Chương 32: Dị năng hệ tinh thần?
Một bên hô lên với đám người đang vây lại đánh hắn: "Mấy người là đám dã man! Đánh người là phạm pháp! Mấy người có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài giết tang thi đi!"
Cố Ninh không có ý tứ muốn chạy, cô chỉ yên lặng gỡ khẩu súng xuống, sau đó mở chốt an toàn ra, nhắm ngay mấy người kia.
Âm thanh mở chốt an toàn phá lệ rõ ràng, làm cho mấy tên đánh người bao gồm cả người bị đánh đều ngừng lại, nhìn về phía bên này.
Người da đen kia theo phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên đỉnh đầu, hoảng sợ nhìn Cố Ninh nói: "Đừng nổ súng! Đừng nổ súng! Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!" Không còn khí thế mắng người vừa rồi.
Những người kia liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Ninh, lúc này bị Cố Ninh chĩa súng vào, nghĩ tính cách Cố Ninh tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, đều sợ tới mức hai chân nhũn ra, có người lấy hết can đảm hô: "Là thắng oắt kia trộm bánh quy của chúng tôi trước, chúng tôi mới nổi giận đánh người!"
Cố Ninh cũng không phải kẻ sát nhân cuồng ma, buông khẩu súng xuống, hơi nghiêng đầu với mấy người kia, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Mấy người kia tỉnh lại tinh thần, chật vật từ bên cạnh người Cố Ninh một đường lao xuống sườn dốc.
Người da đen kia sau đó mới phản ứng lại đây, hóa ra Cố Ninh là “cùng phe” hắn, tức khắc cười lộ hàm răng trắng nhiệt tình hô với Cố Ninh: "Hắc! Hóa ra cô là tới trợ giúp hai đứa nhỏ! Tôi còn tưởng rằng cô là một đám với những người kia! A! Đúng rồi, tôi còn chưa có tự giới thiệu. Chào tiểu thư, tôi tên Jack Tư Phái Lạc. Không sai, tôi cùng tên với thuyền trưởng Jack. Cô cứ gọi tôi là Jack là được rồi, nhưng tôi sinh ra sớm hơn hắn một ít, ách, ý tôi nói là nhân vật điện ảnh…"
Cố Ninh nhìn người da đen nói tiếng phổ thông lưu loát, có hơi chút nhiệt tình quá mức, không quá định để ý tới hắn, lãnh đạm gật đầu với hắn sau đó đi đến chỗ thiếu niên và cô bé kia.
Jack gãi gãi đầu, nghĩ cô gái này sẽ không kì thị chủng tộc chứ? Nhưng hắn vẫn đi theo Cố Ninh, nhìn xem có địa phương nào có thể hỗ trợ hay không.
"Có thể đứng lên không?" Cố Ninh nói với thiếu niên trên mặt đầy vết bầm.
"Có thể......" Thiếu niên ở dưới sự nâng đỡ của cô bé gian nan đứng lên, sau đó mím môi, nói với Cố Ninh: "Cảm ơn."
Cô bé cũng là vẻ mặt cảm kích nhìn Cố Ninh.
Cô bé thoạt nhìn cũng chỉ bảy, tám tuổi, tóc mái bằng cắt nham nhở như bị chó gặm, trên mặt tuy rằng dơ hề hề, nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng ngời.
Cố Ninh không khỏi nói: "Chị biết có một chỗ thực an toàn, nơi đó có rất nhiều cô nhi giống hai em......"
Nhưng cô còn chưa nói xong, đã bị thiếu niên kia đánh gãy: "Chúng em không phải cô nhi!" Hắn nhấp môi, quật cường nhìn cô, lại lần nữa lặp lại: "Chúng em không phải cô nhi. Chúng em không cần người khác đồng tình."
Cố Ninh đối diện với ánh mắt quật cường của thiếu niên, âm thanh lạnh băng: "A. Vậy em hiện tại hẳn là đã bị sống sờ sờ đánh chết."
Thiếu niên chỉ nhấp chặt môi, lại không có lời gì để nói.
"Mọi kiêu ngạo đều cần phải được thành lập ở trên thực lực cường đại." Ánh mắt Cố Ninh lạnh băng nhìn hắn nói: “Trước khi em có đủ tư bản để kiêu ngạo nên thực tế một chút. Nếu không chẳng những em sẽ chết, mà cũng làm người khác đi theo chết cùng em." Người khác này, tự nhiên là chỉ em gái hắn.
Sắc mặt thiếu niên đỏ lên, theo bản năng muốn cãi lại, nhưng hắn hé miệng, lại không biết nên nói gì, căn bản không thể cãi nổi.
Jack Tư Phái Lạc đứng ở bên cạnh nhìn xem, mỗi một chữ Cố Ninh nói hắn đều hiểu, nhưng cần thời gian nhất định để lý giải.
"Anh còn chưa đi sao?" Cố Ninh đột nhiên cau mày nhìn về phía người da đen tên Jack Tư Phái Lạc kia.
"???"Jack Tư Phái Lạc hoàn toàn không hiểu sao đột nhiên cô lại bảo chính mình đi.
Cố Ninh nói: "Tôi có việc muốn đơn độc nói cùng bọn họ."
"A! Không sao, vậy anh đi trước. Nếu cần anh trợ giúp gì thì cứ nói, hai đứa có thể tới tìm anh, có lẽ anh còn có thể cho hai đứa chút đồ ăn." Jack Tư Phái Lạc nói với thiếu niên và cô bé kia.
Sau đó nói với Cố Ninh: "Như vậy, chúng ta lần sau gặp lại, tiểu thư. Tạm biệt."
Sau khi đuổi người da đen đi.
Cố Ninh bắt đầu nhìn thẳng vào cô bé kia.
Cố Ninh không có quanh co lòng vòng, mà là đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chị cứu anh của em. Như vậy em hiện tại nên nói cho chị, đôi mắt của em là thế nào."
Cô vừa hỏi ra khỏi miệng, liền có thể cảm giác được rõ ràng thiếu niên và cô bé đồng thời khẩn trương lên.
Thiếu niên thậm chí một phen kéo cô bé tới phía sau bảo vệ, mang theo địch ý nhìn Cố Ninh nói: "Chúng em không biết chị đang nói gì."
"Anh. Không có việc gì." Cô bé kéo góc áo thiếu niên, sau đó dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn Cố Ninh nói: "Chị, em tên Hướng Hứa, đây là anh của em, tên Hướng Dật."
"Em nói tên của chúng ta cho chị ấy làm gì?" Thiếu niên tên Hướng Dật đầy mặt cảnh giác nhìn Cố Ninh, đối với việc Hướng Hứa dễ dàng nói ra tên của chính mình cho Cố Ninh thập phần bất mãn.
Hướng Hứa lại không có để ý đến hắn, chỉ nhìn Cố Ninh nói: "Em có thể nhìn đôi mắt của chị được không?"
Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi chợt lóe, sau đó ngồi xổm xuống.
Cô bé đi tới, nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Ninh trong chốc lát, sau đó rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Chị chính là màu xanh lục, em chính là màu trắng. Chị xem." Cô bé nói, còn sợ Cố Ninh không nhìn được rõ, mở to đôi mắt ra.
Cố Ninh nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh tròng mắt của cô bé có một vòng màu trắng thực nhạt.
Tính đến trước mắt, bao gồm cô, đã xuất hiện ba người phát sinh loại dị biến này. Lại còn đều ở nơi tụ tập này.
"Chị cũng là sau khi ăn một viên hạt châu liền biến thành như vậy sao?" Cô bé tò mò hỏi.
Cố Ninh gật gật đầu.
