Chương 39: Xuất phát săn tinh hạch của thú


"Em có thể cảm giác được dị năng dao động trong người chị ấy rất mỏng manh. Lượng dị năng chứa đựng trong cơ thể cũng vô cùng nhỏ, cho nên mới tiêu hao nhanh như vậy." Hướng Hứa lúc ấy đã hình dung như vậy.

Mà như Hướng Hứa là dị năng hệ tinh thần lại thuộc về dị năng biến dị.

Mọi người thao tác dị năng cường đại tiến hành chiến đấu, là hình ảnh hiện tại không ai có thể tưởng tượng.

Ở trong miêu tả của Hướng Hứa, Cố Ninh phảng phất nhìn thấy một bức hoạ cuộn tròn rộng lớn mạnh mẽ đang ở trước mặt cô chậm rãi xốc lên một góc thần bí của nó.

Tuy rằng cũng không thể thấy hết toàn cảnh, nhưng Cố Ninh cũng đã bắt đầu vì điều này mà nhiệt huyết sôi trào.

Nghe xong tin tức do Cố Ninh mang đến, anh Ba hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Đột nhiên, anh Ba ‘a’ một tiếng kêu đau, hóa ra là nửa điếu thuốc trong tay hắn đã cháy hết, đốt tới ngón tay hắn.

Ném tàn thuốc đi, anh Ba mới hơi chút hoãn lại tinh thần, nhìn Cố Ninh nói: "Cháu lặp lại một lần nữa xem? Cái gì mà trong óc tang thi mọc ra tinh hạch gì gì, sau khi ăn xong có thể làm người có công năng đặc dị?"

"Tên gọi tắt là dị năng." Đạo trưởng Giả ở một bên bổ sung.

Anh Ba theo bản năng liếm liếm đôi môi khô ráo: "Sao nghe mơ hồ như vậy?"

Cố Ninh lại không có cho anh Ba quá nhiều thời gian phản ứng, nói: "Chú Ba, hiện tại người biết tác dụng của tinh hạch trên toàn thế giới hẳn là đều đã bắt đầu hành động. Từ giờ trở đi, mỗi một phút chậm trễ, có khả năng chúng ta sẽ lạc hậu hơn so với người khác một phút......"

Anh Ba vừa nghe vậy, liền từ trên mặt đất đứng lên, nói với đám binh lính đã nghe đến ngây người: "Vậy còn nói cái gì nữa? Tất cả đều lấy lại tinh thần cho tôi! Mang đủ súng ống đạn dược, mười phút sau xuất phát!"

Anh Ba nói tiếp: "Lâm Khải, Vương Dương, Dương Sóng, Trương Phong, bốn người các cậu phụ trách ở nhà. Bảo hộ ba mẹ Cố Ninh."

Hưng phấn trên mặt bốn người Lâm khải tức khắc như là bị rót một chậu nước lạnh, nhưng cũng không có cãi mệnh lệnh của anh Ba, chỉ là hữu khí vô lực nghe lời nói: "Rõ, anh Ba."

"Các cậu yên tâm, khẳng định không thể thiếu phần của các cậu." Trương Tiểu Bạch một bên lắp đạn một bên an ủi. Trương Dương lại vui mừng ra mặt, không nghĩ tới anh Ba sẽ cho chính mình đi theo ra ngoài mà không phải bảo hắn ở lại trông nom.

Cố Ninh nhìn bọn họ bận rộn chuẩn bị súng ống đạn dược, nhắc nhở: "Trừ phi tất yếu, còn lại chúng ta tốt nhất không cần nổ súng, miễn cho hấp dẫn đàn tang thi tới. Súng chỉ dùng để cứu cấp."

Anh Ba nói: "Yên tâm đi. Mọi người mỗi ngày đều chuyển động ở bên ngoài đương nhiên biết. Súng chỉ là dùng để cứu cấp, vạn nhất gặp được đối thủ chúng ta không đối phó được giống con chó tang thi ngày đó, hoặc là đàn tang thi chúng ta mới có thể nổ súng. Rốt cuộc bắn ra một phát sẽ bớt một viên đạn, chúng ta đều luyến tiếc dùng."

