Chương 51: Phố Mười Ba Kim Vĩnh chị Hồng ( hạ )
"Năm đó ở phố Mười Ba Kim Vĩnh, chị Hồng mang theo chúng ta, cầm khảm đao vẫn luôn chém từ đầu đường tới cuối phố, một con phố đều là máu loãng, sau đó không còn ai dám tới gây phiền toái cho chúng ta nữa!"
Tiếp đó ở trên buổi tiệc tối ăn mừng, anh Ba sau khi uống xong rượu hưng phấn quá mức kể lại. Mọi người liền biết chuyện xưa của chị Hồng.
Phố Mười Ba Kim Vĩnh, Cố Ninh cũng đã từng nghe qua, khu phố kia có tiếng là loạn, ba mẹ trong nhà đều sẽ dặn bọn nhỏ không thể đi đến địa phương kia. Nó mệnh danh là Mười Ba bởi vì nó nối liền mười ba đường phố, quanh quanh co co, tựa như mê cung, nếu không phải người ở bên trong, người bên ngoài đi vào nhất định sẽ lạc đường, bởi vì hoàn cảnh địa lý độc đáo và tiền thuê nhà rẻ, chậm rãi càng ngày càng nhiều lưu manh, gái điếm, kẻ buôn ma túy chiếm cứ ở phố Mười Ba Kim Vĩnh. Cuối cùng phố Mười Ba Kim Vĩnh phát triển trở thành vết nhơ lau không sạch của thị xã Kim Vĩnh. Mà Lý Hồng Quyên đã từng là nữ lưu manh có tiếng ở phố Mười Ba Kim Vĩnh, sinh ra, trưởng thành, đều ở phố Mười Ba Kim Vĩnh, cuối cùng không có trở thành gái điếm, kẻ buôn ma túy, lại thành công trở thành một nữ lưu manh, hơn nữa còn là lưu manh lợi hại nhất. Cô có một cái tên vô cùng bình thường và hơi chút quê mùa, Lý Hồng Quyên, nhưng lại có một ngoại hiệu đặc biệt khí phách, chị Hồng.
Cố Ninh rốt cuộc cũng biết vì sao tổ hợp ba người gồm ba mẹ của chính mình và chị Hồng trung niên lại bình an đi đến nơi tụ tập.
Chị Hồng rót chén rượu, chậc một tiếng lúc sau châm chọc nói: "Lưu manh lợi hại nhất còn không phải vẫn là lưu manh sao, có tiền đồ gì chứ."
Trên mặt anh Ba lộ ra biểu cảm hồi tưởng, cảm thán nói: "Năm đó chị Hồng bảo em đi tham gia quân ngũ cũng đã nói những lời này."
Anh Ba ngay từ đầu còn đối với việc Cố Ninh muốn mang theo Hướng Hứa cảm thấy kinh ngạc, sau khi nghe nói về dị năng của Hướng Hứa, thậm chí ngạc nhiên không thôi.
30 người chia làm hai chiếc xe.
Chiếc xe của Cố Ninh bao gồm đạo trưởng Giả, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao, Tạ Vũ Hồng, Hướng Hứa, Hướng Dật, còn có Trương Dương, Trương Tiểu Bạch và bốn binh lính khác, một người là binh lính ngày đó đứng gác cùng Trương Tiểu Bạch, tên Thạch Lỗi, các binh lính đều gọi hắn là cục đá. Ba binh lính khác phân biệt tên Thái Dũng, Điền Phi, Hồ Quang Minh. Ở thế giới kia, Cố Ninh đã từng gặp mặt cả ba người trong liên 3 một lần, chỉ là ở thế giới này, chỉ có thể coi như là không quen biết.
Một chiếc xe khác do anh Ba dẫn đầu, đi ở phía trước mở đường.
Hai chiếc xe mỗi người đều có một cái bộ đàm, tùy thời bảo trì liên lạc, phạm vi hữu hiệu là trong vòng 1000 mét.
Mà tinh thần lực của Hướng Hứa cũng đã không tiếng động tản ra ngoài, bao trùm lấy hai chiếc xe quân dụng này, trong phạm vi 500 mét tùy thời đều có thể theo dõi.
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn xong, đám lính bắt đầu lấy đồ ăn mang theo người ra.
