Chương 68: Chịu chết
Anh Ba quát: "Trương Dương! Thiên chức của quân nhân là gì?!"
Trương Dương đỏ bừng hốc mắt, âm thanh khẽ run lại kiên định: "Báo cáo! Kiên quyết phục tùng mệnh lệnh!"
Anh Ba vui mừng cười: "Được, đi đi!"
Trình Minh đột nhiên đi lên phía trước vài bước, nói với Trương Tiểu Bạch: "Trương Tiểu Bạch, nếu chị Cố Ninh trở về, anh hãy nói với chị ấy, em không có lãng phí viên tinh hạch mà chị ấy cho em." Nói xong, ở trong đôi mắt đỏ nhìn chăm chú của Trương Tiểu Bạch, hắn lộ ra một nụ cười. Sau đó dứt khoát xoay người, đuổi theo anh Ba và đạo trưởng.
Đám lính nhìn theo ba thân ảnh kia, ngoại trừ anh Ba, dáng người Trình Minh và đạo trưởng Giả đều không tính là cao lớn, nhưng lúc này ở trong ánh mắt đỏ ứng của bọn họ, bóng dáng của ba người giống như là ba hòn núi lớn.
Trương Dương cắn răng một cái, hô: "Chúng ta đi!"
Sau đó là người thứ nhất xoay người chạy về phương hướng quảng trường Mười Một bên kia.
Anh Ba từ trong túi móc hộp thuốc ra, lấy ra một điếu ngậm lên miệng, đưa cho đạo trưởng Giả một điếu, lại đưa cho Trình Minh, Trình Minh vẫy vẫy tay: "Em không hút thuốc lá."
Đạo trưởng Giả ngồi xổm xuống, theo bản năng muốn đi phất trường bào, nhưng chạm vào không khí mới nhớ ra áo choàng của chính mình đã bị cháy, vì thế liền chỉ ngồi xổm xuống như vậy, hung hăng rít một ngụm thuốc lá, sau khi hồi vị nói: "Hơn hai mươi năm trước sau khi thuốc lá tăng giá, tôi liền không hút nữa."
Anh Ba cũng hung hăng rít một hơi, sau đó cười nói: "Anh Giả, anh cũng rất có phong cách."
Đạo trưởng Giả thành thật nói: "Nhưng da mặt còn chưa đủ dầy, bằng không tôi đã chạy theo bọn họ." Còn rất có ý tứ hơi chút tiếc nuối.
Trình Minh há miệng thở dốc định nói chuyện, ánh mắt lại bỗng nhiên nhìn về phía nơi xa, biểu tình ngưng trọng: "Tới."
Anh Ba và đạo trưởng Giả hung hăng rít một ngụm cuối cùng, động tác vô cùng chỉnh tề ném điếu thuốc xuống vũng nước trên mặt đất, sau đó đứng lên.
Trình Minh nhìn tiểu đội dị năng bên kia đang đi về phía bên này, hỏi: "Anh Ba, anh cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ chết sao?"
Anh Ba hỏi đạo trưởng Giả: "Anh Giả, anh cảm thấy như thế nào?"
Đạo trưởng Giả nhìn bảy dị năng giả bên kia đang hùng hổ tiến tới bên này, không biết vì sao, hắn cho rằng chính mình sẽ sợ hãi, nhưng trên thực tế hắn hiện tại mạc danh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có thể cười: "Tôi cảm thấy sẽ không."
Bảy người kia đầu tiên là bay nhanh chạy tới gần bên này, khi bọn hắn phát hiện nơi này lại chỉ có ba người anh Ba, liền có chút kinh ngạc, thấy bọn họ tựa hồ không có chuẩn bị chạy trốn, tất cả liền đều thả chậm bước chân.
Tinh thần lực của Giang Tuyết vẫn luôn đuổi tới phía trước, sau đó nói với nam nhân cao lớn: "Vương Bác, những người kia đã chạy thoát."