Cố Ninh gật đầu yên tâm. Kinh nghiệm giết tang thi của anh Ba bọn họ cũng không ít hơn cô, là cô đã lo lắng nhiều.

Mười phút sau, các binh lính đã chuẩn bị xong toàn bộ.

Xếp thành hai đội ngũ.

Đám lính đều hiếm thấy không có ngưng trọng như ngày thường đi ra ngoài tìm người sống sót, hưng phấn và kích động trên mặt căn bản không che giấu được, mỗi người đều hai mắt tỏa sáng.

"Chú Ba, cháu có thể nói hai câu được không?" Cố Ninh đột nhiên nói.

Anh Ba sửng sốt một chút, sau đó mới nói: "Cháu tới đây."

Sau đó liền nhường ra một vị trí cho Cố Ninh.

Đám lính đều có chút nghi hoặc nhìn cô, đương nhiên, không phải không kiên nhẫn, mà là nghi hoặc mang theo thiện ý, rốt cuộc bọn họ đều hiểu, tin tức Cố Ninh mang đến có bao nhiêu quan trọng, mà tin tức trọng yếu như vậy cô lại chia sẻ cho bọn họ không đòi hỏi gì, không thể nghi ngờ là một nhân tình vô cùng lớn. Cho nên, dù các binh lính trước kia chưa từng giao tiếp cùng Cố Ninh, lúc này ánh mắt nhìn Cố Ninh cũng tràn ngập thiện ý.

Ánh mắt Cố Ninh quét một vòng ở trên mặt các binh lính, sau đó trầm giọng nói: "Hiện tại toàn bộ thế giới đều đang tiến hóa, không chỉ có nhân loại đạt được kỳ ngộ này, còn có tang thi, cùng với tang thi động vật so với tang thi người càng đáng sợ hơn. Tôi hy vọng mọi người sẽ không bị tinh hạch làm choáng váng đầu óc, tùy thời tùy khắc bảo trì bình tĩnh, hết thảy hành động đều lấy giữ được tánh mạng làm tiền đề."

Nghe vậy, sự hưng phấn kích động trên mặt đám lính đều hơi hạ thấp xuống. Đích xác, bọn họ hiện tại trong lòng đều chỉ muốn mau chóng săn giết tang thi đã có tinh hạch, nếu vẫn luôn bảo trì trạng thái này, rất có khả năng sẽ mất đi tính cảnh giác, những lời này của Cố Ninh không thể nghi ngờ chính là một đòn cảnh tỉnh, làm cho bọn họ tỉnh táo lại.

Anh Ba nghe vậy cũng gật gật đầu, ánh mắt sắc bén nhất nhất đảo qua ở trên mặt đám lính, sau đó trịnh trọng nói: "Cố Ninh nói không sai, tinh hạch quan trọng, mạng nhỏ của các cậu càng quan trọng hơn! Tôi hy vọng thời điểm đi là bao nhiêu người, thời điểm trở về cũng là bấy nhiêu người!" Hắn dừng một chút, nhìn đám lính, trong ngữ điệu nhiễm một tia bi thống: "Liên 3 chỉ còn thừa lại chút người các cậu, tổng không thể làm liên trưởng như tôi trở thành tư lệnh không có quân đi."

Nghĩ đến các chiến hữu đã chết ở trên đường, hoặc là ngay cả doanh trại cũng không có xông ra được, hưng phấn kích động trên mặt đám lính thối lui, biến thành kiên nghị: "Rõ! Liên trưởng!"

Anh Ba cũng không sửa lại xưng hô của bọn họ, sau đó gật đầu với Cố Ninh một cái, ý bảo có thể khởi hành.

