Chương 49: Truyền kỳ
Còn hôm nay, chính là bắt đầu của một đoạn truyền kỳ.
Nếu nói tác dụng của tinh hạch là kích phát năng lượng từ trường của cơ thể con người, do đó hấp dẫn năng lượng trong thiên địa tiến vào thân thể, tiến tới tiến hóa ra dị năng.
Từ trường dị năng của Trình Minh bọn họ quyết định bởi thể chất của bọn họ, như vậy không gian thần bí kia của Cố Ninh giống như là một hắc động từ trường vô cùng lớn, cho nên lần đầu tiên mở ra dị năng trong cơ thể từ trường mới có thể tạo thành chấn động hiệu quả như vậy.
Lần đầu tiên vì chỉ có một mình Cố Ninh kích phát dị năng, cho nên sau khi không gian đạt được đủ năng lượng từ trường liền đóng cửa, năng lượng bị hấp dẫn tới cũng không có bị những người khác hấp thu mà quy về yên lặng.
Mà lần này cũng đánh sai chiêu sai.
Hắc động từ trường của Cố Ninh lại lần nữa mở ra, hấp dẫn số lượng năng lượng cực kỳ khổng lồ, mà sau khi không gian hấp thụ đủ năng lượng, từ trường lại lần nữa đóng cửa, mà năng lượng không có bị Cố Ninh hấp thu lại được đám người Trình Minh đang mở ra từ trường hấp thu, sau đó mới dẫn tới bọn họ lần đầu tiên kích phát dị năng liền hấp thu rất nhiều dị năng, mở rộng dung lượng chứa đựng dị năng trong cơ thể.
Mà nhiều người đồng thời kích phát dị năng như vậy, mỗi viên tinh hạch kích phát từ trường hấp dẫn năng lượng tới đều không giống nhau, cho nên mới dẫn tới xuất hiện nhiều dị năng hệ biến dị như vậy.
Bọn họ đánh bậy đánh bạ, lại dựa vào hắc động từ trường của Cố Ninh được đến chỗ tốt cực lớn.
Đương nhiên, dù Hướng Hứa có tinh thần lực cũng vô pháp điều tra được. Duy nhất có thể xác định chính là cùng từ trường Cố Ninh kích phát dị năng mang đến cho bọn họ chỗ tốt cực lớn.
Sau khi Hướng Hứa nói tin tức này ra, mấy người anh Ba, La Long đấm ngực, dậm chân hối hận không thôi, nhìn mấy người đạo trưởng Giả, Trình Minh đang tò mò nghiên cứu dị năng của chính mình, quả thực một phen nước mắt chua xót.
Hận không thể nhổ tinh hạch ra tiến hóa lại một lần nữa.
Trương Tiểu Bạch nghiêm túc hỏi: "Nói như vậy, Cố Ninh hấp thu năng lượng chẳng phải là gấp chúng ta vài lần?"
"Đúng vậy, lúc mới đầu em điều tra thấy dao động dị năng trên người chị ấy vô cùng mãnh liệt." Hướng Hứa nói tới đây hơi hơi khựng lại, biểu tình có chút hoang mang: "Nhưng thân thể chị Cố Ninh giống như có hơi chút kỳ quái. Bình thường dao động dị năng sẽ liên tục đến khi chị ấy tỉnh lại, nhưng hình như chị ấy đã hấp thu dị năng xong, lại đến bây giờ còn chưa có tỉnh."
Hoàng Mộng Dao bỗng nhiên có chút bất an nói: "Lần trước chị ấy té xỉu hẳn là cũng do ăn tinh hạch đi? Nhưng lần trước sau khi chị ấy tỉnh lại cũng không có tiến hóa ra dị năng......"
Trương Tiểu Bạch theo bản năng nói: "Nếu lần này Cố Ninh còn chưa có tiến hóa ra dị năng thì phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cháu tôi không có dị năng liền không phải Cố Ninh sao." Anh Ba trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt nhìn quét một vòng ở trên mặt đám lính, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng các cậu có thể hiểu, hôm nay các cậu có thể tiến hóa ra dị năng, có hơn phân nửa công lao là nhờ Cố Ninh. Tôi nhận Cố Ninh làm cháu gái, vậy Cố Ninh chính là người của liên 3, những người khác tôi cũng không quản được, nhưng tôi hy vọng chỉ cần các cậu cho rằng chính mình vẫn là người liên 3, vô luận Cố Ninh có tiến hóa ra dị năng hay không, vẫn coi cô ấy trở thành người một nhà."
Những lời này của anh Ba tuy rằng đều là nhằm vào các binh lính liên 3, lại chưa chắc không có ý tứ gõ núi chấn hổ, ý tứ hắn thực minh xác, chính là bảo Trình Minh, đạo trưởng Giả bọn họ không cần đắc ý vênh váo, quên chính mình là nhờ ai mới đạt được chỗ tốt lớn như vậy. Cũng là ẩn ẩn có chút lo lắng nếu Cố Ninh không có tiến hóa ra dị năng, bọn họ sẽ rời đi.