Nhìn thấy Cố Ninh gật đầu, đôi mắt cô bé hơi hơi sáng ngời, sau đó càng thêm nghiêm túc nói: "Từ sau khi ăn hạt châu kia, em ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại em liền phát hiện đôi mắt của em có thể nhìn được trong bóng tối, hơn nữa em có thể nhìn thấy trong thân thể của em có một hồ nước màu trắng. Mấy thứ này chị cũng giống sao?"
Ánh mắt Cố Ninh hơi hơi ngưng lại, nghĩ đến hải dương màu xanh lục trong trong không gian của chính mình, sau đó hỏi: "Ngoại trừ hồ thì sao? Còn có thứ gì khác hay không? Tỷ như......một cánh cửa?"
Hướng Hứa hoang mang lắc lắc đầu: "Không có. Cũng chỉ có một mảnh hồ."
Hướng Dật lại bắt được trọng điểm trong câu hỏi của Cố Ninh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Ninh hỏi: "Chị có?"
Cố Ninh nhìn chằm chằm hắn một cái, sau đó nói: "Hiện tại là chị đang hỏi, em không có tư cách hỏi lại."
Hướng Dật bị Cố Ninh nói cho nghẹn họng, một đôi mắt phượng xinh đẹp nhướn lên: "Ai nhờ chị cứu em chứ?!"
Cố Ninh cũng không nhìn hắn, nói: "Em gái của em. Chị hiện tại hỏi chuyện cũng là hỏi em gái của em. Nếu em có cái gì không hài lòng, chị cũng không ngại em tránh đi trước."
"Chị!" Thiếu niên phẫn nộ, trong ánh mắt đều muốn phun hỏa.
"Anh!" Hướng Hứa lại lần nữa lôi kéo góc áo của thiếu niên một chút, trong ánh mắt tràn ngập không tán đồng. Thiếu niên ở trước mặt Cố Ninh như là con gà chọi, bị Hướng Hứa kêu như vậy, tuy rằng vẫn khó có thể nuốt xuống cục tức kia, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ quay đầu đi chỗ khác không chịu nhìn mặt Cố Ninh, sườn mặt tràn ngập không phục.
"Vậy ngoại trừ đôi mắt em có thể nhìn được trong bóng đêm, còn có biến hóa gì khác không?" Cố Ninh hỏi.
"Em có thể thấy được địa phương rất xa." Hướng Hứa nói.
Điều này Cố Ninh cũng không để bụng, rốt cuộc thị lực của cô cũng rất tốt.
Hướng Hứa nói tiếp: "Em hiện tại có thể nhìn thấy cổng trường."
Cố Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, sau đó liền ngây ngẩn cả người, nơi này cách cổng trường khoảng 400 mét, lấy thị lực của cô cũng có thể nhìn đến cổng trường, nhưng mấu chốt là, ở giữa còn có một tòa nhà dạy học chặn ngang, thị lực căn bản vô pháp vòng qua khu dạy học nhìn đến cổng trường.
"Đôi mắt của em có thể xuyên thấu qua tòa nhà này, nhìn đến địa phương em muốn nhìn thấy." Hướng Hứa nói, lại có chút ngượng ngập: "Nhưng hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn đến cổng trường, xa hơn không được."
Cố Ninh có chút bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm Hướng Hứa nói: "Cách nơi này không đến 400 mét, phòng 308, tầng ba, ký túc xá nữ, có ai đang ở?"
Cố Ninh chú ý tới, sau khi cô nói xong câu đó, vòng trắng bên cạnh tròng mắt Hướng Hứa hơi hơi khuếch trương một chút, ngay sau đó liền nghe được Hướng Hứa nói: "Phòng 308 có ba người, một người tóc đỏ, một người đeo mắt kính, một người trên đầu bao băng gạc." Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ninh, cười nói: "Chị, em nói có đúng không?"
Cố Ninh cảm giác yết hầu của chính mình có chút nghẹn, cô nói: "Đúng."
"Vậy còn chị? Thân thể chị có biến hóa gì không?" Hướng Hứa tò mò hỏi.
Thiếu niên đang quay đầu đi chỗ khác cũng không nhịn được vểnh lỗ tai lên.
"Không có." Cố Ninh lắc lắc đầu, tình huống của cô giống như có khác biệt với Hướng Hứa, lại không khỏi có chút hâm mộ, Hướng Hứa giống như là một chiếc radar di động, trong vòng mấy trăm mét có thể theo dõi được bốn phía có tang thi tới gần hay không, ở trước khi tang thi tìm được bọn họ liền có thể chạy trốn.
Cô lại không có cảm giác được thân thể của mình phát sinh bất luận biến hóa gì.
Điều này cũng không khỏi làm Cố Ninh nhớ tới nam nhân chung phòng ký túc xá, hắn là màu vàng, sẽ có năng lực đặc thù gì?
Đám người kia sáng sớm đã tập hợp với những người khác ở trong khu ký túc xá, sau đó rời khỏi nơi tụ tập không biết đi đâu.
Thiếu niên kia nghe Cố Ninh nói xong liền phát ra một tiếng "xuy", hiển nhiên là nghĩ Cố Ninh cố ý che giấu.
Cố Ninh cũng không nghĩ giải thích, chỉ nói: "Nếu lần sau còn muốn diễn kịch, cũng nên chuyên nghiệp hơn một ít."
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi.
Chờ đến khi Cố Ninh hoàn toàn đi xa, Hướng Dật mới như vừa tỉnh mộng, nói với Hướng Hứa: "Chị ấy có ý gì? Chẳng lẽ chị ấy đã nhìn ra? Không thể nào? Kỹ thuật diễn của anh kém như vậy sao?"
Hướng Hứa thở dài như người lớn, bất đắc dĩ nói: "Rất kém cỏi."
Hướng Dật bĩu môi, sau đó nói với Hướng Hứa: "Em xem, chị ta nửa điểm cũng không có muốn chúng ta đi theo chị ta. Nói không chừng căn bản là coi thường chút bản lĩnh này của em. Làm hại anh bị đánh một trận vô ích."
Hướng Hứa có chút bất mãn liếc hắn một cái, sau đó cau mày nói: "Là anh quá không lễ phép."
Hướng Dật nói: "Còn không phải là do chị ta bày ra một bộ dáng lạnh lùng sao. Hơn nữa giấu đầu lòi đuôi, hỏi thăm rõ ràng tình huống của chúng ta, miệng của chính mình lại đóng chặt. Chị ta nói chị ta không có công năng đặc dị, em tin sao?"
"Em tin." Hướng Hứa vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em nhìn thấy đôi mắt chị ấy.....chị ấy không có nói sai."
"Em là mắt thấu thị, không phải máy phát hiện nói dối. Nữ nhân này tâm tư thâm trầm, muốn lừa em còn không phải dễ dàng sao?" Hướng Dật nói.
Hướng Hứa thở dài, nhìn Hướng Dật nói: "Chúng ta cũng không có nói toàn bộ tình huống của chính mình cho chị ấy."
"Dù sao anh vẫn giữ nguyên ý kiến trước đó, không tán thành đi theo chị ta, anh không muốn mỗi ngày đối mặt với gương mặt lạnh băng kia!" Hướng Dật bĩu môi nói.
Hướng Hứa thở dài như người lớn, sau đó xoay người nhìn phương hướng Cố Ninh rời đi, hồ nước màu trắng trong thân thể nhẹ nhàng nhộn nhạo ra sóng gợn, có tinh thần lực không tiếng động trào ra, đuổi theo Cố Ninh.
Ngay nháy mắt khi phiến tinh thần lực kia sắp bao phủ Cố Ninh.
Cố Ninh phảng phất có cảm giác, đột nhiên quay đầu, nhìn không trung trống không.
Khi đôi mắt Hướng Hứa đối diện với đôi mắt mang theo một tia màu xanh của Cố Ninh, đôi mắt kia viết rành mạch, tôi nhìn thấy em. Đồng tử Hướng Hứa chợt co chặt, kinh hoảng đến mức chặt đứt liên hệ cùng cỗ tinh thần lực kia, cũng không biết là bởi vì tinh thần lực bị chặt đứt, hay là bị dọa đến, khuôn mặt nhỏ của Hướng Hứa trắng bệch.
Hướng Dật thấy sắc mặt của Hướng Hứa không đúng, cuống quít hỏi: "Em không sao chứ?"
"Chị ấy nhìn thấy em." Thần sắc Hướng Hứa hoảng hốt nói một câu này, sau đó đột nhiên biến đổi sắc mặt, nhìn Hướng Dật nói: "Anh, có lẽ chị ấy so với trong tưởng tượng của em còn lợi hại hơn."
Hướng Dật nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Hướng Hứa, nói không ra lời.
Cố Ninh cảm giác được cảm giác bị nhìn trộm đã biến mất, trong lòng đoán được hẳn là chiêu của cô bé kia.
Đồng thời khóe miệng cô nhấc lên một nụ cười, cảm thấy có chút buồn cười, vì dẫn chính mình qua, hai đứa nhỏ lại có thể thiết lập ra một thế cục như vậy, cô ban đầu không có nghĩ nhiều, chỉ là thiếu niên kia, ban đầu còn bị đánh cho nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi, lập tức liền sinh long hoạt hổ, không có nửa điểm thống khổ.
Cô thật sự là chướng mắt một chút bản lĩnh của Hướng Hứa. Lúc vừa mới nghe được dị năng của Hướng Hứa, cô còn có một chút động tâm, nhưng sau khi bình tĩnh ngẫm lại, chỉ là một nơi tụ tập nho nhỏ cũng đã xuất hiện ba người dị biến, như vậy bên ngoài khẳng định cũng sẽ có một ít người phát sinh dị biến, cô hoàn toàn có thể chọn lựa người lợi hại hơn làm đồng bạn, mà cô bé kia thật sự là quá nhỏ, mới bảy tám tuổi, ngoại trừ có thể làm radar, Cố Ninh không nghĩ ra cô bé còn có bất luận tác dụng gì khác, về phần người anh trai của cô bé, thậm chí còn là một phiền toái.
Tuy rằng không nên nói như vậy, nhưng ba mẹ của chính mình vốn dĩ chính là hai cái tay nải, cô không nghĩ lại mang theo hai kẻ kéo chân sau.
(*) Tay nải: ám chỉ gắng nặng
Nhưng dị năng Hướng Hứa triển lãm ra vẫn làm Cố Ninh cảm thấy có chút kích động, có lẽ thế giới này sẽ có chuyển cơ.
Cố Ninh sau lại nghĩ nghĩ, trở về ký túc xá một chuyến, quét sạch vật tư trong ba lô, đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người chỉ có thể giải thích chính mình muốn đi ra bên ngoài tìm xem có quần áo chống lạnh hay không, cũng uyển chuyển từ chối mấy người muốn xin đi cùng, cõng chiếc ba lô không bên trong chỉ đặt mấy chiếc vòng vàng, rời đi.
"Thật là không đoán được Cố Ninh này, suốt ngày thần thần bí bí. Cháu nói xem, sao lá gan của con bé lại lớn như vậy? Một mình cũng dám ra bên ngoài chạy loạn." Đạo trưởng Giả đứng ở trên ban công nhìn bóng dáng Cố Ninh càng đi càng xa, cảm thán nói.
"Đại khái là chị ấy cảm thấy, dù cho mọi người cùng đi cũng chỉ là kéo chân sau đi." Hoàng Mộng Dao từ một bên đi qua, ném xuống một câu như vậy liền vào phòng ký túc xá ba Cố mẹ Cố.