Lúc này nhóm trẻ nhỏ đều đã đi lên, thấy đám lính lại muốn ra cửa, đều chen ở cửa sổ hoặc là cạnh cửa mắt trông mong nhìn bọn họ.

Đám lính thập phần kiên nhẫn chào tạm biệt đám trẻ, nói sẽ mang đồ ăn ngon trở về cho bọn chúng.

Bỗng nhiên, Cố Ninh cảm giác có một bàn tay nhỏ nhút nhát sợ sệt nắm cô một chút lại bay nhanh buông ra, cô có chút kinh ngạc cúi đầu, liền thấy một cô bé thoạt nhìn còn nhỏ hơn Hướng Hứa, đại khái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, đang ngửa mặt mở to một đôi mắt ướt dầm dề giống như nai con nhìn cô, trong ánh mắt có chút tò mò, còn có chút sùng bái, còn có vài phần nhút nhát sợ sệt, giống như sợ Cố Ninh trách cứ.

Cố Ninh bỗng nhiên cảm giác trong lòng bị siết chặt, trên mặt lại không nhịn được cười cười với cô bé. Cô bé sửng sốt một chút, sau đó cũng lộ ra một gương mặt tươi cười với Cố Ninh.

Mãi cho đến khi ngồi vào trên xe, trong đầu Cố Ninh vẫn thỉnh thoảng hiện ra gương mặt nho nhỏ, tươi cười tràn ngập chân thành tha thiết kia.

Lần này xuất phát bao gồm 23 người anh Ba, Cố Ninh còn có đạo trưởng Giả, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao, hai anh em Hướng Hứa, Hướng Dật, tổng cộng vừa lúc là 30 người.

Anh Ba ngay từ đầu còn đối với việc Cố Ninh muốn mang theo Hướng Hứa cảm thấy kinh ngạc, sau khi nghe nói về dị năng của Hướng Hứa, thậm chí ngạc nhiên không thôi.

30 người chia làm hai chiếc xe.

Chiếc xe của Cố Ninh bao gồm đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hướng Hứa, Hướng Dật, còn có Trương Dương, Trương Tiểu Bạch và bốn binh lính khác, một người là binh lính ngày đó đứng gác cùng Trương Tiểu Bạch, tên Thạch Lỗi, các binh lính đều gọi hắn là cục đá. Ba binh lính khác phân biệt tên Thái Dũng, Điền Phi, Hồ Quang Minh. Ở thế giới kia, Cố Ninh đã từng gặp mặt cả ba người trong liên 3 một lần, chỉ là ở thế giới này, chỉ có thể coi như là không quen biết.

Một chiếc xe khác do anh Ba dẫn đầu, đi ở phía trước mở đường.

Hai chiếc xe mỗi người đều có một cái bộ đàm, tùy thời bảo trì liên lạc, phạm vi hữu hiệu là trong vòng 1000 mét.

Mà tinh thần lực của Hướng Hứa cũng đã không tiếng động tản ra ngoài, bao trùm lấy hai chiếc xe quân dụng này, trong phạm vi 500 mét tùy thời đều có thể theo dõi.

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn xong, đám lính bắt đầu lấy đồ ăn mang theo người ra.

Có lẽ là bởi vì vì tiết kiệm một ngụm ăn cho đám trẻ, đồ ăn của bọn họ thiếu đến đáng thương, chỉ có một miếng bánh mì. Còn chủ động dò hỏi đám người Cố Ninh đã ăn qua chưa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới bắt đầu ăn cơm, ngoại trừ Trương Dương vóc dáng hơi lùn, dáng người tương đối gầy yếu, còn có Trương Tiểu Bạch dáng người cũng tương đối gầy, những người khác đều là dáng người cường tráng, có thể tưởng tượng một miếng bánh mì nhỏ này căn bản không thể làm cho bọn họ ăn no. Mà bọn họ đã một đoạn thời gian rất dài quên mất cảm giác ăn no là gì.

