Chương 41: Xác sống trẻ con (2)


Bọn họ lấy Hướng Hứa làm trung tâm, công năng chủ yếu là phòng vệ. Cố Ninh thường thường sẽ cố ý thả mấy con tang thi lại đây để bọn họ hỗ trợ đối phó, cũng giúp giảm bớt không ít áp lực ở tiền tuyến.

Khi một con tang thi cuối cùng bị Cố Ninh cắt đứt đầu, phịch một tiếng ngã xuống mặt đất, nơi này lại lần nữa an tĩnh lại, bọn họ mới phát hiện, hóa ra tiếng súng mơ hồ truyền đến từ bên kia không biết đã ngừng từ khi nào......

Trong căn phòng tối tăm, các binh lính rốt cuộc đã tạm thời vùng thoát khỏi đàn tang thi, bởi vì thể lực tiêu hao quá mức mà hư thoát dựa vào tường phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, nhưng mặc dù thân thể đã tiếp cận trạng thái thoát lực, bọn họ cũng chưa có hoàn toàn thả lỏng chính mình, họng súng trong tay còn chưa từng rũ xuống phía dưới, tùy thời chuẩn bị đón một vòng chiến đấu mới.

Chung Húc kiểm kê nhân số một lần, sau đó trên khuôn mặt đầy mồ hôi có chút trắng bệch: "Ngô Cường, Trần Diệu và cả Trương Chí Lâm không theo kịp."

Tập thể đám lính lâm vào trầm mặc, ai cũng biết tình huống vừa rồi, không theo kịp sẽ là kết cục như thế nào.

Anh Ba lau một phen mồ hôi nóng trên đầu, áp xuống bi thống trong đáy mắt, sau đó nói: "Lấy bộ đàm lại đây tôi nói hai câu cùng Cố Ninh."

Đám lính tìm kiếm một lúc, cuối cùng chỉ có La Long đưa qua một cái.

Anh Ba tiếp nhận tới, mở chốt ra, vừa mới chuẩn bị nói chuyện với bộ đàm, đèn đỏ mặt trên bộ đàm lại lóe lên hai cái, sau đó mất đi.

"Tình huống gì vậy?!"

La Long trắng mặt nói: "Hết điện."

Trong phòng lại lần nữa một mảnh trầm mặc.

Anh Ba như là muốn mắng người, miệng mở ra lại mở ra, rốt cuộc vẫn không mắng ra lời, ngược hỏi lại: "Còn bao nhiêu viên đạn?"

"Phía trước tiêu hao quá lớn, đã không dư lại bao nhiêu, mỗi người đại khái còn ba bốn mươi viên đạn." Chung Húc nói.

Nghĩ đến tràng ác chiến vừa phát sinh, các binh lính trong phòng đều có chút phát lạnh.

Chung Húc nói tiếp: "Nếu muốn phá vây, chỉ sợ vọt ra một nửa liền sẽ bị tang thi lấp kín."

Bọn họ bị đàn tang thi đuổi theo tới quảng trường Mười Một, trước kia là khu náo nhiệt, phí sức lực rất lớn mới mở ra được một đường máu, trốn vào tầng hầm ngầm ở quảng trường Mười Một. Nói là tầng hầm ngầm, kỳ thật là một nhà vệ sinh công cộng, nhà vệ sinh công cộng này vô cùng nghèo nàn, trước kia có một ông lão ở trong này.

Từ trên mặt đất xuống cầu thang tầng hầm, là một "Phòng khách", trong phòng khách đặt một cái bàn và mấy cái ghế, một khu hẹp hòi làm phòng ngủ, đây là nhà vệ sinh công cộng đơn sơ, đi WC một lần là 5 mao, muốn giấy liền thêm 5 mao. Ông lão trông nhà vệ sinh công cộng không biết là đã chạy thoát hay là đã chết. Trước khi anh Ba bọn họ tới đây, nơi này cũng đã có người khác chiếm cứ.

