Chương 56: Luyện chiến thực tiễn trong núi rừng (2)


Lý do này rất đơn giản, cũng thực đầy đủ.

Nhưng biểu tình của những người khác đều quái quái.

Trương Tiểu Bạch thậm chí còn là vẻ mặt "cái gì", khiếp sợ nhìn Cố Ninh.

Hiển nhiên câu trả lời giản dị này của Cố Ninh đã đánh sâu vào bọn họ.

Ngay cả doanh trưởng cũng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, ở trước khi không khí trở nên xấu hổ, anh Ba kịp thời ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Doanh trưởng, người ngài cũng đã gặp qua, chúng tôi còn vội tập huấn, tôi liền không tiễn ngài."

Tiễn mấy người doanh trưởng đi, biểu tình của những người khác nhìn Cố Ninh vẫn là quái quái, mà Cố Ninh lại hoàn toàn không biết chính mình đã nói sai cái gì.

Anh Ba thấy bộ dáng này của Cố Ninh, khụ một tiếng sau đó hỏi Chung Húc: "Chung Húc, cậu nói cho Cố Ninh nghe, vì sao cậu muốn vào Ngũ Tinh Đại Đội?"

Ánh mắt Chung Húc phức tạp liếc nhìn Cố Ninh một cái sau đó mới vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Đó là bởi vì tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội đại biểu cho vinh quang của một quân nhân, là tán thành lớn nhất đối với tôi!"

Anh Ba dùng cằm chỉ Trương Tiểu Bạch một chút: "Trương Tiểu Bạch, cậu thì sao?"

Trương Tiểu Bạch nói: "Đó là bởi vì vào Ngũ Tinh Đại Đội liền đại biểu cho con người của tôi vô cùng vô cùng vô cùng trâu bò, hôm nay tôi lấy liên 3 là vinh dự, ngày mai liên 3 lấy tôi là vinh dự!" Âm thanh to lớn vang dội, khí thế bức nhân.

Sau đó mọi người lại lần nữa nhìn về phía Cố Ninh.

Cố Ninh không còn lời gì để nói.

Sau đó mười bảy người bao gồm cả Cố Ninh được ba vị liên trưởng đưa tới dưới một ngọn núi.

"Mấy cậu từ nơi này lên núi. Không có bạn, chỉ có địch nhân! Ngũ Tinh Đại Đội lần này chỉ cho chúng ta bốn danh ngạch, cho nên hôm nay, ở trên ngọn núi này, mười bảy người các cậu liền phải quyết ra thắng bại!" Liên trưởng 1 Chu Trạch Khải vừa nói ra đã lập tức khiến cho mười bảy người khẩn trương lên.

Quân của liên 1 kinh ngạc nói: "Liên trưởng, năm trước không phải có hai mươi danh ngạch sao? Sao năm nay lập tức liền biến thành bốn danh ngạch?"

Cố Ninh liếc mắt nhìn anh Ba đang nhăn chặt mày một cái, biết lúc này là thật, nếu không cẩn thận vô cùng có khả năng sẽ bị loại ở đây.

Chu Trạch Khải nhấp nhấp miệng, sau đó tiếp tục nói: "Doanh trưởng vừa rồi tới chính là cố ý nói chuyện này. Người ở Ngũ Tinh Đại Đội bên kia nói, căn cứ biểu hiện của ba liên đội chúng ta năm trước, chỉ có thể cho bốn danh ngạch."

Đám lính lập tức liền không còn lời gì để nói, năm trước khi đám người kia đến đây, bọn họ bị ngược có bao nhiêu thảm, chỉ có bọn họ biết.

Liên trưởng liên 2 Trương Bá Quốc nhìn thoáng qua Cố Ninh lúc sau nói: "Các cậu đừng tưởng rằng chỉ cần bắn bia giỏi sẽ qua cửa! Hôm nay chúng ta tiến hành chính là diễn luyện thực chiến! Đó chính là chiến trường chân chính! Trên chiến trường vĩnh viễn chỉ có một cơ hội, tôi hy vọng tất cả các cậu có thể nắm chắc được cơ hội này!"

"Rõ!" Đám lính cùng đáp lại.

Trương Bá Quốc nhìn về phía anh Ba, ý bảo hắn nói hai câu.