Cố Ninh yên lặng lấy từ ba lô ra một túi vật tư nhỏ, bên trong có một ít chocolate, lạp xưởng và bánh mì. Cố Ninh đưa túi cho Trương Dương, sau đó nói: "Chia cho mọi người đi. Tổng không thể đói bụng đánh giặc được."

Mấy binh lính một bên nuốt nước miếng một bên cự tuyệt, cuối cùng vẫn là ở dưới sự kiên trì của Cố Ninh, mỗi người chia ra cũng đủ ăn một bữa no.

Nhưng bọn họ đều không có làm cho chính mình ăn no, vô cùng có tiết chế chỉ ăn lửng dạ, sau đó liền cất vật tư còn dư đi.

Lúc này, vô luận là bốn người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao hay là hai người Hướng Hứa, Hướng Dật mới gia nhập, nhìn một màn này đều có chút cảm khái. Bọn họ cũng là từ thời kỳ này lại đây, thậm chí thời điểm thật sự không tìm thấy được một chút thức ăn còn thảm hơn so với binh lính, cho nên bọn họ càng có thể cảm nhận được, bọn họ hiện tại ở bên Cố Ninh là sự tình đáng được ăn mừng cỡ nào, Cố Ninh chỉ cần ra khỏi cửa nơi tụ tập, luôn có biện pháp kiếm được một ít vật tư trở về, tuy rằng số lượng cũng không phải rất nhiều, nhưng đối với mạt thế tới nói, cũng đã đủ làm người điên cuồng.

Nhưng lúc này trong lòng bọn họ lại vô cùng rõ ràng, nếu bọn họ không tiến hóa dị năng thành công, chỉ sợ cuối cùng sẽ phải đường ai nấy đi cùng Cố Ninh. Nghĩ đến chính mình rất có khả năng sẽ trở lại những ngày trước kia vì một ngụm đồ ăn mà liều mạng, đạo trưởng Giả yên lặng ở trong lòng hạ quyết tâm, lần này nhất định phải lấy bản lĩnh áp đáy hòm ra biểu hiện, dù không thể tiến hóa ra dị năng cũng phải biểu hiện được là hắn rất anh dũng.

Trong lúc nhất thời, mấy người trong thùng xe ôm các tâm tư khác nhau.

Hướng Hứa và ‘tặng phẩm’ Hướng Dật đã hoàn toàn được đến sự tán thành của Cố Ninh, lúc này tâm tình tương đối nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hướng Hứa vẫn luôn không nói gì, ngồi an tĩnh ở bên cạnh Cố Ninh đột nhiên nói: "Có năm chiếc xe đi ra từ nơi tụ tập. Đi cùng con đường với chúng ta."

Cố Ninh lập tức liền đoán được hẳn là đám người Bạch Lang đã từ chỗ của Bùi Kính đạt được tin tức. Có lẽ còn có mấy người Bùi Kính, Nhan Ngọc kia.

Cố Ninh có vài phần sầu lo, nếu người hai bên đi chung một lộ tuyến, lại còn có cùng mục đích, chỉ sợ một khi gặp phải liền khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột. Bạch Lang bên kia người đông thế mạnh, lại còn không biết có bao nhiêu dị năng giả, mà bọn họ bên này tuy rằng đều là người có kỹ năng bắn súng tương đối tốt, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ Cố Ninh không nghĩ bùng nổ bắn nhau, mà bên kia còn có Ân Tang làm Cố Ninh thập phần kiêng kị, một khi bùng nổ xung đột, chỉ sợ có hại chính là bọn họ bên này.

"Em có biết trong bọn họ có bao nhiêu dị năng giả không?" Cố Ninh hỏi.

"Không thể." Hướng Hứa thành thật nói: "Năng lực hiện tại của em chỉ có thể ở thời điểm bọn họ sử dụng dị năng mới có thể giám sát được dao động dị năng của bọn họ......Bọn họ tăng tốc." Hướng Hứa đột nhiên nói.