Âm thanh tông cửa chậm rãi ngừng lại, bọn lính đều không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, thoáng thả lỏng cơ bắp căng chặt một chút, lập tức từng đợt tê mỏi trải rộng toàn thân.

Ánh sáng trong phòng vô cùng tối, chỉ có một ngọn nến đã cháy một nửa trên bàn là ánh sáng duy nhất trong phòng, cảnh này khiến mọi người đều có chút âm tình bất định.

"Có đồ ăn không?" Bên kia, một nam nhân tuy rằng quần áo trên người chật vật lại vẫn làm người ta cảm giác thập phần văn nhã tuấn tú đột nhiên mở miệng hỏi, trên mặt mang theo một chút ý cười: "Chúng tôi đã ở chỗ này mệt nhọc một ngày, một chút đồ ăn cũng không có."

Bọn họ tổng cộng có sáu người, ba nam ba nữ, có lẽ đói bụng đã lâu, thoạt nhìn tinh thần đều không được tốt. Lúc này nghe được nam nhân nói, năm đôi mắt lập tức đều nhìn qua, dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía đám lính.

Đám lính nghĩ vừa rồi thời khắc nguy cấp là bọn họ mở cửa, bằng không nói không chừng sẽ chết ở bên ngoài. Mọi người luyến tiếc nhéo nhéo vật tư trong túi chính mình, sau đó đều phân ra một bộ phận nhỏ đặt ở trên bàn. La Long lại từ trong ba lô lấy ra một lọ nước khoáng đặt ở bên cạnh vật tư.

Nam nhân chia số lượng vật tư không nhiều lắm cho mỗi người một chút, sau đó cảm kích nói: "Cảm ơn."

Hắn ăn mấy chiếc bánh quy, làm cơn đói hơi chút hòa hoãn lại, nhấp nước miếng đưa cho cô gái xinh đẹp bên cạnh, sau đó nhìn anh Ba hỏi dò: "Tôi vừa rồi giống như nghe các anh nhắc tới một cái tên. Các anh nhận thức Cố Ninh sao?"

Anh Ba sửng sốt một chút, liếc mắt đánh giá nam nhân một cái, sau đó có chút kinh ngạc hỏi: "Sao thế? Anh cũng nhận thức?"

Nếu Cố Ninh ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra nam nhân trẻ tuổi nói chuyện kia chính là Lục Gia Tử. Mà hai nam ba nữ khác, một người là cậu của cô, Tưởng Nhạc Châu, trong ba nữ nhân có Tưởng Du và mợ của cô.

Ánh mắt Lục Gia Tử hơi hơi lóe lên, không biết trong nháy mắt này hiện lên ý niệm gì, sau đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Nhận thức. Đây là gia đình cậu của cô ấy."

"A?" Anh Ba lắp bắp kinh hãi, nương ánh nến đánh giá Tưởng Nhạc Châu một chút, đúng là có một chút tương tự Cố Ninh.

Nghe nói là thân thích của Cố Ninh, đám lính ban đầu còn có chút căng chặt, tức khắc đều thả lỏng, La Long còn cười cười nói: "Vậy thật là trùng hợp. Nếu chúng tôi còn có mệnh đi ra ngoài, các anh có thể đi theo chúng tôi trở về nơi tụ tập. Cố Ninh và ba mẹ cô ấy đều đang ở nơi đó."

Nghe vậy, Tưởng Nhạc Châu vẫn luôn không nói gì kích động lên: "Chị và anh rể đều còn sống?!"

La Long cười nói: "Anh yên tâm đi, bọn họ đều khá tốt."

Đột nhiên Lâm Mỹ Phượng âm dương quái khí cắm một câu: "Bọn họ thì tốt, nhưng chúng ta lại bị con oắt Cố Ninh chết tiệt kia hại thảm."

"Mẹ!" Tưởng Du không tán đồng kéo cô một phen.

Không khí hòa hợp ban đầu xảy ra biến hóa, biểu tình của đám lính đều có chút quái dị.

La Long và Chung Húc liếc nhau, đều cảm thấy có chút không đúng, liền thu hồi tươi cười trên mặt, không nói chuyện nữa.

Anh Ba cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian biểu hiện là 3 giờ rưỡi chiều, cách thời gian hắn ước định cùng Cố Ninh chỉ còn lại một giờ. Hắn ngóng trông Cố Ninh tới, lại hy vọng Cố Ninh không tới.

Ngóng trông cô tới, tự nhiên là vì mấy người bọn họ rất khó lao ra khỏi nơi này, hy vọng cô không tới, là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của nhóm người Cố Ninh.

Các binh lính trong phòng cũng phần lớn có ý tưởng tương đồng cùng anh Ba.

Chỉ là trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng Cố Ninh bọn họ là sẽ không tới, rốt cuộc quan hệ giữa hai bên còn chưa có thâm hậu như vậy.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của các binh lính đều có chút hạ xuống.

Binh lính ở bên trên điều tra xong tình huống liền từ trên thang lầu đi xuống, lắc lắc đầu với anh Ba: "Trên quảng trường quá nhiều tang thi, ít nhất cũng phải vài trăm. Đạn của chúng ta không đủ, không ra được."

"Đều lấy ra đi." Anh Ba bỗng nhiên nói.

Sau đó đám lính lấy hết tinh hạch săn giết tang thi kiếm được ra. Gặp được đàn tang thi tuy rằng trả giá thảm thiết, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.

Không sai biệt lắm mỗi người đều thu được vài viên.

Nhưng có màu sắc cũng chỉ có bốn viên.

Phân biệt là màu đỏ, màu vàng, kim sắc, và màu lam.

Sau khi rửa sạch bằng nước, tất cả óc trên tinh hạch đều được xóa bỏ, có vẻ thập phần tinh oánh.

Anh Ba cầm lên một viên tinh hạch màu vàng, cảm thán nói: "Trong đầu tang thi lại có thể mọc ra thứ đẹp như vậy." Nói xong câu đó, hắn ở trong ánh mắt khẩn trương của đám lính trực tiếp ném tinh hạch vào trong miệng, tinh hạch kia gần như là ở trong nháy mắt hòa tan vào khoang miệng hắn, hóa thành một dòng nước lạnh lẽo chảy vào yết hầu. Biểu tình của anh Ba có chút quái dị, sau đó mới nói: "Cố Ninh đã nói qua, tôi ăn xong cái này sau một lát liền sẽ té xỉu, các cậu trước đừng nhúc nhích, xem phản ứng của tôi, chờ sau khi tôi tỉnh lại các cậu hẵng ăn. Nếu tôi hóa thành tang thi, các cậu cũng đừng không hạ thủ được." Gần như là vừa dứt lời, anh Ba liền không hề có dấu hiệu ngã xuống mặt đất.

Được Chung Húc tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy.

Đám lính tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng không hề có dấu hiệu té xỉu như vậy vẫn làm bọn họ sinh ra một ít hoảng loạn, vội vàng đỡ anh Ba vào phòng ngủ.

Vừa rồi khi bọn họ nói chuyện đều co cụm lại, âm thanh đè thấp không có làm Lục Gia Tử bọn họ nghe được.

Lúc này anh Ba đột nhiên đổ xuống, bọn họ cũng hoảng sợ.

"Hắn không có việc gì chứ?" Lục Gia Tử quan tâm hỏi.

La Long trả lời ngắn gọn: "Không có việc gì."

Sau đó là trầm mặc.

Lục Gia Tử rất rõ ràng, thái độ của bọn họ đột nhiên lạnh nhạt đều là do một câu kia, tức khắc bất mãn liếc nhìn Lâm Mỹ Phượng một cái.

Lâm Mỹ Phượng ở trước mặt Lục Gia Tử không có ngang ngược như vậy, chỉ là sắc mặt có chút ngượng ngùng.

Nửa giờ đi qua.

Trâu Minh bật đèn pin chiếu sáng mặt anh Ba, có chút bất an nói: "Anh Ba sẽ không biến đổi thành tang thi chứ?"