Vương Bác nói: "Cô mang theo Lương Long, Tôn Quang đuổi theo, ngoại trừ người cô muốn, những người khác một cái cũng không cần giữ lại."
Giang Tuyết gật đầu một cái, liền mang theo hai người trong đội ngũ chuẩn bị đuổi theo Hướng Hứa bọn họ.
Đột nhiên, anh Ba bước chân lên trước, ở 1 mét trước chân hắn, một loạt gậy đất cao nửa thước đột nhiên chui từ dưới đất lên! Một đường lao về phía Giang Tuyết!
Ba người Giang tuyết tức khắc lui lại, đến khi rời khỏi ba bốn mét mới chật vật đứng vững vàng thân mình.
Anh Ba cười nói: "Mấy người có phải bị mù hay không? Chẳng lẽ không thấy được chúng ta đang ở chỗ này sao."
Giang Tuyết nói: "Các người cảm thấy các người ngăn được chúng tôi sao?"
"Có thể cản được bao lâu thì cản." Đạo trưởng Giả nói: "Các người đại khái không biết đi, chúng tôi có một đội trưởng rất lợi hại, chúng tôi đều là được cô ấy phái ra ngoài tìm vật tư. Cô ấy muộn một chút sẽ đến đây, các người thoạt nhìn giống như rất lợi hại, nhưng ở trước mặt cô ấy đều không đủ một mâm đồ ăn."
Nam nhân nhỏ gầy cười lạnh nói: "Mày cho rằng nói những lời này là có thể làm chúng tao buông tha cho chúng mày sao? Chúng tao là nhóm người đầu tiên phát hiện ra tinh hạch có thể tiến hóa, đội trưởng kia của chúng mày dù cho có lợi hại, cũng không có khả năng một người đánh được bảy người chúng tao." Ánh mắt hắn âm hàn: "Hơn nữa chúng tao giết tất cả bọn mày, cô ta sao có thể biết là ai giết chứ?"
Vương Bác nói: "Không cần cùng bọn họ vô nghĩa, chúng chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi. Lý Kỳ, cậu đi ngăn cản đám người kia. Chúng tôi giải quyết xong bên này sẽ đi hội hợp với cậu."
Một nam nhân trông rất bình thường gật gật đầu, nói: "Được."
Sau đó xoát một tiếng, thân thể như là mũi tên vọt qua anh Ba bọn họ!
Đồng tử Trình Minh hơi hơi co rụt lại: "Dị năng giả tốc độ!" Hắn chỉ kinh ngạc trong một cái chớp mắt, lưỡi dao gió đã nháy mắt biến ra, bay nhanh về phía thân ảnh dị năng giả tốc độ kia! Nhưng tất cả lưỡi dao gió của hắn đều đã sớm bị Giang Tuyết dùng tinh thần lực ngăn cản.
Lúc này đạo trưởng Giả ra tay, hắn chỉ dậm chân một cái, mặt đất theo mũi chân hắn bay nhanh ngưng ra một tầng băng, tốc độ lan tràn cực nhanh! Dị năng giả tốc độ đang chạy vội căn bản không có chú ý tới đột nhiên dưới chân kết băng, ở trong nháy mắt chân bước lên mặt băng cả người liền bị trượt, tức khắc trọng tâm không xong ngã quỵ trên mặt đất, trượt theo mặt băng ra một khoảng xa, hắn còn chưa có kịp bò dậy, một cây băng thô to đã ngưng kết bên cạnh hắn, trực tiếp xuyên thấu ngực hắn, cây băng trong suốt lạnh lẽo từ phía sau lưng thọc vào, xuyên đến trước ngực, trên mũi băng nhọn có máu chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.
Anh Ba nói: "Anh xem, tôi đã nói ba chúng tôi vẫn còn ở chỗ này, các anh sẽ không qua được."