Cố Ninh cầm lấy bộ đàm, đây là lần đầu tiên cô dùng, còn phải nhờ Trương Dương ngồi ở đối diện hướng dẫn cho, sau đó mới bắt đầu thông qua bộ đàm nói tin tức Bạch Lang cũng ra khỏi nơi tụ tập hơn nữa còn cùng lộ tuyến cho anh Ba, cũng nói ra sầu lo của chính mình.

Mà phản ứng của anh Ba lại thập phần bình tĩnh: “Mọi người thi triển thủ đoạn của chính mình, không ảnh hưởng lẫn nhau. Cháu không cần phải lo lắng quá nhiều."

Cố Ninh hiển nhiên cũng không có bởi vì anh Ba bình tĩnh mà giảm bớt cảnh giác, rốt cuộc Bạch Lang kia cô mới chỉ gặp mặt một lần, Cố Ninh biết hắn là người khó đối phó. Dù cho bọn họ chịu lui một bước, cũng không có khả năng liên tục lui.

Mà Bạch Lang, hiển nhiên là người được một tấc lại tiến một bước.

Biểu hiện của bọn họ so với Cố Ninh còn nóng vội hơn nhiều, không đến năm phút sau, năm chiếc xe liền gào thét đi ngang qua hai chiếc xe quân dụng, sau đó nhanh chóng vượt qua bọn họ đi ở phía trước.

Trong thùng xe một mảnh yên lặng. nhưng ngoại trừ Cố Ninh, Hướng Hứa, trên mặt những người khác đều lộ ra một chút nôn nóng, đến sớm đến trễ có sự khác biệt lớn.

Cố Ninh lúc này ngược lại liền an tâm. cô sợ chính là đám người Bạch Lang thảnh thơi theo ở phía sau bọn họ chờ làm ngư ông đắc lợi, hiện tại bọn họ nóng nảy tiến lên như vậy, Cố Ninh ngược lại liền an tâm, rốt cuộc bọn họ có radar hình người Hướng Hứa, vẫn chiếm không ít ưu thế.

Hai chiếc xe quân dụng tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước, sau khi rời khỏi phạm vi dọn dẹp của nơi tụ tập, liền dần dần bắt đầu sinh ra một ít va chạm, theo xe phập phập phồng phồng, bốn chiếc bánh xe nghiền áp qua thi thể tang thi, ruột và máu đầy đất.

Nửa giờ sau, hai chiếc xe ngừng ở một khu vực mà Hướng Hứa kiểm tra ra là an toàn.

Vị trí địa lý bên này dựa gần khu trung tâm, đi qua ba, bốn con phố nữa chính là quảng trường. Kia cũng là địa phương bọn họ định đến theo kế hoạch, nhưng hiện tại đối với bọn họ mà nói, nơi đó là địa phương nguy hiểm nhất trên thế giới.

Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Ninh thậm chí còn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ở cách đây ba, bốn con phố.

Sau khi xuống xe, người trên hai chiếc xe hội hợp cùng nhau.

Hiện tại đã là 1 giờ rưỡi chiều, dựa theo tốc độ mặt trời xuống núi hiện tại, 5 giờ chiều trời cũng đã tối, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều lắm.

Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, không thể không chia thành hai nhóm người.

Anh Ba và Cố Ninh định thời gian, vô luận phát sinh cái gì, bốn giờ rưỡi cần phải trở lại nơi này. Cũng thông qua bộ đàm tùy thời thông báo tình huống.

Anh Ba nói: "Nếu chúng ta không có thể kịp thời trở về, mấy người liền lái đi một chiếc xe, tuyệt đối không cần chờ."

Cố Ninh gật gật đầu, nói: "Giống nhau."

Sau đó hai đội người vội vàng cáo biệt, phân biệt đi ra hai phương hướng.

Phía trước sẽ phát sinh sự tình gì, sẽ có hung hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, bọn họ lúc này hoàn toàn không biết, mà bọn họ lại chỉ có thể đi về phía trước.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin