưa đầu tiên sau mạt thế, ý nghĩa phi phàm.

Sau đó cô bị người đẩy ra đến một bên.

Đám người động tác chậm chạp, tử khí trầm trầm giống như ở trong một khắc này sống lại, cầm đủ loại khí cụ vọt tới bên cửa sổ hứng nước mưa.

Đám người Cố Ninh đều thối lui lại.

Nhìn mọi người hưng phấn kích động, có chút mờ mịt.

"Trận mưa này thật là đúng thời điểm. Nếu còn không mưa, chúng em liền sẽ hết nước. Xem ra hôm nay là ngày lành." Cô gái má lúm đồng tiền không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Cố Ninh, nhìn mọi người hứng mưa nói.

Cố Ninh tổng cảm thấy một câu cuối cùng của cô tựa hồ cất giấu một ít ý vị khác, lại không có mở miệng hỏi, chỉ nhàn nhạt cười cười, nắm chặt con dao nhỏ trong tay.

"Em rất thích chị." Cô gái má lúm đồng tiền đột nhiên nghiêng đầu nhìn Cố Ninh nói: "Chị có thể lưu lại nơi này cùng em được không?"

Cố Ninh sau đó mới phát hiện tròng mắt của cô gái má lúm đồng tiền vô cùng đen, đen đến có hơi chút dọa người, ngay cả hai cái lúm đồng tiền trên mặt cô cũng có vẻ có chút quái dị, phía sau lưng Cố Ninh dâng lên một luồng lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn mang theo cười, trong nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo: "Còn có người ở nhà chờ tôi."

"Vậy thật là đáng tiếc." Cô gái má lúm đồng tiền tựa hồ thật sự cảm thấy có hơi chút đáng tiếc, ngay cả lúm đồng tiền trên mặt cũng không thấy, nhưng rất nhanh đôi má lúm đồng tiền kia lại xuất hiện, giọng cô nhẹ nhàng: "Nhưng không sao, dù sao tang thi phía dưới còn chưa có đi, lại hạ mưa to. Các chị cứ ở chỗ này một buổi tối, ngày mai hẵng đi."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin