CÁNH CỬA TRÙNG SINH Ở MẠT THẾ

Chương 22: Nơi tụ tập


Cô tản bộ đi đến trước cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy sân thể dục ở đằng sau, sau sân thể dục, là một tảng lớn cỏ, còn có hai khung thành bóng đá, bên cạnh trồng đầy cây như là một rừng cây nhỏ, bên trong mọc đầy cỏ dại. Đi tiếp chính là sân bóng rổ, gió thổi đến lá cây xôn xao vang lên, cũng thổi rối loạn mái tóc ngắn của Cố Ninh, trang sách trên bàn bị gió thổi cho rung động rào rạt, Cố Ninh hoảng hốt giống như lập tức liền về tới sinh hoạt vườn trường.

"Cô chính là đứa cháu gái giết người của anh Ba?"

Đột nhiên, một đạo âm thanh đột ngột vang lên ở trong phòng.

Thân thể Cố Ninh bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, thầm nghĩ trong lòng chính mình vừa rồi đã thất thần, ngay cả có người tiến vào cũng không biết.

Cô chậm rãi xoay người sang bên kia, ánh mắt chợt co rụt lại.

Trong phòng xuất hiện một nam nhân.

Hắn ngồi ở trên chiếc ghế mềm sau bàn làm việc, hai chân thon dài tùy ý giao điệp đặt ở trên bàn, đôi mắt xếch liếc nhìn Cố Ninh.

Đây thật sự là một nam nhân khí tràng vô cùng cường đại, cường đại đến mức khiến người từ ánh mắt đầu tiên nhìn qua đã sinh ra cảm giác nguy hiểm cực độ.

Hắn vô cùng thanh thản ngồi ở chỗ kia, tựa hồ chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, nhưng tầm mắt bắn ra tới lại làm Cố Ninh cảm giác được xâm phạm và nguy cơ mãnh liệt, khiến cô không nhịn được căng thẳng hết cơ bắp.

Chỉ một cái liếc mắt này, Cố Ninh cũng đã xác định đây chính là con rùa —— Bạch Lang trong miệng anh Ba.

Ngoại trừ hơi thở phát ra từ trên người hắn mang cho Cố Ninh cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, còn có mái tóc ngắn màu bạc kia.

Nhưng điều khiến Cố Ninh có chút ngoài ý muốn chính là, cô cho rằng người đứng đầu xã hội đen ít nhất cũng phải là nam nhân trung niên bốn năm chục tuổi, tuy nhiên, người nam nhân này dù khí tràng cường đại, nhưng gương mặt kia thoạt nhìn còn chưa đến 30.

Cố Ninh lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, không có cố tình phát ra hơi thở chống cự, dùng một loại ngữ khí thập phần bình đạm, bình đạm như chỉ là những người bình thường lần đầu gặp nhau trong cuộc sống hàng ngày, nói: "Tôi tên là Cố Ninh, anh chính là Bạch Lang đúng không?"

Gió vẫn còn thổi.

Trang sách vẫn còn rào rạt rung động.

Mái tóc vàng của Cố Ninh bị gió thổi cho bay hỗn độn bất kham, sợi tóc dưới đôi mắt kia lại trước sau trấn định, không có toát ra nửa điểm kinh hoảng.

Nếu người ở đối diện cô là bất luận kẻ nào, cô phản ứng như vậy đều rất bình thường, chỉ là người đối diện với cô lại là Bạch Lang, phản ứng của cô như vậy, thoạt nhìn thật sự có chút quá mức trấn định.

Đôi mắt của Bạch Lang không dễ phát hiện hơi hơi nhướn lên, trong mắt ban đầu lược hiện không thú vị dần dần ngưng tụ ra một tia hứng thú.

"Cô không sợ tôi." Câu này không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

"Vì sao phải sợ anh." Câu trả lời này đương nhiên cũng không phải câu nghi vấn.

Có chút mạc danh đương nhiên.

"Cô ở trên địa bàn của tôi giết người, còn đúng lý hợp tình như vậy?" Lần này là câu nghi vấn.

"Tôi giết người nên giết. Bởi vì có lý, cho nên không sợ."

Bạch Lang bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ninh trong chốc lát, sau đó ‘hừ’ một tiếng, nói: "Tôi thật là một chút cũng không nghĩ giết cô."

Những lời này tiềm tàng ý tứ chính là vốn dĩ hắn trước đó có tính toán giết cô.

Đôi mắt nổi lên hứng thú kia làm đồng tử Cố Ninh không nhịn được hơi hơi co rụt lại, tâm niệm tức khắc quay nhanh.

Ý cười nơi khóe miệng Bạch Lang mang theo một tia tàn khốc, giống như là trêu chọc Cố Ninh, thay đổi đề tài: "Nhưng tuy rằng tôi là lão đại, cũng không thể tùy hứng nói không giết liền không giết như vậy. Xem ở phân thượng cô là một vị thành niên, tôi cho cô một cơ hội." Hắn nói, đôi chân dài từ trên bàn làm việc buông xuống, đứng lên đi về phía Cố Ninh, hắn thoạt nhìn ít nhất cũng phải cao 1m85, thời điểm đi đường, thân thể theo nện bước đong đưa thập phần tự nhiên mà lại rêu rao, đồng thời cả người phát ra một loại khí tràng mãnh liệt ‘đây là địa bàn của tôi’, bao phủ toàn bộ căn phòng bao gồm cả Cố Ninh bên trong.

Cố Ninh dùng tự chủ rất lớn mới cưỡng bách được chính mình không có lui lại phía sau.

"Cô tốt nhất không cần rút con dao sau thắt lưng ra, trừ phi cô không cần cánh tay kia nữa."

Bàn tay ngừng ở trên đuôi dao sau eo của Cố Ninh cứng đờ, cô giương mắt nhìn Bạch Lang đã đi tới gần, đồng tử hơi co lại.

"Sợ sao? Sợ mới đúng. Bằng không tôi còn tưởng rằng tôi đang sống trong những ngày không giết người, thoạt nhìn không giống người xấu." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, tà ý trong ánh mắt thập phần dày đặc, duỗi tay kéo tay Cố Ninh, sau đó rút con dao sau lưng cô ra.


Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng nắm chuôi dao, sau đó ngón tay hoạt động lên, xoay tròn con dao qua lại giữa các ngón tay, như là một con rắn sống, lại không có mảy may tổn thương đến da thịt hắn, cuối cùng, con dao kia bị hắn ngừng ở trên mặt Cố Ninh, ý cười trong mắt không giảm, lại nhiều thêm vài phần lạnh buốt: "Tôi không có thói quen uy hiếp cô gái nhỏ, nhưng, tốt nhất vẫn không cần ở trước mặt tôi chơi dao. Con người của tôi, có thói quen thấy dao liền muốn giết người."

Cố Ninh cảm thụ được thân dao lạnh lẽo dừng ở trên khuôn mặt cô, đôi mắt vẫn cố chấp trừng hắn, tròng mắt lại không khống chế được mà co chặt, sợ hãi sâu trong tròng mắt bị Bạch Lang dễ dàng bắt giữ được.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ ba cái.

Cánh cửa mở ra, một thân ảnh thon dài xuất hiện: "Bạch Lang."

Người nọ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng không nhiễm một hạt bụi, trên sống mũi cao thẳng là gọng kính vàng, thoạt nhìn thập phần văn nhã. Hắn lịch sự gật đầu với Cố Ninh một cái, sau đó mới gõ gõ đồng hồ trên tay, nhìn Bạch Lang nói: "Hiện tại là thời gian mở họp."

"Họp cái quỷ gì?! Ông đây không rảnh." Bạch Lang một bên không kiên nhẫn nói, tùy tay ném con dao lên trên bàn, sau đó từ trên cao nhìn xuống Cố Ninh đang trừng mắt, nói: "Cô gái nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau mông chú của cô, đừng gây chuyện. Bằng không chú Ba của cô cũng sẽ không bảo vệ được cô." Hắn nói xong, đá chiếc ghế chặn đường, mắng: "Suốt ngày mở họp cái quỷ gì. Vị trí lão đại này quá là phiền phức."

Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

"Cô có thể đi rồi, anh Ba đang chờ cô ở cửa thang lầu." Nam nhân kia nói một tiếng với Cố Ninh, sau đó bước nhanh đuổi theo Bạch Lang ở phía trước.

"Thế nào? Anh một hai phải đến xem cô gái nhỏ giết người như ma này, cảm thấy sao?" Nam nhân thoáng đi chậm hơn nửa bước, nói với Bạch Lang.

Bạch Lang nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Cố Ninh, trong miệng phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường, nói: "Thực không thú vị." Nói xong lại vạn phần cảm khái nói: "Thế giới tận thế này thật là càng ngày càng nhàm chán."

Phía sau chỉ để lại một mình Cố Ninh ở trong phòng.

Cố Ninh chậm rãi đứng thẳng thân mình, đi đến trước bàn làm việc, cầm con dao bị tùy ý ném ở trên bàn lên, một lần nữa cắm trở lại chỗ sau eo chính mình, nhìn cánh cửa mở rộng kia, lỗ tai bắt giữ đến âm thanh nói chuyện ở hành lang, ánh mắt hơi hơi lóe, nơi nào còn có nửa phần sợ hãi.

Vừa không làm cho người kia hứng thú, cũng vừa không thể bởi vì hành động của cô mà liên lụy đến người khác, nhưng lại không được biểu hiện quá mức cố tình, nắm chắc đúng mực. Nhưng may mà cô phát huy cũng không tệ lắm.

Đi ra bên ngoài, anh Ba quả nhiên đang đứng ở cửa thang lầu chờ cô.

Nhìn Cố Ninh đi ra, đôi lông mày co chặt của hắn lại không có giãn ra.

"Bạch Lang không làm gì cháu chứ?" Anh Ba chau mày hỏi.

"Không có việc gì. Cháu chỉ là vị thành niên." Cố Ninh nương cách nói của anh Ba mở ra vui đùa.

Anh Ba lại không cười, vẫn cau mày nói: "Hiện tại không có việc gì, chỉ sợ chờ lát nữa sẽ có việc."

Bước chân xuống thang lầu của Cố Ninh hơi hơi khựng lại, sau đó nói: "Bạch Lang nói cho cháu một cơ hội, là cơ hội gì?"

Bước chân của anh Ba ngừng lại, liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Cơ hội liều mạng."

Cố Ninh và anh Ba đi xuống phía dưới thang lầu, khi nhìn thấy một nhóm người nôn nóng chờ đợi ở cửa đại sảnh, hơi hơi sửng sốt.

Đạo trưởng Giả mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy được Cố Ninh, hô: "Ai! Bọn họ đã đi xuống!"

Đám người lập tức xông đến vây quanh Cố Ninh.

Mồm năm miệng mười hỏi: "Cố Ninh, không có việc gì chứ?"

"Cố Ninh, những người đó không làm khó dễ cháu chứ?"

"Không có việc gì." Cố Ninh mỉm cười trả lời, lại lo lắng hỏi: "Ba mẹ cháu đâu?"

"Đã an trí ở ký túc xá học sinh, mẹ cháu đã tỉnh trong chốc lát, có lẽ là quá mệt mỏi, lại ngủ trở lại, Hoàng Mộng Dao nói miệng vết thương không có vấn đề gì, hiện tại đang ở ký túc xá chiếu cố." Nói tới đây, đạo trưởng Giả hơi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng tình huống của ba cháu thì tương đối phiền toái, Hoàng Mộng Dao nói con bé không xử lý được miệng vết thương của ba cháu."

Anh Ba nói: "Nơi tụ tập có bác sĩ. Đợi lát nữa chú sai người mang cháu đi qua nhìn xem. Nhưng hiện tại rất khó kiếm được thuốc, thuốc tìm được ở phòng y tế đều đã bị Bạch Lang bọn họ thu hết."

Đạo trưởng Giả kinh ngạc nói: "Cậu và Bạch Lang không phải một đám sao?"

Anh Ba liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ai nói với chú cháu và Bạch Lang là một đám?"

"Anh Ba trước kia là liên đội trưởng của chúng tôi! Sao có thể là xã hội đen được?!" Trương Dương kích động nói xen vào.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin