Chương 45: thịt (3)
Sau đó, một người tiếp theo một người thật cẩn thận từ trên mặt đất đứng lên, lặng yên không một tiếng động......động tác thật cẩn thận như vậy, ở sau lần đầu tiên bọn họ bắt đầu ăn thịt người vì không làm "đồ ăn" tỉnh giấc đã tiến hành tập luyện vô số lần, sau vô số lần huấn luyện và "thực chiến", bọn họ mới làm được giống như bây giờ, đứng lên không phát ra một tia âm thanh, sau đó khi những “đồ ăn” còn đang ngủ mơ liền tiến hành giết.
Thật ra đây là một quyết định vô cùng gian nan, vô luận là súng ống hay là hơi thở nguy hiểm trên người Cố Ninh bọn họ đều chứng minh nhóm người này thập phần không dễ chọc. Nếu không phải đã hơn một tháng không có người xông vào nơi này, nếu không phải mùa đông đã sắp tới gần, mà thịt khô bọn họ dự trữ đã thấy đáy, bọn họ có lẽ sẽ không mạo hiểm.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm.
Tưởng tượng lúc treo những miếng thịt cắt xuống từ trên người “đồ ăn” lên hong gió hoặc là nấu chín sau đó phơi khô, trở thành lương thực dự trữ, xương cốt có thể dùng để đun nước canh tươi ngon, nhóm hơn hai mươi người này không gầy yếu giống những người trước kia bọn họ đã giết, nhiều thịt như vậy, đủ khả năng trợ giúp bọn họ vượt qua mùa đông kéo dài sắp tới.
Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng bọn họ thoáng yên ổn hơn một ít.
Trên mặt cô gái má lúm đồng tiền lúc này không có vẻ tươi cười, trong tay cầm một con dao sắc bén, trong lòng còn có chút tiếc nuối, cô thực thích cô gái tóc vàng kia, chỉ tiếc cô gái kia cự tuyệt "ý tốt" của cô, bằng không cô thật sự không nghĩ giết cô ta.
Nếu có người có thể nhìn được trong hắc ám, như vậy hình ảnh này kỳ thật thập phần khủng bố, trong bóng đêm nhiều người như vậy lặng yên không một tiếng động đứng lên, như là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra tới, bọn họ xé rách mặt nạ con người trên mặt, không chút nào che giấu lộ ra khuôn mặt ác quỷ dữ tợn đáng sợ.
Hướng Hứa thậm chí ở trong một khắc này còn cảm thấy những người này so với tang thi bên ngoài càng đáng sợ hơn.
Ở trong không khí khủng bố, yên tĩnh như vậy.
Trong bóng đêm "Pằng!" Một tiếng vang lớn!
Tất cả "ác quỷ" bên này đang thong thả đi tới đều dừng bước, bọn họ bị cảm giác sợ hãi thật lớn bao phủ, một nam nhân đi tuốt đàng trước mặt một lát sau mới cảm giác được ngực chính mình truyền đến đau nhức, hắn mờ mịt cúi đầu, nhưng hắn cái gì cũng không nhìn thấy, hắn duỗi tay sờ đến địa phương đau đớn, sờ đến chất lỏng sền sệt, ấm áp, sờ đến một cái lỗ ——
Hắn không dám tin tưởng phát ra một tiếng hét thống khổ, thê lương, sau đó ngã xuống đất.
Ngay cả những người đã chân chính ngủ rồi cũng đều bị tiếng súng và tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương này làm cho tỉnh giấc.
Một đạo ánh sáng đột nhiên sáng lên trong bóng đêm, chiếu sáng lên trên mặt những người đó, bọn họ thậm chí còn chưa có kịp thu hồi hưng phấn trên mặt, biểu tình cơ khát giống như ác quỷ dữ tợn đáng sợ liền bại lộ ở trong chùm tia sáng——
Ngoại trừ Cố Ninh và Hướng Hứa, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Hoàng Mộng Dao càng không nhịn được sợ hãi kêu một tiếng.
Không có người đi trách cứ cô.
Thật sự là hình ảnh này quá mức kinh khủng đáng sợ, có người không có kêu lên sợ hãi chỉ là bởi vì đã sợ tới mức ngây người, sợ tới mức thậm chí quên mất kêu.
Cố Ninh không có bị dọa sợ, trong tay cô cầm đao, ánh mắt xuyên thấu qua hắc ám nhìn về phía Bạch Lang ghìm súng bên kia.
Bạch Lang cũng nhìn cô một cái, thực rõ ràng, hắn cũng có thể nhìn thấy cô trong đêm đen.
Hai bên không tiếng động giằng co trong mười giây.
Sau đó là một mảnh hỗn loạn.
Cố Ninh nhanh chóng triệu tập người của chính mình tới bên cạnh, làm thành một vòng tròn, vây Hướng Hứa ở chính giữa, làm cho bọn họ dựa theo chỉ huy của Hướng Hứa tiến hành công kích. Mà cô lại trực tiếp vọt vào bên trong đám người, hắc ám không che được mắt cô, cô thấp người né qua hai lưỡi dao lung tung vung lại đây, con dao nhỏ trong tay linh hoạt xoay chuyển, sau đó trong bóng đêm vẽ ra hai đạo ánh sáng như tuyết, trực tiếp đâm vào ngực hai người ở bên cạnh. Trong nháy mắt rút dao ra lại nương bả vai một người nhảy dựng lên, một chân đá văng nam nhân xông tới chỗ cô, sau đó con dao nhỏ trong tay trái bắn ra, trực tiếp cắm vào cổ họng người nọ! Lưỡi đao trên tay phải chợt lóe, liền cắt đứt cổ họng một cô gái.
Đám người chen chúc, Cố Ninh lại như một con cá linh hoạt, ở trong đám người nhanh chóng bơi lội, lưỡi đao thoáng hiện, không ngừng có người phát ra tiếng kêu thảm thiết sau đó ngã xuống trong bóng đêm.
Mà Cố Ninh lúc này cũng không phải một mình chiến đấu hăng hái.
Mặc dù là trong bóng đêm, Ân Tang cũng không có kỹ năng nhìn trong hắc ám như Cố Ninh, nhưng vẫn có thể bày ra thực lực cường đại của cô. Lúc này, người có kỹ xảo đấu như Ân Tang và người chỉ biết căn cứ bản năng giết người như Cố Ninh liền có phân chia rõ ràng, Cố Ninh tuy rằng giết người rất nhiều, nhưng cô cũng cảm giác được cố hết sức. Mà Ân Tang, lại càng thành thạo, cô nhẹ nhàng cầm đao lớn, mỗi một lần ra tay đều chuẩn xác không có lầm cắt ở địa phương yếu ớt nhất của đối phương, không lãng phí một tia sức lực dư thừa.
Cố Ninh hiện tại giống như là ỷ vào năng lực nhìn trong đêm giết một đám người mù.
Mà bản thân Ân Tang hiện tại chính là một người mù, giết người lại không hề ít hơn so với Cố Ninh.
Cao thấp rõ ràng.
Cố Ninh nhìn Ân Tang trực giác khom người tránh thoát một công kích, sau đó lại lần nữa chuẩn xác không có lầm vung đao chặt đứt cổ họng một người, môi nhấp càng chặt.
Nhan Ngọc vẫn luôn tránh ở phía sau Bùi Kính cái gì cũng không nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt phát ra hai quả cầu lửa, ngay khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại đây, ném quả cầu lửa vào trong đám người bên kia, đám người vẫn luôn ngây ngốc ở đây hiển nhiên còn chưa biết cái gì gọi là dị năng, cho nên bọn họ bị quả cầu lửa đột ngột xuất hiện làm cho sợ ngây người, nhưng sợ hãi làm cho bọn họ theo bản năng lựa chọn trốn tránh, hai quả cầu lửa không có đập trúng người, mà nện ở trên mặt đất trực tiếp đốt cháy đồ trên mặt đất!
Hỏa thế lập tức lan tràn ra, căn phòng hắc ám được ngọn lửa chiếu sáng trưng! Mọi người chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó đã bị đám lửa lớn này làm cho hoảng sợ.
"Đi mau!" Cố Ninh là người thứ nhất phản ứng lại đây, rời khỏi đám người cách xa ánh lửa, sau đó thấp kêu một tiếng với đám người Trình Minh, đạo trưởng Giả, tùy tay chém hai người che ở phía trước còn đang sững sờ nhìn lửa lớn, sau đó vọt về phía cửa lớn!
Tất cả mọi người phản ứng lại đây, đều phía sau tiếp phía trước vọt về phía cửa!
Cả gian phòng gần như đều phủ kín quần áo hoặc là báo chí linh tinh, hỏa thế lan tràn cực nhanh, lập tức liền cháy nửa gian nhà ở, hơn nữa bay nhanh lan tràn về phía cửa, có người chạy chậm vài bước, bị ngọn lửa liếm trong nháy mắt liền biến thành một người lửa, bọn họ theo bản năng thét chói tai về phía đám người đang chen chúc chạy ra khỏi cửa, càng ngày càng nhiều người bị đốt đến, bọn họ ngã gục trên mặt đất, muốn dập tắt lửa trên người, nhưng mà trên mặt đất nơi nơi đều là lửa, dập tắt như thế nào? Người cả thân là lửa ở trong phòng chạy loạn, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng vang, hỏa thế càng cháy càng mạnh mẽ, chỉ ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, căn phòng liền biến thành luyện ngục nhân gian!
Tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thống khổ thê lương vang vọng tại trên bầu trời đêm yên tĩnh.
Trương Tiểu Bạch bị đám người chen qua, chen lại, lại là người trực tiếp nhất chen đến bên ngoài, cổ chân đột nhiên nhiều một bàn tay, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy một cô gái bị cháy nửa người dưới đang gắt gao túm chặt cổ chân hắn, thống khổ hướng tới hắn hô: "Cứu tôi! cứu tôi!"
Trương Tiểu Bạch nhất thời không đành lòng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đúng lúc này, một chân từ trên trời giáng xuống mạnh mẽ dẫm lên cái tay kia, trực tiếp dùng sức nghiền xuống, Trương Tiểu Bạch hoảng sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, lạnh băng, là cô gái trẻ thường xuyên đi theo bên cạnh Bạch Lang. Ân Tang cũng không liếc mắt nhìn Trương Tiểu Bạch một cái, trực tiếp dẫm lên cái tay kia đi qua, sau đó rút dao bay thẳng đến thọc qua phía sau lưng nam nhân chen ở phía trước, cứ như vậy một dao một dao giết ra một đường máu!
Trong lòng Trương Tiểu Bạch kinh hãi không thôi, không dám nhìn cô gái quay cuồng thét chói tai trên mặt đất, vội vàng đi theo phía sau Ân Tang ra bên ngoài.
Đạo trưởng Giả khi lao ra cửa phía sau còn kéo theo một cái đuôi lửa thật dài, một bên oa oa kêu to, một bên lăn lộn trên mặt đất, hóa ra là mặt sau áo choàng bị thiêu cháy, mấy người Trình Minh vội vàng giúp dập lửa. Cuối cùng đạo trưởng Giả nhìn trường bào trên người chính mình biến thành áo ngắn, khóc không ra nước mắt.
Nhìn ánh lửa lộ ra từ kẹt cửa, trên mặt mọi người vẫn còn sợ hãi.
"Con trai tôi bị thiêu chết ở bên trong! Các người trả mệnh cho con trai tôi!" Một người phụ nữ tầm 50 tuổi kêu to, hung tợn giơ đao nhào tới bọn họ.
Cố Ninh trực tiếp đẩy đạo trưởng Giả đến một bên, sau đó một dao trực tiếp thọc vào ngực người phụ nữ.
Người phụ nữ không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Cố Ninh, trong ánh mắt tràn đầy ác độc, che lại ngực ngã xuống mặt đất, máu từ ngực chạy dọc theo cầu thang xuống dưới.
Hỏa thế to lớn rất nhanh liền đốt đến cửa, ngọn lửa từ bên trong kẹt cửa chạy trốn ra ngoài.
Cố Ninh ở trong đám người nhìn lướt qua, thấy các gương mặt quen thuộc đều ở đây, tức khắc trong lòng chấn định, sau đó đi đầu dẫm lên vũng máu trên mặt đất chạy xuống phía dưới.
Đám người Trình Minh, đạo trưởng Giả phản ứng lại đây vội vàng đều đi theo Cố Ninh xuống dưới.
Sau đó tất cả mọi người cũng chạy xuống.
Vừa mới chạy đến tiếp theo tầng, chỉ nghe được mặt trên vang lên một tiếng lớn! Cánh cửa đóng lại trực tiếp bị khí nóng đẩy ra, phịch một tiếng nện ở trên tường, sau đó một cỗ sóng nhiệt thật lớn ùa xuống dưới —— đằng sau một ít người chạy chậm đều bị cỗ khí nóng này chính diện va chạm, trực tiếp bay lên giữa không trung, sau đó hung hăng rơi xuống đất.
Bước chân Cố Ninh vẫn không ngừng chạy xuống đến lầu 4 mới ngừng lại.
Sau đó, tất cả mọi người đều chạy xuống đây.
Nhưng Cố Ninh rất nhanh liền phát hiện, ngoại trừ bọn họ và mấy người Bạch Lang, Bùi Kính, nhóm người cô gái má lúm đồng tiền đều sấn loạn không biết đã chạy đi nơi nào.
Trương Tiểu Bạch mở đèn pin ra, nhanh chóng đảo qua ở trong đám người, cả kinh kêu lên: "Không thấy đám người kia đâu?"
Những người khác sau đó mới phát hiện đám người kia không biết đã đi nơi nào.
Rốt cuộc bọn họ cũng ở chỗ này một thời gian dài, cũng đủ thăm dò rõ ràng tòa nhà này.
"Cố Ninh, những người đó rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta cũng không đắc tội bọn họ." Đạo trưởng Giả hỏi.
"Bọn họ ăn thịt người." Cố Ninh dừng một chút, đột nhiên có chút ác ý nói: "Canh thịt tối hôm qua cũng là làm từ thịt người."