Sáu người dư lại sắc mặt đều khẽ biến, cũng chưa nghĩ đến bọn họ sẽ sạch sẽ lưu loát như vậy liền giết được Lý Kỳ. Ánh mắt Vương Bác hơi hơi ngưng tụ, không hề lưu thủ, mở đôi tay ra, trước người nháy mắt ngưng hóa ra vô số mũi tên nước, nhìn ba người bên kia nói: "Nếu chúng mày đã lựa chọn lưu lại chịu chết, vậy đi tìm chết đi." Giọng nói vừa rơi xuống đất, mấy chục mũi tên nước trước người hắn đột nhiên tản ra một ít, sau đó như là một trận mưa to bắn nhanh về phía ba người!
Ở trong một hồi lại một hồi chiến đấu, bọn họ đều đã chậm rãi bắt đầu bồi dưỡng được sự ăn ý trong chiến đấu, không chỉ hiểu biết dị năng của chính mình, hơn nữa còn quen thuộc với hình thức chiến đấu của đồng đội.
Khi mấy chục mũi tên nước bắn lại đây, Trình Minh, đạo trưởng Giả đồng thời lui về phía sau, để anh Ba lộ ra, đôi tay anh Ba vung lên, từng chiếc tường đất liên tiếp chui từ dưới đất lên!
Mũi tên nước đâm nát bức tường đất thứ nhất, thứ hai, thứ ba, khi mũi tên nước đâm đến một bức tường đất cuối cùng rốt cuộc cũng ngừng lại.
Anh Ba, Trình Minh, đạo trưởng Giả thậm chí còn chưa có thời gian thở dốc, dây đằng màu xanh lục đã nhanh chóng bò đầy tường đất, theo một tiếng răng rắc, tường đất không ngừng ầm ầm vỡ vụn —— vô số dây đằng hướng tới ba người!
Anh Ba, đạo trưởng Giả vội lui ra sau! Ngay sau đó cuồng phong chợt nổi lên! Vô số lưỡi dao gió nháy mắt biến ảo mà ra, tước qua dây đằng! Xoát xoát xoát! Vô số dây đằng bị bị lưỡi dao gió cắt nhỏ từ trên không trung rơi xuống dưới, như là thân thể rắn bị chém đứt, vặn vẹo trên mặt đất vài cái sau đó mới hoàn toàn bất động.
Vô số quả cầu lửa như là sao băng từ trên không trung rơi xuống.
Đạo trưởng Giả nuốt vào một viên tinh hạch bổ sung, khẽ quát một tiếng, nhanh chóng dựng lên một chiếc khiên băng! Phanh! Phanh! Phanh! Vô số quả cầu lửa rơi xuống khiên băng! Một cái tiếp theo một cái nện ở phía trên chiếc khiên, đạo trưởng Giả lại lần nữa phát động dị năng, một tầng một tầng băng đi lên, cường hãn chống cự công kích của quả cầu lửa.
Anh Ba lại lần nữa khởi xướng tường đất bắn về bên kia, sau đó cũng trốn vào dưới khiên băng bớt thời giờ bổ sung tinh hạch vào trong miệng, lượng dị năng của hắn ít nhất, lúc này anh Ba mang theo chí quyết tử, nghĩ tiện nghi cho đối phương còn không bằng chính mình ăn, một chút đều không đau lòng.
Bọn họ căn bản là không nghĩ chính diện tác chiến cùng những người kia, bọn họ chỉ có ba người, tuy rằng xử lý được một người của đối phương, nhưng vẫn còn sáu người. Huống chi còn có dị năng hệ tinh thần vẫn luôn ở nơi đó như hổ rình mồi, bọn họ không xác định dị năng giả hệ tinh thần kia có thể giống như Hướng Hứa dùng tinh thần lực công kích hay không, bọn họ không thể mạo hiểm như vậy. May mắn Hướng Hứa đã nói qua, tinh thần lực muốn xuyên thấu tường đất và khiên băng do dị năng ngưng tụ ra cũng không phải dễ dàng, cho nên bọn họ hiện tại chính là dùng tường đất tạm thời bám trụ đám người kia, sau đó tránh ở dưới khiên băng ngăn cản quả cầu lửa và công kích của tinh thần lực. Hiện tại mục đích chủ yếu của bọn họ không phải là liều mạng cùng đám người kia, mà là tranh thủ càng nhiều thời gian cho Hướng Hứa, Trương Tiểu Bạch bọn họ.