Anh Ba thanh thanh giọng nói, sau đó ánh mắt đảo qua trên mặt Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc, Trâu Minh, Triệu Kiệt, cười nói: "Tôi không có gì để nói, tôi chỉ hy vọng bốn danh ngạch kia đều ở trong liên 3 chúng ta."

Năm người, bao gồm cả Cố Ninh đều nở nụ cười, sau đó chào kính lễ với anh Ba, cùng hét lớn: "Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!"

Đưa tới mãnh liệt bất mãn của những người liên khác.

Trương Bá Quốc nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Anh Tạ, anh đây là muốn buộc liên 1, liên 2 chúng tôi liên thủ để xử lý liên 3 của anh trước sao."

Anh Ba lại là tự tin tràn đầy, hào khí nói: "Vậy các anh có thể thử xem sao, nếu thật sự có thể bị các anh xử lý, vậy còn có thể trông cậy tiến vào Ngũ Tinh Đại Đội sao?"

Làm Trương Bá Quốc bị nghẹn, sắc mặt vô cùng khó xem.

Thời điểm đổi trang bị, Triệu Kiệt một bên kiểm tra súng đặc chế một bên nói: "Tôi tự hiểu lấy mình, trong năm người chúng ta tôi là yếu nhất, chúng ta trước liên thủ xử lý những người khác, sau đó tôi sẽ tự sát. Con đường anh hùng bi tráng tương đối thích hợp với tôi." Thời điểm hắn nói những lời này là cười hì hì nói, cũng không có cảm giác bi tráng như lời hắn nói. Những người khác cũng đều nhẹ nhàng.

Cố Ninh lại không nhịn được nhớ tới Triệu Kiệt chết thảm ở mạt thế bên kia, có chút ngũ vị tạp trần.

Thấy sắc mặt Cố Ninh trầm trọng, mấy người Trương Tiểu Bạch bọn họ còn tưởng rằng Cố Ninh là bởi vì quá khẩn trương, rốt cuộc tuy rằng kỹ năng bắn súng của Cố Ninh tốt, nhưng như liên trưởng liên 2 và liên 1 nói, bắn bia tốt, nhưng diễn luyện thực chiến không nhất định tốt, đặc biệt Cố Ninh còn là người chưa từng tham gia diễn luyện thực chiến.

  

Trương Tiểu Bạch an ủi: "Cố Ninh, cô đừng sợ, tuy rằng cô chưa từng tham gia diễn luyện thực chiến, nhưng kỹ năng bắn súng của cô là chuẩn nhất trong năm chúng tôi, bốn người chúng tôi sẽ yểm hộ cho cô, cô chỉ cần phát huy kỹ năng bắn súng thần thánh của chính mình, một phát một người là được."

Cố Ninh thu hồi nỗi lòng, đối với an ủi của Trương Tiểu Bạch có chút buồn cười, diễn luyện thực chiến? Trương Tiểu Bạch bọn họ khẳng định còn chưa có chân chính gặp qua máu đi, cô lại là người từ trong đàn tang thi đi ra. Đương nhiên nếu nói một chút khẩn trương đều không có cũng là không có khả năng, rốt cuộc làm nhiều chuẩn bị như vậy nếu ở ngay chỗ này bị loại, Cố Ninh cũng thật sự là không thể cam tâm, vậy chỉ có thể coi hiện tại như mạt thế. Trong bốn người kia, cô nhất định phải chiếm một danh ngạch!

Sau đó người liên 3 liếc nhau, đều nhìn thấy trịnh trọng và kiên định trong mắt của nhau, một hàng mười bảy người liền xuất phát đi vào trong núi.

Thời gian quy định là ba giờ.

Sau khi vào núi mười phút bắt đầu chiến đấu.

Tiến vào núi, người của ba liên đội liền ăn ý nhanh chóng chia quân thành ba đường bắt đầu chạy như điên ở trong núi.

Cố Ninh không biết đường nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện đi theo Trương Tiểu Bạch, Chung Húc bọn họ chạy về phía trước, tuy rằng trong tay cầm cây súng nặng đặc chế, nhưng thực hiển nhiên chạy vội dưới hoàn cảnh như vậy cũng không hề mang đến ảnh hưởng đặc biệt lớn gì cho đám lính, khi bọn họ nhớ ra Cố Ninh ngày thường hẳn là chưa từng rèn luyện như vậy, khả năng đã bị bọn họ bỏ rơi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Cố Ninh cầm theo súng vô cùng nhẹ nhàng theo sát ở phía sau bọn họ.

Bảo trì tốc độ nhất định chạy gần mười phút ở trong núi đội ngũ mới chậm rãi ngừng lại.

Mấy người Trương Tiểu Bạch hơi hơi thở hổn hển, theo bản năng nhìn Cố Ninh, lại thấy Cố Ninh cầm súng đứng thẳng thắn, ngay cả ngực cũng không có bao nhiêu phập phồng đang cảnh giác quan sát bốn phía, bọn họ liếc nhau đều có chút ngạc nhiên đồng thời còn có khiếp sợ. Có lẽ là nhìn thấy bọn họ khiếp sợ, Cố Ninh nói: "Tôi trước kia là quán quân Marathon, thể lực vẫn luôn rất tốt." Đây tự nhiên là lời nói dối, thời điểm ở trường học chạy 3000 mét đều sẽ muốn mệnh cô. Cố Ninh hiện tại đã hoàn toàn nắm giữ thuần thục kỹ năng nói dối, khi nói dối mặt không đỏ tim không đập, thật sự bình tĩnh.

Trương Tiểu Bạch dựa thân mình vào trên cây, nhìn Cố Ninh chân thành nói: "Cố Ninh, cô thật là biến thái."

Cố Ninh nhún nhún vai, sau đó nhìn Chung Húc hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

Chung Húc đứng lên, nhìn bốn phía một chút, sau đó nói: "Nơi đây tính ẩn nấp khá tốt, bọn họ một chốc cũng không tìm thấy bên này."

Cố Ninh chú ý tới địa phương hiện tại bọn họ đang đứng là một khe núi, sau lưng là sườn núi, vừa lúc gắn bọn họ vào bên trong, phía trước chính là một sườn núi cao, phía dưới đều là núi đá và cây. Thông đến bên này chỉ có con đường nhỏ đi vừa một người. Địa thế này không chỉ ẩn nấp tốt, chủ yếu vẫn là địa thế một người canh giữ cửa ngõ vạn người không thể khai thông, dù cho hai mặt giáp công bọn họ cũng có ưu thế tuyệt đối.

Nhưng Cố Ninh vẫn có nghi vấn: "Cho nên?"

Trương Tiểu Bạch đặt mông ngồi dưới đất, kéo khóa áo xuống một chút, sau đó nói: "Cho nên chúng ta cứ ngồi ở chỗ này chờ, chờ bọn họ trai cò đánh nhau không sai biệt lắm, chúng ta lại đi ra ngoài làm người đánh cá."

Những người khác đều không lên tiếng, hiển nhiên kế hoạch như vậy trước khi bọn họ đến đây cũng đã chế định xong.

Kế hoạch này thực hợp lý, nhưng Cố Ninh vẫn có nghi vấn.

"Nếu bọn họ cũng muốn làm người đánh cá thì sao?"

Lại hỏi: "Hơn nữa chẳng lẽ các anh không nghĩ tới bọn họ vô cùng có khả năng sẽ liên hợp ở bên nhau xử lý chúng ta trước sao?"

Động tác quạt gió của Trương Tiểu Bạch dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Chung Húc.

Những người khác cũng bị câu hỏi của Cố Ninh làm cho suy nghĩ, đều theo bản năng nhìn về phía Chung Húc.

Chung Húc phát hỏa: "Các cậu nhìn tôi làm gì? Chủ ý này đều là các cậu hợp lại suy nghĩ ra, hiện tại đều nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Sau đó nháy mắt bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Cố Ninh: "Vậy hiện tại nên làm gì?"

Mọi người đi theo Chung Húc cùng nhau nhìn về phía Cố Ninh.

Cố Ninh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận nghĩ nghĩ lúc sau mới ngồi xổm xuống, vẫy bọn họ đến gần cùng nhau phân tích: "Thời điểm chúng ta vào núi các anh hẳn cũng thấy được, thời điểm chúng ta chạy ba đội đều là phân công nhau chạy, hai đội kia hiện tại cũng khẳng định không ở cùng nhau, bọn họ cho dù có ý tưởng muốn liên thủ, nhưng giữa bọn họ hiện tại hẳn là vẫn còn đang ở trong giai đoạn cố kỵ lẫn nhau, không thể liên thủ nhanh như vậy."

  

Trương Tiểu Bạch nói: "Không sai, người liên 2 quá kiêu ngạo, người liên 1 vẫn luôn không quen nhìn bọn họ."

Cố Ninh tiếp tục nói: "Nhưng nếu chúng ta vẫn luôn không đi ra ngoài, hai đội bọn họ gặp gỡ nhau cũng rất khó nói là liên thủ hay là tàn sát nhau. Tôi không biết các anh có chú ý tới không, trước khi chúng ta vào núi liên trưởng liên 2 có nói một câu là chúng ta chẳng lẽ không sợ bọn họ liên thủ xử lý chúng ta trước hay sao? Tôi đoán lúc ấy hắn khả năng đang phát tín hiệu cho người liên 2. Đương nhiên, xác suất này là chia đôi, nhưng chúng ta hiện tại không mạo hiểm nổi. Cần phải làm tính toán cho trường hợp xấu nhất. Đơn đả độc đấu chúng ta không sợ, nhưng nếu bọn họ thật sự quyết tâm muốn liên thủ tiêu diệt chúng ta trước, chúng ta sẽ nguy hiểm."

Cố Ninh phân tích trật tự rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp, đám lính nghe không ngừng gật đầu như gà con mổ thóc.

Cố Ninh nói tiếp: "Cho nên hiện tại tôi kiến nghị là chúng ta hẳn nên mau chóng tìm được một đội bên trong bọn họ, mặc kệ là liên 1 hay liên 2, cứ xử lý trước lại nói!"

Một câu cuối cùng của Cố Ninh mang theo hàn ý, lại mạc danh làm bốn người lính trẻ lập tức sôi trào nhiệt huyết lên.

Trương Tiểu Bạch kéo khóa áo lên, nói với mọi người: "Vậy còn đợi gì nữa? Đi, đi ra ngoài đi săn." Sau đó liền khiêng súng đứng lên, dẫn đầu đi ra ngoài.

Những người khác đều là vẻ mặt hưng phấn. Nói một cách nghiêm túc, trốn đi đó là yêu cầu chiến lược, nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn hy vọng đi ra ngoài chính diện quyết đấu cùng người.

Mấy người đi ra khỏi sườn núi, Chung Húc trèo lên chỗ cao nhất của sườn núi, sau đó duỗi dài cổ nhìn khắp nơi, lại từ trên sườn núi nhảy xuống nói: "Hai đội bọn họ phương hướng đi không giống nhau." Hắn chỉ hai phương hướng: "Liên 1 ở bên này, liên 2 ở bên kia." Sau đó nhìn Cố Ninh, theo bản năng nghe theo ý kiến của Cố Ninh.

Cố Ninh trầm ngâm một chút sau đó nói: "Trước xử lý liên 2."

Nguyên nhân có 3.

Một là liên 2 có Địch Tuấn, Cố Ninh cảm thấy có hơi chút nguy hiểm, cần phải xử lý sớm mới có thể an tâm. Hai là ý đồ hợp tác của liên 2 so với liên 3 lớn hơn một chút, cho nên cần xử lý liên 2 trước. Thứ ba, đó chính là thuần túy bởi vì vài lần tỷ thí, Cố Ninh đối với liên 2 không có hảo cảm gì.

Cho nên khi lựa chọn giữa liên 1 và liên 2, Cố Ninh đương nhiên lựa chọn xử lý liên 2 trước.

Trương Tiểu Bạch là người thứ nhất ủng hộ ý kiến của Cố Ninh: "Hắc hắc, tôi cũng nghĩ như vậy."

Những người khác không nói chuyện, nhưng hiển nhiên ý tưởng của bọn họ giống Cố Ninh.

Vì thế không có dị nghị, một hàng năm người bắt đầu cấp tốc đi về phía của liên 2.

Ngọn núi này không cao, hơn nữa bị vùng trũng bao vây lên phạm vi cũng chỉ trong khoảng năm km, bọn họ bảo trì tốc độ đồng thời còn cần phải chú ý ẩn nấp, Cố Ninh bắt chước bọn họ khom người đồng thời nhanh chóng chạy vội, trước sau vẫn duy trì tốc độ ở giữa bọn họ, đồng thời cảm quan toàn thân đều đã khuếch trương, tùy thời bắt giữ động tĩnh chung quanh.

Dựa theo Chung Húc an bài, Chung Húc xung phong, theo sát sau đó chính là Trâu Minh, mặt sau là Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Triệu Kiệt. Vô luận thế nào, Cố Ninh vẫn luôn bảo trì vị trí ở giữa đội.




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin