Chương 40: Xác sống trẻ con
Tuy rằng có radar Hướng Hứa ở đây, nhưng Cố Ninh cũng không dám lơi lỏng chút nào, tay phải cầm chặt con dao dài, đôi mắt, mũi, lỗ tai, thậm chí là ngay cả lỗ chân lông đều mở ra, cảm nhận hết thảy biến hóa và nguy hiểm có khả năng phát sinh chung quanh.
Mà không cần cảm giác được sự căng chặt của Cố Ninh, những người khác cũng đủ cảnh giác.
Một hàng mười ba người không có ai nói gì, trên đường nhìn không ra bất luận một người đứng thẳng nào, đi vài bước sẽ nhìn thấy thi thể đã hư thối bị mặt trời phơi khô, nam nữ già trẻ dáng người khác nhau, nằm tứ tung ngang dọc ở trên đường cái, an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có ngẫu nhiên gió nhẹ thổi qua, cây cối hai bên đường cái phát ra tiếng vang rào rạt, cùng với tiếng bước chân trên mặt đất, mạc danh làm người có chút tim đập nhanh, cả tòa thành thị to lớn đều như là một tòa thành không, rồi lại giống như có vô số đôi mắt đang đứng ở chỗ cao lạnh nhạt nhìn xuống bọn họ.
"Tới." Hướng Hứa vẫn luôn không nói gì phun ra một chữ này.
Sau đó một hàng mười ba người nháy mắt liền căng thẳng lên, đồng thời nắm chặt dao trong tay.
Âm thanh của Cố Ninh vẫn trấn định như cũ: "Từ chỗ nào tới?"
Hướng Hứa nói: "Phía tây có mười mấy con tang thi, đang đi tới nơi này, tốc độ rất chậm, ít nhất cũng phải năm phút mới có thể đến. Phía đông có ba con tang thi đang đi tới nơi này —— tốc độ rất nhanh!"
Cố Ninh hô: "Hướng Dật, Trình Minh, hai người bảo vệ cho Hướng Hứa! Những người khác chuẩn bị!"
Ngay khi giọng nói vừa dứt, phương hướng đi thông phía đông có ba con tang thi vọt mạnh tới, tốc độ của ba con tang thi vô cùng nhanh, gần như là nhanh hơn so với người bình thường gấp vài phần! Chúng nó từ một cái hẻm ở phía đông lao tới, gần như không có cho người ta thời gian phản ứng liền vọt thẳng tới bên này.
Ngoại trừ Cố Ninh, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy tang thi chạy nhanh, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, trong lúc nhất thời đều cảm thấy kinh hãi. Cố Ninh cũng sợ, cô kỳ thật là người sợ chết nhất, nhưng càng sợ, cô liền càng biết hiện tại chính mình nhỏ yếu cỡ nào, nếu nhỏ yếu, vậy phải trở nên mạnh hơn, nếu muốn mạnh hơn, vậy trước hết phải ném sợ hãi sang một bên.
Vì thế cô nắm chặt dao trong tay, vọt về phía con tang thi thứ nhất chạy đằng trước.
Cô chưa có được học kỹ xảo chiến đấu, cô cũng không có chiêu thức, chỉ có rèn luyện từ vô số lần đánh nhau theo bản năng cầu sinh khi đối đầu với tang thi.
Cô lao đến, lập tức ngồi xổm xuống, tránh thoát cánh tay tang thi quờ lại đây, sau đó vung dao chém xuống gáy tang thi!
Trong nháy mắt khi Cố Ninh tiến lên, mấy người đang kinh hãi đến cứng đờ thân thể rốt cuộc phản ứng lại đây, ngoại trừ hai người Hướng Dật, Trình Minh được Cố Ninh yêu cầu bảo vệ an toàn cho Hướng Hứa, những người khác đều vọt qua.
"Để chú tới!" Đột nhiên chỉ nghe được một tiếng kêu.
Những người khác đều bị hoảng sợ, liền thấy đạo trưởng Giả một đường chạy tới đằng trước, vọt về phía con tang thi kia.
Mấy binh lính đều ở trong lòng thầm khen hắn anh dũng.
Trình Minh ở chung lâu nhất với đạo trưởng Giả lại là kinh ngạc, ngày xưa đạo trưởng Giả nếu nhìn thấy tang thi, phản ứng đầu tiên chính là chạy, nếu chạy không thoát, vậy cũng sẽ tránh ở phía sau mọi người, tuyệt đối không có xông pha làm gương như vậy. Đối với sự anh dũng bất ngờ của đạo trưởng Giả, Trình Minh cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nhưng đạo trưởng Giả chạy chưa được mấy bước, chân lại bị vướng vào thi thể trên mặt đất, sau đó cả người lảo đảo một cái, khuỵu gối, liền quỳ rạp xuống, đôi tay chống ở trên mặt đất, thật là có chút chật vật.
Mọi người đi theo phía sau hắn đều là một trận ngạc nhiên.
Do đang ở trong loại thời khắc căng chặt này, nên Trình Minh mới nhịn xuống được ý cười, một phen đỡ đạo trưởng Giả đứng dậy, kéo tới gần Hướng Hứa.
Đạo trưởng Giả liên thanh nói: "Sai lầm, đây là sai lầm!"
Đám tang thi kia tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng chung quy cũng không có linh trí, Cố Ninh không phí bao nhiêu sức lực đã giải quyết xong một con, nhìn thấy mọi người đang tiến hành vây đánh hai con tang thi còn lại, Cố Ninh liền yên tâm bắt đầu đào đầu tang thi, đào ra được một viên tinh hạch trong suốt.
Cố Ninh thoáng có chút thất vọng, lau hết đồ dơ trên tinh hạch lên quần áo con tang thi kia, sau đó mới ném cho Hướng Hứa.
Hai con tang thi còn lại cũng được mọi người giải quyết xong, nhưng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hỉ chính là có một viên tinh hạch màu lam.
Trước khi tới đây, Cố Ninh và anh Ba cũng đã đạt thành nhận thức chung, tang thi là ai giết, thì tinh hạch chính là của người đó.
Nhưng vừa rồi con tang thi kia là mọi người anh một đao, tôi một đao vây ẩu đến chết, tinh hạch cũng không biết nên tính ở trên đầu của người nào, cuối cùng đành phải cho Cố Ninh, nói chờ trở về lại phân phối.
Cố Ninh qua tay giao cho Hướng Hứa, nhắc cô bảo quản cho tốt.
Ngay sau đó chính là tiếp tục đi tới, né qua một đàn tang thi quy mô nhỏ khoảng một trăm con từ mặt khác đi đến, chính diện đụng phải hai mươi con tang thi. May mắn đều là tang thi bình thường, bước đi tập tễnh, động tác cứng đờ, giải quyết cũng không khó khăn.
Cố Ninh một phen túm chặt tóc của một con tang thi nữ, sau đó dùng lực! Trực tiếp kéo con tang thi kia ngã xuống đất, tiếp theo tay trái giơ dao lên, chuẩn xác không có lầm thọc vào hốc mắt nó, Cố Ninh lăn ngay tại chỗ một cái, uốn gối vung dao lên, chém đứt hai đầu gối của một con tang thi, con tang thi kia gào một tiếng đau đớn, té ngã trên mặt đất, Cố Ninh một đao chém rớt đầu của nó, sau đó đứng dậy, vọt tới một con tang thi dáng người nhỏ gầy!
Con tang thi nhỏ gầy cũng hướng tới Cố Ninh.
Cố Ninh không có chút hoa chiêu nào, trực tiếp nhắm ngay đầu con tang thi kia, vung dao chém xuống! Con tang thi lại duỗi đôi tay lên trước, một phen bắt lấy thanh đao, Cố Ninh dùng sức kéo, nhưng không thể kéo được! Trong lòng cô hơi kinh hãi, thấy nó hành động chậm chạp, còn tưởng rằng là tang thi bình thường, không nghĩ tới lại có sức lực lớn như vậy. Nhưng sức lực của Cố Ninh cũng không nhỏ, lúc này tăng sức mạnh mẽ kéo, liền trực tiếp rút được con dao từ trong tay tang thi. Bàn tay đen như than của con tang thi bị cắt ra, nó lại vẫn vô tri vô giác căn cứ theo bản năng chồm tới cắn Cố Ninh!
Cố Ninh không hoảng không loạn, trên mặt bình tĩnh như nước, không dậy nổi một tia gợn sóng, chỉ nắm chặt dao trong tay, lại lần nữa chém tới con tang thi kia như là chém một cây củi! Lúc này, cô dùng toàn lực, không có cho con tang thi kia cơ hội ngăn cản, dao vẫn luôn cọ xát từ giữa bàn tay của con tang thi đi xuống, trực tiếp chém lên đỉnh đầu của nó. Cố Ninh rõ ràng mà cảm giác được, đầu của con tang thi này khó chém hơn so với những con tang thi trước đây, nhưng cũng chỉ là khó chém hơn một chút mà thôi, con dao đã chém qua quá nhiều tang thi, không còn thập phần sắc bén, thậm chí còn hơi cuốn lên, nhưng ở dưới lực lượng mạnh mẽ của Cố Ninh, lưỡi đao bị cuốn lên vẫn không hề trở ngại chém xuống đỉnh đầu của con tang thi, ‘xì’ một tiếng —— đầu bị tách ra làm đôi.
Hạt châu màu lam theo thi thể tang thi rơi xuống đất, trực tiếp lăn ra ngoài.
Cố Ninh nhặt lên, cất vào trong túi.
Sau đó hướng tới một con tang thi khác đang đi đến.
Hướng Dật rút dao cắm vào hốc mắt tang thi, lại không có bỏ lỡ một màn vừa rồi của Cố Ninh, không khỏi có chút im lặng.
Con tang thi lực lượng khó giải quyết nhất đã bị Cố Ninh giải quyết, các con tang thi bình thường khác tự nhiên dễ dàng giải quyết. Mà biểu hiện của Trương Tiểu Bạch lại thập phần nổi bật, nhìn hắn trắng nõn sạch sẽ, cầm dao trong tay cũng văn nhã, nhưng ngoại trừ Cố Ninh, hắn lại là người giết được nhiều tang thi nhất, huống chi Cố Ninh còn biết, kỹ năng bắn súng của hắn ở liên 3 cũng là tốt nhất.
So sánh ra, Hoàng Mộng Dao liền có vẻ thập phần cố hết sức, tuy rằng cô đã từng giết tang thi, nhưng lúc này lại lần nữa đối mặt với quái vật hình người thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ kia, cô vẫn không nhịn được run sợ trong lòng, bàn tay nắm lấy dao bởi vì quá mức dùng sức mà trở nên trắng, sắc mặt thậm chí còn trắng bệch như tờ giấy, cô ban đầu cho rằng ngày đó cô đã giết một con tang thi, cũng đã chiến thắng sự sợ hãi của chính mình, nhưng sợ hãi đâu có dễ dàng chiến thắng như vậy? Cô nghĩ đến đây lại không nhịn được nhìn thoáng qua phương hướng Cố Ninh, Cố Ninh đang gạt ngã một con tang thi trên mặt đất, sau đó không chút do dự bổ một đao xuống mặt tang thi, ngay sau đó liền rút đao đứng lên nhìn chuẩn một mục tiêu khác.
Đột nhiên, cô tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Hoàng Mộng Dao, quay đầu nhìn về phía nơi này, ánh mắt Hoàng Mộng Dao hơi hơi chấn động, có chút sợ hãi ánh mắt Cố Ninh, cô cho rằng sẽ ở trong ánh mắt Cố Ninh nhìn thấy sự thất vọng, hoặc là trách móc nặng nề. Nhưng, cái gì cũng không có, đôi mắt nhạt nhẽo chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không có bất luận cảm xúc dư thừa gì, không có thất vọng, không có trách móc nặng nề, thậm chí không có bất cứ thứ gì. Chỉ liếc mắt một cái, liền lại quay đi, không có nhìn về bên này nữa.
Chỉ một cái liếc mắt này, Hoàng Mộng Dao cũng đã tỉnh ngộ lại đây. Vô luận cô nỗ lực chiếu cố ba mẹ Cố Ninh tốt cỡ nào, cũng không thể ở chỗ Cố Ninh được đến một chút hảo cảm, cô lúc này vô cùng rõ ràng, nếu hôm nay cô không thể làm Cố Ninh vừa lòng, như vậy chỉ sợ sau khi trở về, cô sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá......
Tưởng tượng đến khả năng này, Hoàng Mộng Dao chỉ cảm thấy nháy mắt khắp cả người phát lạnh, sau đó cô gian nan di động bước chân, hướng tới con tang thi gần cô nhất......
Liên tục hai tràng chiến đấu, đều hữu kinh vô hiểm kết thúc. Được đến hai viên tinh hạch có màu sắc, cho đến hiện tại còn xem như là thuận lợi, nếu bảo trì tốc độ này, không cần bốn giờ rưỡi, bọn họ đã có thể quay trở về. Nghĩ đến đây, thần kinh căng chặt của mọi người đều không nhịn được thoáng thả lỏng chút.
Cố Ninh lại không có thả lỏng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, đội ngũ lại tiếp tục đi tới.
Khi đang trầm mặc đi tới, bộ đàm đột ngột vang lên, một đạo âm thanh dồn dập từ trong bộ đàm truyền ra tới, chủ nhân của âm thanh kia tựa hồ đang chạy vội, âm thanh dồn dập, căng chặt: "Cố Ninh! Chúng tôi đâm nhầm vào ổ tang thi!"
Cũng chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, bộ đàm liền lại lần nữa quy về yên lặng.
Sắc mặt Trương Tiểu Bạch trắng bệch: "Là La Long......"
Câu nói kia của La Long đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.
Ngay sau đó, Cố Ninh mơ hồ nghe được nơi xa truyền đến tiếng súng ——
Sắc mặt của một hàng mười ba người tức khắc đều thay đổi.
Không đến vạn bất đắc dĩ, không được nổ súng. Đây là là điều đã được nói trước. Có thể tưởng tượng tình huống bên kia đang nguy cấp như thế nào.
Trương Tiểu Bạch rống lên với bộ đàm: "La Long! Các anh hiện tại đang ở nơi nào? Có cần chi viện hay không?!"
Nhưng mà bộ đàm bên kia lại hoàn toàn lâm vào yên lặng, không còn có truyền đến bất luận tin tức gì.
Sắc mặt mấy binh lính tức khắc đều một mảnh trắng bệch.
Trương Tiểu Bạch nắm bộ đàm sau một lúc lâu, chỉ cảm thấy cả người bị sợ hãi thật lớn bao phủ, hắn không nhịn được nhìn về phía Cố Ninh, mấy binh lính đều nhìn về phía Cố Ninh, bọn họ nghĩ đi chi viện, tuy rằng không biết tình huống cụ thể, nhưng ai cũng biết khẳng định là mạo hiểm vạn phần, bọn họ thật sự là không biết mở miệng với Cố Ninh như thế nào, bảo Cố Ninh đi......
Bọn họ còn chưa có lấy hết can đảm, liền nghe Cố Ninh nói: "Đi thôi."
Mấy binh lính còn có mấy người Trình Minh đều sửng sốt, nhìn về phía Cố Ninh, không biết “đi thôi” này là đi về phương hướng nào.
"Hiện tại còn chưa tới bốn rưỡi. Chúng ta đi theo bọn họ hội hợp." Cố Ninh nói xong câu đó, liền dẫn đầu lui tới đường đi, đi tới đi tới cô liền chạy vội lên.
Mấy người Trình Minh đều có chút kinh ngạc, sau khi phản ứng lại đây đều chạy theo Cố Ninh. Trong mắt mấy binh lính đều có chút kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới, dưới loại tình huống này Cố Ninh còn nguyện ý trợ giúp...... Sau đó trong lòng liền chỉ còn lại tràn đầy cảm kích.
Một hàng mười ba người tất cả đều nhanh chóng chạy đến phương hướng tiếng súng.
"Hướng Hứa! Chị cần biết vị trí của anh Ba bọn họ." Cố Ninh vừa chạy vừa lạnh giọng hô với Hướng Hứa.
"Được!" Hướng Hứa tập trung tinh thần lực đến một chỗ, sau đó giống như xúc tua cấp tốc lan tràn về phương hướng vừa rồi tiếng súng truyền đến.
Nhưng quá trình bọn họ cứu viện cũng không thuận lợi.
Trên nửa đường liền gặp phải một đàn tang thi nhỏ.
Trong lòng Cố Ninh lo lắng cho an toàn của nhóm người anh Ba, xuống tay không hề lưu lại đường sống, rút dao bên hông ra, trực tiếp lao về phía con tang thi đứng đầu tiên! Thủ pháp của Cố Ninh cực chuẩn, hơn nữa lực tay vô cùng lớn, một dao trực tiếp cắm vào giữa mày con tang thi kia! Khi con tang thi ngã xuống đất, Cố Ninh đã vọt tới phụ cận, trực tiếp rút dao ra, sau đó chém bụng một con tang thi ở phía bên trái! Trở tay một chút, ngay sau đó đạp lên phía trên thi thể tang thi, cả người nhảy dựng lên, một chân mạnh mẽ đá vào ngực con tang thi kia! Đá nó bay thẳng ra ngoài, đâm vào mấy con tang thi theo sát ngay sau đó! Trương Tiểu Bạch bị một đá này của Cố Ninh làm cho cả kinh nói không ra lời, lại cũng không có ngây người lâu lắm, rất nhanh liền phản ứng lại đây, cũng giải quyết mấy con tang thi ý đồ tới gần.
Cuối cùng Đạo trưởng Giả cũng tìm được phương pháp tác chiến thích hợp với chính hắn, binh khí của hắn là một chiếc rìu, thừa dịp Hướng Dật hấp dẫn tang thi, hắn liền vòng đến sau lưng tang thi thình lình bổ một rìu.
Hướng Dật lại bất mãn nói: "Thần côn! Sao ông lại đoạt với tôi! Con này tính cho ông hay là tính cho tôi?!"
Đối với xưng hô không tôn trọng của Hướng Dật, đạo trưởng Giả lúc này thật là một chút tức giận đều không có, rút rìu ra khỏi cái ót tang thi, cười hắc hắc nói: "Năm năm! Chia đôi nhé! Cháu không phát hiện hai chúng ta hợp tác rất vui vẻ sao?!"
Hướng Dật hừ một tiếng, nhưng cũng không phản bác lại.