Quả cầu lửa giống như không cần tiền đánh trên khiên băng, âm thanh khối băng vỡ vụn thỉnh thoảng vang lên, làm hai người có hơi chút run sợ trong lòng, ngẩng nhìn về phía bên trên xem, quả cầu lửa nện ở trên khiên băng, phanh một tiếng nổ mạnh mở ra, có hơi chút giống như là phóng pháo hoa, nhưng băng rơi xuống hai người đều không có tâm tình xem pháo hoa, đạo trưởng Giả vội vã tăng thêm băng lên trên, anh Ba cũng vội vã thúc giục đạo trưởng Giả thêm băng, đồng thời không ngừng bổ sung tường đất.
Lưỡi dao gió của Trình Minh trên cơ bản liền chưa từng ngừng, bảo trì bình quân mỗi giây có mấy trăm lưỡi dao gió biến hóa ra tới, dị năng lấy một tốc độ cực nhanh tiêu hao xuống, may mắn lượng dị năng hắn chứa đựng vô cùng sung túc, mặc dù là phóng thích dị năng cường độ cao như vậy, nhưng cũng mới chỉ tiêu hao một hai phần.
Dây đằng tuy rằng thoạt nhìn đáng sợ, lại không có một cái có thể đột phá lá chắn từ lưỡi dao gió của Trình Minh.
Thực hiển nhiên, số lượng dị năng sung túc của Trình Minh và đạo trưởng Giả làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.
Còn có tư thế anh Ba ăn tinh hạch như ăn lạc rang cũng là làm cho bọn họ cảm giác bị đánh sâu vào.
Sắc mặt Vương Bác âm trầm nói: "Không cần lại lưu thủ, tốc chiến tốc thắng!"
Năm người khác đều cảm giác được áp lực, tức khắc tất cả dị năng trên người đều bạo trướng!
Hai dị năng giả hệ thổ đồng thời phát lực, mấy chiếc tường đất anh Ba dựng lên kia không có chống đỡ được bao lâu, tức khắc ầm ầm sập xuống! Sau đó vô số cây gậy đất và quả cầu lửa bay về phía khiên băng!
Anh Ba và đạo trưởng Giả vội vàng trốn thoát khỏi băng sụp xuống, bọn họ vừa mới đi ra khỏi khiên băng, quả cầu lửa liền vừa lúc đánh cho khiên băng trực tiếp nát nhừ.
Anh Ba kịp thời dựng lên khiên đất chặn mảnh vỡ văng khắp nơi, hai người còn không kịp cảm thấy may mắn vì phản ứng nhanh, sau đó đã bị một cỗ lực thật lớn đánh bay!
Anh Ba và đạo trưởng Giả bị cự lực đâm bay, sau đó nện thật mạnh ở trên mặt đất. Đạo trưởng Giả không biết bị thương tới chỗ nào, đương trường liền phun ra máu, tức khắc thần sắc uể oải xuống dưới, quỳ rạp trên mặt đất bò cũng không bò nổi. Anh Ba có kinh nghiệm kháng va đập, hơn nữa lúc rơi xuống đất đã thay đổi tư thế giảm xóc một chút, trạng thái so với đạo trưởng Giả tốt hơn không ít, thấy đạo trưởng Giả hộc máu, trong lòng căng thẳng, nhưng không đợi hắn đi xem xét thương thế của đạo trưởng Giả, trên cổ chân đã bị dây đằng quấn quanh, hắn vừa quay lại, dây đằng kia đã trực tiếp kéo chân hắn về phía sau, thế giới trước mắt anh Ba quay cuồng, trời đất đảo lộn, cả người bị túm cổ chân treo lên! Nháy mắt máu cả người đều vọt tới đỉnh đầu, một trận đầu váng mắt hoa, khó chịu muốn nôn.