Có lẽ là bởi vì vì tiết kiệm một ngụm ăn cho đám trẻ, đồ ăn của bọn họ thiếu đến đáng thương, chỉ có một miếng bánh mì. Còn chủ động dò hỏi đám người Cố Ninh đã ăn qua chưa, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định mới bắt đầu ăn cơm, ngoại trừ Trương Dương vóc dáng hơi lùn, dáng người tương đối gầy yếu, còn có Trương Tiểu Bạch dáng người cũng tương đối gầy, những người khác đều là dáng người cường tráng, có thể tưởng tượng một miếng bánh mì nhỏ này căn bản không thể làm cho bọn họ ăn no. Mà bọn họ đã một đoạn thời gian rất dài quên mất cảm giác ăn no là gì.
Cố Ninh yên lặng lấy từ ba lô ra một túi vật tư nhỏ, bên trong có một ít chocolate, lạp xưởng và bánh mì. Cố Ninh đưa túi cho Trương Dương, sau đó nói: "Chia cho mọi người đi. Tổng không thể đói bụng đánh giặc được."
Mấy binh lính một bên nuốt nước miếng một bên cự tuyệt, cuối cùng vẫn là ở dưới sự kiên trì của Cố Ninh, mỗi người chia ra cũng đủ ăn một bữa no.
Nhưng bọn họ đều không có làm cho chính mình ăn no, vô cùng có tiết chế chỉ ăn lửng dạ, sau đó liền cất vật tư còn dư đi.
Lúc này, vô luận là bốn người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao hay là hai người Hướng Hứa, Hướng Dật mới gia nhập, nhìn một màn này đều có chút cảm khái. Bọn họ cũng là từ thời kỳ này lại đây, thậm chí thời điểm thật sự không tìm thấy được một chút thức ăn còn thảm hơn so với binh lính, cho nên bọn họ càng có thể cảm nhận được, bọn họ hiện tại ở bên Cố Ninh là sự tình đáng được ăn mừng cỡ nào, Cố Ninh chỉ cần ra khỏi cửa nơi tụ tập, luôn có biện pháp kiếm được một ít vật tư trở về, tuy rằng số lượng cũng không phải rất nhiều, nhưng đối với mạt thế tới nói, cũng đã đủ làm người điên cuồng.
Nhưng lúc này trong lòng bọn họ lại vô cùng rõ ràng, nếu bọn họ không tiến hóa dị năng thành công, chỉ sợ cuối cùng sẽ phải đường ai nấy đi cùng Cố Ninh. Nghĩ đến chính mình rất có khả năng sẽ trở lại những ngày trước kia vì một ngụm đồ ăn mà liều mạng, đạo trưởng Giả yên lặng ở trong lòng hạ quyết tâm, lần này nhất định phải lấy bản lĩnh áp đáy hòm ra biểu hiện, dù không thể tiến hóa ra dị năng cũng phải biểu hiện được là hắn rất anh dũng.
Trong lúc nhất thời, mấy người trong thùng xe ôm các tâm tư khác nhau.
Hướng Hứa và ‘tặng phẩm’ Hướng Dật đã hoàn toàn được đến sự tán thành của Cố Ninh, lúc này tâm tình tương đối nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hướng Hứa vẫn luôn không nói gì, ngồi an tĩnh ở bên cạnh Cố Ninh đột nhiên nói: "Có năm chiếc xe đi ra từ nơi tụ tập. Đi cùng con đường với chúng ta."
Cố Ninh lập tức liền đoán được hẳn là đám người Bạch Lang đã từ chỗ của Bùi Kính đạt được tin tức. Có lẽ còn có mấy người Bùi Kính, Nhan Ngọc kia.
Cố Ninh có vài phần sầu lo, nếu người hai bên đi chung một lộ tuyến, lại còn có cùng mục đích, chỉ sợ một khi gặp phải liền khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột. Bạch Lang bên kia người đông thế mạnh, lại còn không biết có bao nhiêu dị năng giả, mà bọn họ bên này tuy rằng đều là người có kỹ năng bắn súng tương đối tốt, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ Cố Ninh không nghĩ bùng nổ bắn nhau, mà bên kia còn có Ân Tang làm Cố Ninh thập phần kiêng kị, một khi bùng nổ xung đột, chỉ sợ có hại chính là bọn họ bên này.
"Em có biết trong bọn họ có bao nhiêu dị năng giả không?" Cố Ninh hỏi.
"Không thể." Hướng Hứa thành thật nói: "Năng lực hiện tại của em chỉ có thể ở thời điểm bọn họ sử dụng dị năng mới có thể giám sát được dao động dị năng của bọn họ......Bọn họ tăng tốc." Hướng Hứa đột nhiên nói.
Cố Ninh cầm lấy bộ đàm, đây là lần đầu tiên cô dùng, còn phải nhờ Trương Dương ngồi ở đối diện hướng dẫn cho, sau đó mới bắt đầu thông qua bộ đàm nói tin tức Bạch Lang cũng ra khỏi nơi tụ tập hơn nữa còn cùng lộ tuyến cho anh Ba, cũng nói ra sầu lo của chính mình.
Mà phản ứng của anh Ba lại thập phần bình tĩnh: “Mọi người thi triển thủ đoạn của chính mình, không ảnh hưởng lẫn nhau. Cháu không cần phải lo lắng quá nhiều."
Cố Ninh hiển nhiên cũng không có bởi vì anh Ba bình tĩnh mà giảm bớt cảnh giác, rốt cuộc Bạch Lang kia cô mới chỉ gặp mặt một lần, Cố Ninh biết hắn là người khó đối phó. Dù cho bọn họ chịu lui một bước, cũng không có khả năng liên tục lui.
Mà Bạch Lang, hiển nhiên là người được một tấc lại tiến một bước.
Biểu hiện của bọn họ so với Cố Ninh còn nóng vội hơn nhiều, không đến năm phút sau, năm chiếc xe liền gào thét đi ngang qua hai chiếc xe quân dụng, sau đó nhanh chóng vượt qua bọn họ đi ở phía trước.
Trong thùng xe một mảnh yên lặng. nhưng ngoại trừ Cố Ninh, Hướng Hứa, trên mặt những người khác đều lộ ra một chút nôn nóng, đến sớm đến trễ có sự khác biệt lớn.
Cố Ninh lúc này ngược lại liền an tâm. cô sợ chính là đám người Bạch Lang thảnh thơi theo ở phía sau bọn họ chờ làm ngư ông đắc lợi, hiện tại bọn họ nóng nảy tiến lên như vậy, Cố Ninh ngược lại liền an tâm, rốt cuộc bọn họ có radar hình người Hướng Hứa, vẫn chiếm không ít ưu thế.
Hai chiếc xe quân dụng tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước, sau khi rời khỏi phạm vi dọn dẹp của nơi tụ tập, liền dần dần bắt đầu sinh ra một ít va chạm, theo xe phập phập phồng phồng, bốn chiếc bánh xe nghiền áp qua thi thể tang thi, ruột và máu đầy đất.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe ngừng ở một khu vực mà Hướng Hứa kiểm tra ra là an toàn.
Vị trí địa lý bên này dựa gần khu trung tâm, đi qua ba, bốn con phố nữa chính là quảng trường. Kia cũng là địa phương bọn họ định đến theo kế hoạch, nhưng hiện tại đối với bọn họ mà nói, nơi đó là địa phương nguy hiểm nhất trên thế giới.
Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Ninh thậm chí còn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ở cách đây ba, bốn con phố.
Sau khi xuống xe, người trên hai chiếc xe hội hợp cùng nhau.
Hiện tại đã là 1 giờ rưỡi chiều, dựa theo tốc độ mặt trời xuống núi hiện tại, 5 giờ chiều trời cũng đã tối, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều lắm.
Vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, không thể không chia thành hai nhóm người.
Anh Ba và Cố Ninh định thời gian, vô luận phát sinh cái gì, bốn giờ rưỡi cần phải trở lại nơi này. Cũng thông qua bộ đàm tùy thời thông báo tình huống.
Anh Ba nói: "Nếu chúng ta không có thể kịp thời trở về, mấy người liền lái đi một chiếc xe, tuyệt đối không cần chờ."
Cố Ninh gật gật đầu, nói: "Giống nhau."
Sau đó hai đội người vội vàng cáo biệt, phân biệt đi ra hai phương hướng.
Phía trước sẽ phát sinh sự tình gì, sẽ có hung hiểm gì đang chờ đợi bọn họ, bọn họ lúc này hoàn toàn không biết, mà bọn họ lại chỉ có thể đi về phía trước.