Sau khi dị năng giả quật khởi, người không có tiến hóa ra dị năng thường sẽ trở thành quần thể yếu ớt, dù Cố Ninh có lợi hại như thế nào, ở trước mặt dị năng cường đại cũng không chịu nổi một kích, trên thực tế, nếu Cố Ninh thật sự không có tiến hóa ra dị năng, như vậy dù không cần chiếu cố Cố Ninh, nhưng ba mẹ cô cũng không có dị năng lại chính là một cái tay nải vô cùng nặng, dựa theo quy tắc sau mạt thế tới nói, bọn họ rời đi cũng là nhân chi thường tình. Nhưng anh Ba đứng ở lập trường Cố Ninh, tự nhiên không hy vọng bọn họ đi, cho nên mới không thể không nương cơ hội dạy dỗ binh lính mở miệng gõ.
La Long đương nhiên nói: "Anh Ba, còn cần anh phải nói sao? Mệnh này của em chính là Cố Ninh cứu về, về sau ba mẹ của Cố Ninh chính là ba mẹ của em!"
Chung Húc cười nói: "La Long, còn đến được phiên cậu sao? Chúng ta nơi này nhiều người như vậy đang xếp hàng chờ làm con trai cô chú Cố, cậu xếp hàng ra phía sau đi!"
Đám lính tức khắc cười vang một trận. không khí ban đầu bởi vì anh Ba nói nghiêm khắc trở nên có chút căng chặt lập tức lại thả lỏng ra.
Hoàng Mộng Dao ngồi ở bên người ba Cố mẹ Cố, ở trong tiếng cười vang trịnh trọng nói với ba Cố mẹ Cố: "Mệnh của cháu cũng là chị Cố Ninh cứu, dù cho chị Cố Ninh không có dị năng, cháu cũng sẽ không đi." Cô vô cùng minh xác biểu lộ lập trường của chính mình.
Mẹ Cố cái gì cũng chưa nói, chỉ là vỗ vỗ tay Hoàng Mộng Dao, hốc mắt hơi ướt, ba Cố cũng cười vui mừng, tự đáy lòng thế Cố Ninh cảm thấy cao hứng. Từ sau khi mạt thế tiến đến, Cố Ninh đã thay đổi rất nhiều, Cố Ninh một ngày so với một ngày trầm mặc hơn, con bé kiên cường và dũng cảm, đôi khi ngay cả bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ vẫn luôn thực lo lắng lần đó bị Lục Gia Tử bọn họ nhẫn tâm vứt bỏ sẽ tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Cố Ninh, dẫn tới nhân cách con bé vặn vẹo, bọn họ cũng không hy vọng Cố Ninh biến thành một người lãnh tâm lãnh phổi, chỉ hy vọng Cố Ninh sống thực vui vẻ, mà tựa như bọn họ lo lắng, lần này sau khi gặp lại, bọn họ cũng mẫn cảm phát hiện Cố Ninh tựa hồ ở trở nên càng thêm lạnh nhạt. Trong ánh mắt luôn tràn ngập cảnh giác.
Nhưng hôm nay, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, có một đám người như vậy bồi ở bên người Cố Ninh, Cố Ninh hẳn là sẽ càng ngày càng tốt.
Qua thời gian cơm trưa, Cố Ninh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mẹ Cố ba Cố đều có chút lo lắng, đạo trưởng Giả an ủi nói: "Hai anh chị không cần lo lắng, lần trước Cố Ninh cũng ngủ lâu như vậy."
Ba Cố mẹ Cố sau đó mới hơi chút yên lòng.
Tới 3 giờ chiều, Cố Ninh quả nhiên tỉnh lại.
Nhìn thấy Cố Ninh tỉnh, tất cả người vốn dĩ đang nói chuyện phiếm hoặc ngủ lập tức đều phần phật vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười hỏi: "Cố Ninh, thế nào? Có cảm giác hay không?"
"Cố Ninh, cô tiến hóa ra dị năng gì?"
"Có cảm giác trong thân thể giống như có một cỗ lực lượng vô cùng kỳ diệu đang lưu động hay không?"
Cố Ninh bị từng gương mặt quan tâm bao quanh, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, cuối cùng cười cười, sau đó lắc lắc đầu.
Theo động tác lắc đầu của Cố Ninh, không khí đều giống như đình trệ.
Mọi người đè nén xuống thất vọng trào ra từ trong lòng, đều ra sức bài trừ gương mặt tươi cười, sôi nổi nói: "Cố Ninh, kỹ năng bắn súng của cô lợi hại như vậy, không có dị năng cũng không có gì ghê gớm. Cô xem Nhan Ngọc kia, mới chỉ bị thương một ngón tay mà khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch."
Cục Đá nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa cô không có dị năng không phải còn có chúng tôi sao, anh Ba của chúng tôi nói, về sau cô chính là người liên 3 chúng tôi, tang thi chúng tôi giết, cô chỉ cần chiếu cố tốt ba mẹ tôi là được!"
"Như thế nào lại thành ba mẹ cậu?" Trương Tiểu Bạch nói.
Cục Đá nói: "Không phải nói ba mẹ Cố Ninh chính là ba mẹ mọi người sao? Vậy chẳng phải là ba mẹ tôi thì là gì?"
Đạo trưởng Giả chen đến phía trước an ủi: "Cố Ninh, cháu đừng lo lắng, cháu nhìn Hướng Dật xem, một lần không thành thì hai lần, hai lần không thành thì ba lần, ba lần không thành thì bốn lần, năm lần, chân thành thì sắt đá cũng mòn, tổng hội sẽ thành công. Cháu nói đúng không Hướng Dật?!"
Sắc mặt Hướng Dật tức khắc một trận xanh một trận trắng, từ kẽ răng bài trừ ra một câu: "Nhổ tinh hạch của tôi ra."
Đạo trưởng Giả tức khắc chột dạ cười gượng hắc hắc hai tiếng.
"Đều vây quanh nơi này làm gì? Không khí đều bị các cậu hút hết!" Anh Ba rống lên một câu với bọn họ, sau đó chính mình chen đến phía trước Cố Ninh nói: "Cố Ninh, cháu yên tâm, cháu gọi chú một tiếng chú Ba, chú liền nhận đứa cháu gái này. Về sau cháu cùng anh cả, chị dâu liền đều là đối tượng bảo hộ trọng điểm của liên 3 chúng ta. Dù về sau cháu không có dị năng, chỉ cần chú còn sống một ngày, chú có thể bảo đảm cháu không bị ức hiếp."
Cố Ninh không chút nghi ngờ hứa hẹn của anh Ba. Cô đương nhiên biết làm ra hứa hẹn như vậy liền ý nghĩa hắn sẽ không chút do dự gánh lên ba cái tay nải là chính mình và ba mẹ, cô nhìn từng gương mặt quan tâm ẩn ẩn mang theo chút khẩn trương, biết bọn họ lúc này mồm năm miệng mười an ủi đều là vì sợ chính mình không có tiến hóa ra dị năng nên cảm thấy thất vọng, khổ sở. Không biết vì sao cảm xúc thất vọng trong lòng Cố Ninh lập tức trở thành hư không, lại bỗng nhiên cảm thấy thực chua xót, có hơi chút muốn khóc.
Vì không để cho chính mình quá mức thất thố, Cố Ninh mỉm cười nói: "Mọi người không báo cáo cùng tôi thành tích của mọi người sao?"
Sau đó cô liền biết ngoại trừ cô và ba mẹ, tất cả mọi người đều tiến hóa ra dị năng, thậm chí ba người Trình Minh, đạo trưởng Giả, Trương Tiểu Bạch còn là dị năng hệ biến dị rất lợi hại.
Cố Ninh bất đắc dĩ nói: "Xem ra tôi không có dị năng là bởi vì di truyền gia tộc."
Ba Cố mẹ Cố biết Cố Ninh không có việc gì, trái tim vẫn luôn treo cao liền thả lỏng xuống, chỉ là bất đắc dĩ cười cười.
Mọi người thập phần thức thời nở nụ cười.
Cố Ninh cười đề nghị: "Anh Ba, hôm nay là ngày lành. Hay buổi tối chúng ta ăn chút đồ chúc mừng đi!"
Đôi mắt mọi người đều sáng ngời.
Bọn họ đương nhiên là có ý này, nhưng cố kỵ đến Cố Ninh, cho nên bọn họ vốn dĩ tính toán từ bỏ, lúc này thần sắc Cố Ninh không giống như là làm bộ cao hứng, vì thế đều thả lỏng xuống, lại ầm ĩ buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì.
Hoàng Mộng Dao mỉm cười nói: "Em có thể phụ trách nhóm lửa."
Chung Húc nói tiếp: "Vậy nước liền giao cho tôi."
Anh Ba bất đắc dĩ đánh gãy cao hứng phấn chấn của bọn họ, nói: "Đầu tiên, chúng ta cần phải có nguyên liệu để nấu ăn đã?"
Đôi mắt Cố Ninh sáng ngời, mỉm cười nói: "Chú Ba, chú đã quên sau nhà Vương Kế Trung có nuôi gà sao?"
Anh Ba sửng sốt một chút, đối thượng đôi mắt sáng ngời của Cố Ninh, tức khắc đã hiểu Cố Ninh đây là chuẩn bị tính sổ.
Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn quanh lúc sau hỏi: "Ai. Cố Ninh, cô Hồng Quyên của con đâu?"
Cố Ninh sửng sốt: "Cô ấy không phải ở cùng ba mẹ sao?"
Mẹ Cố nói: "Không có. Buổi sáng cô ấy thấy mẹ và ba con sốt ruột, liền nói đi cổng lớn nhìn xem các con đã trở về chưa. Mẹ và ba con cũng là hồ đồ, thấy các con trở về rất cao hứng, còn tưởng rằng cô ấy cũng đi theo trở lại, nên không chú ý, đột nhiên nhớ tới là không nhìn thấy cô ấy đâu. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!"
Cố Ninh tức khắc có chút dự cảm bất hảo, lại vẫn trấn an mẹ Cố trước, nói: "Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ. Con lập tức đi ra ngoài tìm." Nói xong đưa ánh mắt cho ba Cố.