Đạo trưởng Giả cũng đồng dạng bị túm chặt chân treo lên, hắn vốn dĩ đã bị thương nghiêm trọng, lúc này thậm chí lại kịch liệt khụ lên, một bên khụ một bên có máu theo khóe miệng chảy ngược về trán, thoạt nhìn thập phần thê thảm huyết tinh, hắn gian nan mở một con mắt liếc nhìn anh Ba một cái, thống khổ nói: "Ba, tôi, tôi không được......" Ngay sau đó lại là một trận ho khan kịch liệt, mặt hắn bởi vì sung huyết mà đỏ lên, biểu tình trên mặt vặn vẹo, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.
Vương Bác nghiêng đầu nói: "Giang Tuyết, cô và Lương Long, Tôn Quang đi trước đuổi theo mấy con cá lọt lưới kia, tôi giải quyết xong nơi này sẽ đi qua."
Giang Tuyết gật đầu một cái, sau đó liền mang theo nam nhân nhỏ gầy và dị năng giả hệ hỏa bay nhanh đuổi theo.
Lúc này không có người lại có thể ngăn cản bọn họ.
Trình Minh ý đồ phân ra vài đạo lưỡi dao gió đi ngăn chặn bọn họ, đột nhiên! Trong đầu giống như bị cắm vào vô số cây kim, đau đớn hoàn toàn khó có thể chịu đựng làm Trình Minh phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ, lưỡi dao gió vờn quanh ở bên người hắn nháy mắt biến mất, đau đớn ở trong đầu hơi hoãn, trên bụng đã bị một cây gậy đất dài nửa thước hung hăng cắm vào! Trình Minh tức khắc chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, thống khổ ôm bụng, máu tươi điên cuồng tuôn ra, nháy mắt nhiễm đỏ quần áo hắn.
Bước chân Vương Bác không có chút nào có vẻ dừng lại đi qua trước mặt Trình Minh.
Trình Minh giương mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, sau đó liều chết điều động một tia dị năng, một đạo lưỡi dao gió vô thanh vô tức hướng tới cẳng chân Vương Bác!
Xuy...một tiếng, Vương Bác tựa hồ không nghĩ tới Trình Minh trọng thương đến như vậy, lại vẫn có thể điều động dị năng, tuy rằng chỉ là một tia dị năng, lưỡi dao gió kia cũng cắt ra một miệng máu trên bắp chân hắn.
Trình Minh vừa lòng toét miệng cười một chút.
Vương Bác bị chọc giận thành công, hắn hung hăng giơ chân đá Trình Minh, khiến Trình Minh bị ngã lộn một vòng lại một vòng, khóe miệng có máu chảy xuống dưới, trên mặt dính đầy bùn đất, quỳ rạp trên mặt đất cũng không nhúc nhích, ánh mắt Vương Bác sâm hàn, lạnh lùng ra lệnh cho mấy dị năng giả kia: "Giết bọn họ."
Anh Ba không chút nào cố kỵ mắng: "Tao chửi chết mẹ tổ tông mười tám đời nhà chúng mày! Tao dù có trở thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho chúng mày! Nếu hôm nay người của chúng tao có một người đào tẩu được! Về sau chúng mày sẽ phải bị trả lại gấp trăm lần, ngàn lần! Đám nhãi ranh đáng chém ngàn đao!"
Đạo trưởng Giả cũng muốn mắng theo, nhưng hắn quá khó tiếp thu, thật sự là không có sức lực mắng, chỉ nhỏ giọng nói: "Anh Ba, chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm."
Vương Bác lạnh giọng nói: "Đóng hai đứa chúng nó lên trên tường, để chúng nó nhỏ máu từ từ, tao muốn xem bọn nó có thể mắng được bao lâu."
Sắc mặt dị năng giả hệ thổ không những không có bất luận khiếp sợ gì, ngược lại còn có vài phần hưng phấn, cười hắc hắc hai tiếng nói: "Khà khà, cách chết này tao thích!"