"Nếu thật sự biến đổi, vậy sẽ do cậu xuống tay." Chung Húc nói.

Trâu Minh nói: "Cậu không hạ thủ được chẳng lẽ tôi hạ tay được?"

Đột nhiên! Anh Ba ban đầu đang nằm ở trên giường ngồi thẳng tắp dậy.

Hai người không hề có chuẩn bị, tức khắc bị khiếp sợ, thần kinh căng chặt của Trâu Minh lập tức bị đứt đoạn, theo bản năng cầm dao đâm qua!

Nhưng dao còn chưa có đâm đến ngực anh Ba, đã đâm đến một cái vô cùng cứng rắn.

Anh Ba mắng: "Ông đây còn chưa có biến thành tang thi đâu, cậu đã tới thọc ông đây sao!"

"Anh Ba, anh không sao chứ?" Trâu Minh tức khắc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dùng đèn pin nhỏ chiếu, lại nhìn thấy trong tay anh Ba cầm một khối gạch đất, vừa rồi dao của hắn đã đâm vào khối gạch đất này, tức khắc ngạc nhiên nói: "Anh Ba, khối gạch này của anh ở đâu ra vậy?"

Lời còn chưa dứt, âm thanh đột nhiên im bặt.

Trâu Minh, Chung Húc cùng với các binh lính nghe được động tĩnh đều vọt vào trong, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Nhìn bàn tay trước người anh Ba đột khiên hiện ra một khối đất, Chung Húc không biết là kích động hay là khẩn trương, âm thanh không nhịn được khẽ run: "Anh Ba, anh, anh thành công!"

Anh Ba mỉm cười gật gật đầu.

Đám lính tức khắc đều kích động nói không ra lời.

Trâu Minh nhìn khối đất lơ lửng ở nơi đó đầy mặt ngạc nhiên: "Giống chơi ma thuật!"

"Cái gì ma thuật, đây là dị năng! Dị năng biết không?"

Chung Húc kích động giơ tay với Trâu Minh, ý bảo hắn không cần kích động như vậy, nên điệu thấp một chút, sau đó thật cẩn thận đi lấy khối đất bay lơ lửng giữa không trung kia, cầm đất trong tay, cảm nhận được trọng lượng và bề ngoài thô ráp của nó, hắn mới tin tưởng đây là tồn tại chân thật, tâm tình vô cùng khó có thể hình dung.

"Còn rất đâm người." Một binh sĩ tò mò dùng ngón tay chọc chọc ở đỉnh gai nhọn, sau đó rút ra một kết luận như vậy.

"Không chỉ có đâm người, còn có thể giết người."

Trong những lời này của anh Ba ẩn hàm đắc ý, làm bọn lính đều không khỏi hiểu ý mà cười.

Bên ngoài phòng ngủ, đám người Lục Gia Tử thấy tất cả binh lính đều chen đến gian phòng kia, cũng không biết đang làm hoạt động bí mật gì, chỉ nghe được trong phòng ngẫu nhiên truyền đến âm thanh nhỏ vụn, lại như thế nào cũng không nghe được rõ ràng.

Nhóm người này sợ là quan hệ không bình thường cùng Cố Ninh, bằng không cũng không đến mức bởi vì một câu nói của Lâm Mỹ Phượng mà thái độ lập tức liền chuyển lạnh.

Nghĩ đến đây, hắn hơi hơi nhăn mày, nhìn Lâm Mỹ Phượng vài lần.

Như là cảm giác được sự bất mãn của hắn, Tưởng Du kéo kéo quần áo hắn, làm nũng nói: "Được rồi, anh Gia Tử, mẹ em cũng không phải cố ý."

Lục Gia Tử nhìn gương mặt xinh đẹp của Tưởng Du, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Đám lính hưng phấn nói một trận, sau đó lực chú ý liền đều đặt ở trên ba viên tinh hạch kế tiếp kia.

"Cho Chung Húc, Trâu Minh và La Long đi." Có binh lính chủ động đề nghị: "Bọn họ giết tang thi nhiều nhất."

