Chương 35: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (3)
Trong tiệm cơm nhỏ lập tức vang lên một trận tiếng cười.
Trương Tiểu Bạch sinh động như thật tiếp tục nói: "Sau đó. Liên trưởng chúng ta vỗ bả vai liên trưởng 2 nói. Anh Trương, đã quên nói cho anh, Cố Ninh ngoại trừ là cháu gái tôi, còn là người tôi chuẩn bị đề cử cho Ngũ Tinh Đại Đội! Các cậu không ở đó, cảnh tượng thật sự làm người xem đến quá sung sướng!"
"Cố Ninh! Cô trước kia có phải đã từng nhập ngũ ở đâu đó hay không?! Sao lại lợi hại như vậy?!" Một binh sĩ hỏi.
Bị một trăm đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Cố Ninh thật đúng là có hơi chút ăn không tiêu: "Ách...... Không có, tôi chưa từng nhập ngũ. Nhưng trước kia đã từng học bắn súng."
Binh lính kia còn muốn nói thêm, vừa lúc chủ quán bê đồ ăn lên.
Món ăn tuy rằng đơn giản, nhưng thập phần phong phú. Đại bộ phận còn đều là thịt.
Trương Tiểu Bạch trêu ghẹo nói: "Hôm nay liên trưởng chúng ta đúng là chịu bỏ vốn! Tôi tới đây hai năm còn chưa từng thấy liên trưởng xuất tiền túi của chính mình mời khách! Đây chính là phá lệ!"
Anh Ba cả giận nói: "Nhãi ranh! Đợt tết không phải tôi mời sao?!"
Bên kia có một binh sĩ cười hô: "Hắc! Liên trưởng! Tôi nghe nói, đó là bên trên chuyển tiền xuống! Sao lại biến thành anh mời?!"
"Nhãi ranh các cậu, ngày thường bắn súng không thắng được người ta! Huấn luyện dã chiến các cậu cũng bị người ta diệt sạch! Nếu các cậu có thể làm cho tôi được nở mày nở mặt ở trước tên Trương Bá Quốc như Cố Ninh! Ông đây dù cho mỗi ngày mời các cậu ăn trong lòng cũng cao hứng! Hôm nay nhờ phúc của cô bé này, diệt được uy phong của liên 2, chúng ta tuy rằng cao hứng, nhưng không thể đắc ý vênh váo! Phải không ngừng cố gắng. Tiểu Bạch, Triệu Kiệt, Trâu Minh, Chung Húc!" Anh Ba đột nhiên điểm tên bốn người.
"Rõ! Liên Trưởng!" Bốn người động tác nhất trí đứng lên.
Anh Ba nói: "Bốn người các cậu từ hôm nay trở đi! Mỗi ngày không cần tham gia huấn luyện, cùng Cố Ninh đi trường bắn tập bắn súng! Cho đến khi Ngũ Tinh Đại Đội tới mới thôi!"
"Rõ! Liên trưởng!" Bốn người cùng rống to.
Đám binh lính đều vỗ tay.
Cuối cùng anh Ba bưng chén rượu trước mặt lên, nói với đám lính: "Hôm nay thật là quá mẹ nó cao hứng, phá lệ một hồi, uống một ly. Ba ngày sau, nếu qua được cửa của Ngũ Tinh Đại Đội, ông đây sẽ mời các cậu đến nơi này ăn tiếp! Đến lúc đó cho các cậu uống đủ!"
"Hay quá!" Bọn lính lớn tiếng đáp lại, tất cả đều đồng thời bưng ly đứng dậy.
Bên kia, vợ chồng chủ quán nghe xong tất cả đều cười mị mắt.
Anh Ba giơ chén rượu trong tay lên, nói với Cố Ninh ngồi đối diện: "Kính Cố Ninh!"
Tất cả binh lính đều đi theo anh Ba giơ chén rượu lên với Cố Ninh, quát lớn: "Kính Cố Ninh!"
Cố Ninh có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, không biết vì sao, Cố Ninh lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cô bưng chén rượu trước mặt lên, mỉm cười nhìn chung quanh một vòng, sau đó cùng mọi người bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Đám lính liền cười nói, một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu một bên vừa ăn vừa nói chuyện.
Chậm rãi, đám lính một người tiếp theo một người buông bát cơm trong tay xuống, có mấy người ăn quá căng, ôm bụng nằm xoài trên ghế thở dốc, chậm rãi, ánh mắt mọi người liền dừng ở trên người Cố Ninh.
Cố Ninh vẫn còn đang ăn.
Bởi vì suy xét đến sức ăn của binh lính, tiệm cơm nhỏ này đều dùng loại bát cơm lớn, một cô gái thông thường sẽ chỉ ăn được một chén. Nhưng mà cô đã bưng chén tới tới lui lui xới cơm đến năm lần.
Hơn nữa thịt còn dư lại đều bị cô gắp vào trong chén.
Ăn say mê, ăn hết sức chuyên chú, giống như hiện tại ngoại trừ ăn liền không có chuyện gì quan trọng hơn, một ngụm nhét đầy, sau đó bắt đầu nhấm nuốt, má phình phình. Món ăn ở tiệm cơm nhỏ này tuy rằng ngon, nhưng cũng không ngon đến loại trình độ này đi, nhìn Cố Ninh ăn lại có thể làm cho mấy binh lính đã ăn no sinh ra cảm giác có thể ăn thêm một chén nữa.
Cố Ninh ăn xong một ngụm cơm cuối cùng, rốt cuộc cũng buông chén xuống.
Bụng nhỏ cũng chỉ hơi hơi phồng lên, cũng không có cảm giác quá căng, hơn nữa Cố Ninh cảm giác được từ đáy lòng tràn ra một loại cảm giác thỏa mãn. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi cô "biến dị" ăn một bữa cơm đến hoàn toàn no, loại cảm giác này thật là quá hạnh phúc.
"Cố Ninh, cô có bị đầy bụng không? Có muốn đi phòng y tế uống chút thuốc tiêu thực hay không?" Trương Tiểu Bạch hỏi.
"Không cần, tôi vẫn ổn." Cố Ninh vô cùng nhẹ nhàng đứng lên: "Đi thôi."
"Lợi hại! Thật là lợi hại!" Trương Tiểu Bạch nhìn Cố Ninh vẫn đứng lên bình thường, chấn động nói.
Ăn uống no đủ, tất cả binh lính đều chờ ở bên ngoài tiệm cơm.
Anh Ba thanh toán tiền cho bà chủ quán, Cố Ninh vô cùng rõ ràng nhìn thấy tay anh Ba run một chút, nhưng cố tình còn không nghĩ để Cố Ninh thấy, trên mặt làm bộ dường như không có chuyện gì.
Sau đó một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào cửa doanh trại.
Dọc theo đường đi Cố Ninh được vây quanh giống như là một đại minh tinh, đám lính một đường mồm năm miệng mười lãnh giáo bí quyết của Cố Ninh, Anh Ba bị chen ra bên ngoài, tức khắc có loại cảm giác bị vắng vẻ.
Bên kia có một quân nhân trung niên mày rậm mắt to mang theo mấy binh lính trẻ từ con đường đối diện đi tới, cười hô với Anh Ba: "Ai nha! Anh Tạ, các anh làm gì mà lại náo nhiệt như vậy!"
"Chào liên trưởng!"
Bọn lính mồm năm miệng mười chào hỏi.
Cố Ninh căn cứ thái độ nhiệt tình và tươi cười trên mặt của bọn họ phán định ra được là quan hệ giữa bọn họ và liên trưởng này xem như tương đối thân cận.
Anh Ba cũng cười nói: "Anh Chu! Tôi vừa mới mang theo bọn họ đi ra bên ngoài ăn cơm, đang trở về."
Liên trưởng Chu cười ha ha, nói: "Nha! Người vắt cổ chày ra nước như anh cũng bỏ được rút tiền sao?"
Bọn lính một trận cười vang vui vẻ, Cố Ninh cũng không nhịn được hơi hơi mỉm cười.
Sau đó, Chu Trạch Khải liền chú ý tới Cố Ninh, rốt cuộc mái tóc vàng của Cố Ninh cũng tương đối nổi bật giữa các binh lính mặc đồ xanh.
"A, các anh có khách sao. Như thế nào, anh Tạ, giới thiệu một chút đi."
Anh Ba cười ha ha, sau đó nói: "Cháu gái tôi." Hắn dừng một chút, lại đắc ý bổ sung một câu: "Cũng là người tôi chọn tham gia Ngũ Tinh Đại Đội cùng mấy đứa Tiểu Bạch."
Chu Trạch Khải thoáng lắp bắp kinh hãi, nhìn Cố Ninh mấy lần, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Bảo sao hôm nay người liên 2 lại luyện súng như phát điên ở trường bắn, hóa ra là bị cô gái nhỏ này kích thích?! Ngay cả tên vắt cổ chày ra nước như anh cũng bỏ được rút tiền, xem ra anh thật sự đã đào được báu vật!"
Còn nói thêm: "Thế nào, lần này có mấy phần nắm chắc?"
Anh Ba nói: "Nói thật. Tôi hiện tại cũng không rõ, cần phải xem người của Ngũ Tinh Đại Đội xuống dưới là ai. Nếu là người năm trước, vậy khẳng định không thành vấn đề. Nhưng tôi đoán không phải là cùng một nhóm người."
Chu Trạch Khải có vài phần kinh dị: "Đám người năm trước đã loại trừ ba người của chúng ta. Xem ra anh đối với cô gái nhỏ này thật sự có tin tưởng."
"Cố lên nhé. Kiếm mặt mũi cho chú Ba của cháu. Nếu thật sự được chọn, cũng coi như là xả giận cho chúng ta." Chu Trạch Khải nói với Cố Ninh. Xem ra Ngũ Tinh Đại Đội kia đã đắc tội không ít người.
Anh Ba lại nói: "Được rồi, anh Chu, tôi còn không biết anh sao. Khẳng định là đang giấu vũ khí bí mật đi, chưa đến thời điểm mấu chốt sẽ không lộ ra. Đến lúc đó diện kiến trên sân thi đấu."
"Được được được! Đến lúc đó chúng ta gặp trên sân thi đấu! Mặc kệ ai thắng, đều xem như rửa mối nhục xưa." Chu Trạch Khải cười nói.
Sau đó tạm biệt nhau.
"Liên trưởng, anh nói có vũ khí bí mật là thật hay giả vậy?" Trương Tiểu Bạch thò qua nói.
"Lão Chu kia là một con cáo già, tám chín phần là có. Nhưng rốt cuộc là ai, còn phải đợi ba ngày sau khi người Ngũ Tinh Đại Đội tới chúng ta mới có thể biết được." Anh Ba nói: " không phải sự tình các cậu nên quan tâm. Hiện tại bốn người các cậu dẫn Cố Ninh đến trường bắn luyện tập đi."
Cố Ninh hiện tại cũng không vội đi, hơn nữa cô đối với việc kỹ năng bắn súng của chính mình có thể đủ thắng Ngũ Tinh Đại Đội khiến bộ đội như lâm đại địch kia hay không cũng hoàn toàn không có bất luận tin tưởng hay nắm chắc gì, cho nên hiện tại điều cô có thể làm, chỉ có thể là tận lực khiến chính mình càng tiến thêm một bước.
Đi theo mấy người Trương Tiểu Bạch tới trường bắn.
Địch Tuấn và mấy binh lính liên 2 vẫn còn đang luyện bắn bia, thoạt nhìn như là cơm trưa cũng chưa có ăn.
Mấy người Trương Tiểu Bạch ăn uống no đủ lại đây, Trương Tiểu Bạch vuốt cái bụng phồng lên của chính mình đi qua hô: "Ai, các cậu còn chưa có ăn cơm sao. Liên trưởng của các cậu cũng quá tàn ác, ngay cả cơm cũng không cho ăn."
Người liên 2 lại không để ý tới sự khiêu khích của Trương Tiểu Bạch, ánh mắt đều tụ tập ở trên người Cố Ninh.
Địch Tuấn chỉ nhìn Cố Ninh vài lần, liền tiếp tục ngắm bia.
Binh lính phụ trách trường bắn đưa khẩu súng cho Cố Ninh, Cố Ninh tiếp nhận súng, sau đó nằm sấp xuống, qua gương ngắm bắn nhắm ngay bia nơi xa, bắt đầu chuyên chú luyện tập.
Mấy người Trương Tiểu Bạch thấy bộ dáng Cố Ninh nghiêm túc như vậy, cũng không còn tâm tư nói cười, mỗi người tìm vị trí bắt đầu nghiêm túc luyện tập bắn súng.
Phản lực của súng rất lớn, lại còn có tiếng súng rất lớn cũng là một loại kích thích mạnh đến màng nhĩ, đại khái bắn tầm ba bốn mươi phát súng, bọn họ sẽ phải dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng Cố Ninh vẫn ghé vào nơi đó không có ý định nghỉ ngơi.
Mấy người Trương Tiểu Bạch đều kinh ngạc.
Bên kia, người liên 2 thậm chí liên tiếp ném mạnh ánh mắt về bên này. Địch Tuấn nhìn Cố Ninh bên này liền động cũng chưa động qua một chút, thần sắc phức tạp, chỉ buông lỏng bả vai một chút liền tiếp tục nằm sấp xuống bắn súng.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, Cố Ninh mới kết thúc hoạt động luyện bắn súng, đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng đờ. Toàn bộ quá trình cô chỉ ngẫu nhiên điều chỉnh tư thế cứng còng một chút, vẫn luôn ghé vào nơi đó không có đứng lên qua.
Ánh mắt bốn người Trương Tiểu Bạch, Chung Húc nhìn Cố Ninh có thể được xưng là kinh khủng.
Trương Tiểu Bạch cũng không biết nên dùng lời gì tới hình dung Cố Ninh, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: "Thật biến thái ——"
Cố Ninh vay tiền của anh Ba, Anh Ba vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Cố Ninh là hy vọng giúp liên 3 bọn họ rửa nhục xưa, hơn nữa Cố Ninh còn hứa hẹn nhất định sẽ trả, hơn nữa hình tượng Cố Ninh cũng không giống như là kẻ lừa đảo, sau đó mới từ trong bóp da rút ra mấy trăm đồng, vô cùng trịnh trọng giao cho Cố Ninh, sau đó nói: "Cố Ninh, đây chính là toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của chú, cháu nhất định phải quý trọng."
Cố Ninh thật sự là bị anh Ba làm cho tức cười, nói: "Chú Ba yên tâm đi. Cháu rất nhanh sẽ trả lại tiền cho chú." Đây là tiền xe ngày mai cô đến đây, cô hiện tại thật sự là quá nghèo.
Anh Ba phất phất tay với cô: "Được rồi, cháu đi đi. Ngày mai lại đây sớm một chút."
Cố Ninh liền ngồi lên chiếc xe quân dụng kia.
Vô cùng kỳ diệu, đây chính là chiếc xe quân dụng cô đã ngồi ở mạt thế.
Người đưa cô đi, là La Long.
Cố Ninh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, một đường không nói chuyện.
Khi còn cách nhà một khu phố, Cố Ninh kêu ngừng: "Đưa tôi đến nơi này là được rồi. Cảm ơn."
Sau đó cáo biệt.
Cố Ninh đi bộ về nhà.
Về đến nhà, ba Cố đã đi làm trở về.
Buông sách xuống, quan tâm hỏi: "Con đã ăn cơm chưa? Phỏng vấn thế nào?"
Cố Ninh đã sớm nghĩ sẵn từ ngữ trong đầu, nói: "Con đã ăn ở bên ngoài. Nhà con phỏng vấn kia không trúng, nhưng Phương Pháp giới thiệu cho con một nhà khác, điều kiện khá tốt. Phụ đạo cả tuần, còn bao đồ ăn Trung Quốc, một ngày 300."
Mẹ Cố vốn dĩ đang ở trong phòng bếp rửa chén, vừa nghe Cố Ninh nói vậy, ngay cả tay cũng chưa lau khô liền chạy ra: "Đãi ngộ cao như vậy?! Có thể làm bao lâu?"
Cố Ninh hàm hồ nói: "Dù sao ba tháng hẳn là không thành vấn đề."
Ba Cố bình tĩnh nói: "Sẽ không bị lừa chứ? Hiện tại mánh khoé bịp người của bọn lừa đảo rất nhiều."
Mẹ Cố chụp bàn tay ướt dầm dề lên bả vai ba Cố một chút: "Ai da! Anh nói bậy cái gì vậy. Anh không nghe Ninh Ninh nói sao, đó là Tiểu Phương giới thiệu. Cậu ấy chính là cảnh sát! Chẳng lẽ còn giới thiệu kẻ lừa đảo cho Ninh Ninh sao?" Cô vui vẻ ra mặt đếm trên đầu ngón tay: "Một ngày 300, vậy một tháng ba mươi ngày chính là 9000! Ba tháng, liền có gần ba vạn khối!"
Ba Cố: "Không nghỉ?"
Cố Ninh bình tĩnh nói: "Không nghỉ buổi nào."
Mẹ Cố nói: "Ai nha, Tiểu Phương thật là quá tốt! Sao cậu ấy có biện pháp như vậy? Lập tức liền giúp Ninh Ninh tìm được một công việc đáng tin cậy. Ai nha, Ninh Ninh hay ngày mai con mời cậu ấy lại đây ăn một bữa cơm đi! Cảm ơn người ta một chút."
Cố Ninh đã sớm có chuẩn bị, thuận miệng nói dối: "Anh Phương Pháp là cảnh sát, rất bận. Hơn nữa con cũng sẽ rất bận, hôm nay con vì cảm ơn đã mời anh ấy ăn một bữa cơm rồi."
Mẹ Cố có chút thất vọng: "Vậy được rồi."
Cố Ninh đi toilet rửa mặt, sau đó lại tắm rửa một cái, thay đổi áo ngủ ra tới.
"Hôm nay con chạy một ngày, mệt đến không được, con đi ngủ trước." Nói xong cô liền về phòng ngủ. Vừa về đến phòng ngủ, giả vờ mệt mỏi tức khắc không còn, trở nên tinh thần sáng láng, hai mắt tỏa ánh sáng. Mặc bộ đồ đồ thể dục dơ vào, sau đó tâm niệm vừa chuyển liền đến không gian, lại thông qua cánh cửa kia, về tới mạt thế.
Vẫn là tiệm cơm nhỏ bị vứt bỏ kia.
Tuy rằng đã ở trong lòng suy tính về thời gian thế giới bên này, nhưng Cố Ninh vẫn theo bản năng nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.
Dựa theo suy tính của Cố Ninh, hiện tại thời gian bên này hẳn là hai giờ chiều.
Nhưng hiện tại trên đồng hồ của cô lại thể hiện thời gian là 11 giờ sáng.
Nếu bây giờ không phải là ngày hôm sau, vậy nghĩa là thời gian hai bên từ 1:2 đã biến thành 1:3.
Cố Ninh còn chưa có kịp từ trong loại biến hóa này phản ứng lại đây, đột nhiên mấy tiếng súng kịch liệt kéo cô bừng tỉnh! Tiếng súng kia phát ra ở phương hướng cửa lớn nơi tụ tập! Mà cùng lúc đó, trước mũi Cố Ninh có một tia mùi hôi thối quanh quẩn như có như không, trong lòng cô tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, kinh nghiệm vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết làm Cố Ninh gần như là không có chút nào do dự nào né tránh sang bên cửa hông! Mà đồng thời với động tác của cô! Là đôi mắt vẫn luôn ngủ đông ở nơi tối tăm động lên, tỏa ra ánh sáng xanh!