Các binh lính khác sôi nổi phụ họa.

Chung Húc, Trâu Minh và La Long ngược lại ngượng ngùng lên, lại nói bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, muốn nhường cho những người khác.

Anh Ba nhìn các binh lính đẩy tới đẩy lui, trong lòng có vài phần vui mừng, tuy rằng hiện tại thế giới này nơi nơi đều là tang thi, nhân tâm sa đọa, nhưng ít nhất thuộc hạ của hắn đều không có sa đọa, đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, biểu hiện ra ngoài lại là một chuyện khác, anh Ba liền không kiên nhẫn nói: "Nhường đi nhường lại làm cái gì?! Gấp cái gì? Bên ngoài nhiều tang thi như vậy, đầy đất đều là tinh hạch, Trâu Minh, Chung Húc, La Long, ba người các cậu ăn đi. Thời điểm phá vây bốn người chúng ta sẽ liều mạng đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài!"

"Rõ, liên trưởng!"

Nói đến đây, Chung Húc, Trâu Minh, La Long mỗi người cầm một viên tinh hạch, liếc nhau một cái, sau đó ở trong ánh mắt tràn ngập mong đợi của các binh lính nuốt tinh hạch xuống.

Mà một bên khác, đám người Cố Ninh còn chưa có từ bỏ tìm kiếm tung tích của nhóm người anh Ba.

Trên mặt đất nằm tứ tung ngang dọc mấy chục thi thể tang thi, vỏ đạn rơi khắp nơi, có thể tưởng tượng ở chỗ này đã từng phát sinh một hồi ác chiến, nơi này cũng không có dấu hiệu của lửa đốt, hẳn là anh Ba bọn họ.

Có chút đầu tang thi đã bị phá ra, hiển nhiên là có người đào tinh hạch đi. nhưng bởi vì quá mức vội vàng nên vẫn còn rất nhiều đầu tang thi hoàn chỉnh, ngoại trừ Hướng Hứa, những người khác đều biến thành vô cùng "hung tàn", cầm con dao nhỏ đào từng con tang thi một, xem như nhặt tiện nghi.

"Là Ngô Cường!" Trương Tiểu Bạch đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô. Sau đó bước nhanh chạy về phía một phương hướng, lật Ngô Cường nằm ở nơi đó lên.

Trương Tiểu Bạch không kịp xem xét Ngô Cường còn sống hay không, đã nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Ngô Cường bỗng nhiên mở ra, bên trong có tơ máu màu đỏ chậm rãi bơi lội —— sau đó bắt lấy đầu Trương Tiểu Bạch, há mồm liền cắn về mặt hắn!

Trương Tiểu Bạch mạc danh kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn lại vô pháp né tránh!

Mắt thấy chiếc miệng há lớn kia đã sắp đụng tới da thịt hắn, chỉ nghe được "Phốc…" một tiếng, âm thanh mũi dao nhập thịt vang lên, sau đó Trương Tiểu Bạch liền nhìn thấy trên trán Ngô Cường cắm một con dao nhỏ, hai mắt trợn lên, đã chết. Cố Ninh đi tới, rút con dao ra, tức khắc có một dòng máu màu tro đen theo cái trán chảy xuống… "Lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy."

Trương Tiểu Bạch nghe Cố Ninh nói, chỉ cảm thấy cả người run lên, nếu không phải nhờ có một dao này của Cố Ninh, hắn dù chỉ bị cọ rách chút da cũng có khả năng bị cảm nhiễm, nghĩ đến đây tức khắc cả người rét run, vội vàng đẩy thi thể ra, vừa lăn vừa bò đứng lên.

Kiểm tra toàn bộ đầu tang thi còn dư lại một lần.

Cố Ninh nhìn về phía Hướng Hứa, Hướng Hứa hơi hơi lắc đầu với cô, tỏ vẻ không có phát hiện ra tung tích anh Ba.

Đột nhiên! Sắc mặt Hướng Hứa chợt biến đổi, quay đầu về phía đông, hoảng sợ nói: "Chạy mau!"


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin