Chương 42: Được cứu trợ? (1)


  

"Chạy mau!"

Sau khi một tiếng kinh hãi của Hướng Hứa vang lên, Cố Ninh trong nháy mắt liền phản ứng lại đây, một tay kéo Hướng Hứa lên kẹp vào trong khuỷu tay, sau đó liền bắt đầu chạy như điên.

Những người khác vốn dĩ không phản ứng lại đây, nhưng bọn họ tiềm thức là theo sát Cố Ninh, cho nên vừa thấy Cố Ninh chạy, những người khác cũng lập tức chạy theo.

Trương Tiểu Bạch một bên chạy một bên quay đầu xem.

Lại thấy chỗ ngoặt ở con đường đằng sau đột nhiên lao ra mười mấy người, sau đó điên cuồng chạy về phương hướng bên này, Trương Tiểu Bạch thấy rõ người chạy ở đằng trước đúng là Bạch Lang! Ngay sau đó, không đếm được có bao nhiêu tang thi từ phía sau mười mấy người kia chui ra tới, như là sóng biển cuồn cuộn, sắp sửa bao phủ mười mấy người kia.

"Chạy mau! Đàn tang thi tới!!!!" Trương Tiểu Bạch la lên một tiếng sau đó cắn răng rốt cuộc bắt đầu liều mạng chạy như điên.

Cố Ninh tuy rằng mang theo Hướng Hứa, nhưng lại là người chạy nhanh nhất, Hướng Hứa cũng phải mấy chục cân, nhưng đối với Cố Ninh tới nói cũng không tạo thành gánh nặng bao lớn, Hướng Hứa bị Cố Ninh kẹp ở trong khuỷu tay, gắt gao túm chặt quần áo Cố Ninh, tinh thần lực cảm giác được những người ở đằng sau vẫn đang theo sát bọn họ, sắc mặt cũng là một trận trắng bệch.

Đạo trưởng Giả vừa chạy vừa mắng: "Đám chó đẻ kia! Sao giống như thuốc cao bôi trên da chó, như thế nào cũng không ném được?!"

Đám người Bạch Lang, Bùi Kính cách xa bọn họ trăm mét, lại cứ đuổi theo phương hướng bọn họ, Cố Ninh rẽ sang bên phải, bọn họ liền đi theo rẽ sang bên phải, khiến cho các tang thi đi theo sau bọn họ cũng rẽ theo, xem ra là hạ quyết tâm muốn đi theo Cố Ninh bọn họ.

Cố Ninh biết đây không phải biện pháp, dù cho thể lực cô cũng đủ, thậm chí có thể một đường chạy về nơi tụ tập, nhưng những người khác phỏng chừng không kiên trì được bao lâu, chạy không đến 1000 mét, sắc mặt đạo trưởng Giả đã trắng bệch, đây không phải là tản bộ, mà là đang chạy trốn, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Hoàng Mộng Dao cũng đang cắn răng kiên trì. Mấy binh lính thì ngược lại, ngày thường bọn họ đã được huấn luyện chạy việt dã, ngay cả đeo vật nặng chạy cũng đã được luyện qua, lúc này vẫn còn có thể kiên trì được. Nhưng thời gian dài, đến lúc sức cùng lực kiệt, lại đi đối mặt với tang thi e rằng chỉ có thể nằm trên mặt đất mặc nó cắn xé.

Cố Ninh lúc này lại khó tránh khỏi nghĩ đến, nếu chính mình hiện tại chỉ có một mình, tùy tiện tìm một chỗ trốn vào trong không gian, chờ đàn tang thi này tan đi cô lại trở ra, sẽ có thể bình yên vượt qua trận nguy cơ này. Nhưng hiện tại cô vô luận như thế nào cũng không làm ra được sự tình bỏ mặc những người này đơn độc chạy trốn, tuy rằng cô vô cùng tưởng, nhưng cô làm không được.

Cố Ninh chỉ có thể một bên chạy, một bên nghĩ biện pháp thoát thân.

Đúng lúc này, Cố Ninh đột nhiên nghe được một đạo âm thanh, sau đó, cô nhìn thấy mấy chiếc dây thừng từ trên trời giáng xuống.

"Mau bắt lấy dây thừng!"

Đây là một tòa nhà, âm thanh là từ lầu hai truyền xuống, dây thừng treo ở cửa sổ lầu hai, có mấy nam nữ trẻ tuổi đứng ở bên cửa sổ, kêu to với bọn họ. Thực rõ ràng, dây thừng là do bọn họ ném xuống.

Cố Ninh vọt tới phụ cận, chỉ do dự một cái chớp mắt, sau đó liền đẩy Hướng Hứa tới, mệnh lệnh: "Trèo lên trên đi!"

Hướng Hứa vội vàng bắt lấy dây thừng, sau đó trèo lên trên, trên dây thừng có rất nhiều nút thắt, có lợi cho người leo lên, hơn nữa hiện tại sống chết trước mắt, Hướng Hứa cánh tay nhỏ chân nhỏ lại cũng có thể trèo rất nhanh.

Cố Ninh nhìn thoáng qua đám người Bạch Lang cách xa 200 mét, còn có đàn tang thi theo sát ở phía sau bọn họ, không có do dự, bắt lấy dây thừng bên cạnh, sau đó nhanh chóng bò lên trên.

Theo sát mà đến chính là mấy binh lính, đều dọc theo dây thừng liều mạng trèo lên trên, hiển nhiên bọn họ đã từng trải qua huấn luyện trên phương diện này, trèo rất nhanh, thậm chí so với Hướng Hứa trèo trước còn nhanh hơn, mười mấy giây đã bò vào cửa sổ, sau đó duỗi tay tới đón Hướng Hứa và Cố Ninh.

Cố Ninh từ cửa sổ đi vào, Hướng Dật ngay sau đó liền tiến vào, sau đó là Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, ngay cả Hoàng Mộng Dao cũng cắn răng trèo lên. Chỉ còn lại một mình đạo trưởng Giả, Cố Ninh vươn ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy đạo trưởng Giả đang bắt lấy dây thừng cố hết sức trèo lên trên, hắn chạy đoạt mệnh như điên gần hai ngàn mét, lớn tuổi hơn nữa ngày thường khuyết thiếu vận động, đã sớm vượt qua sức chịu đựng của thân thể, tay bắt lấy dây thừng đều liên tiếp run, chân cũng từng đợt tê dại, trèo được một nửa không dùng được lực nữa, mắt thấy đám người Bạch Lang đều sắp chạy tới phụ cận, đạo trưởng Giả thậm chí từng đợt sợ hãi, nghĩ trong sách viết lâm thời kích phát tiềm năng lớn đều là gạt người! Hắn hiện tại chỉ cảm thấy tay chân rụng rời, trái tim đập đến sắp nổ mạnh, khẩn trương muốn suyễn, cũng chưa bức được tiềm năng ra ngoài.
  

Trình Minh thấy đạo trưởng Giả ngừng ở nơi đó bất động, tức khắc kêu to lên: "Đạo trưởng! Nhanh lên! Đàn tang thi tới!"

Hướng Dật cũng hô xuống phía dưới: "Mau lên đây thần côn! Ông ngừng ở chỗ đó niệm a di đà phật cũng vô dụng!"

Nhưng mặc cho bọn họ kêu to ra sao, đạo trưởng Giả vẫn không nhúc nhích ngừng ở nơi đó.

Nếu tôi có thể bò được chẳng nhẽ sẽ không bò sao?! Trong lòng đạo trưởng Giả bi phẫn nghĩ đến, lại nói, ‘a di đà phật’ đó là đám lừa trọc niệm, không phải đạo sĩ niệm! Nhưng hắn hiện tại ngực đau lợi hại, một câu cũng không nói nên lời, nơi nào có sức mà đấu võ mồm. Sức lực hiện tại của hắn chỉ đủ gắt gao mà bắt lấy sợi dây thừng này, miễn cho chính mình ngã xuống.

Ban đầu, đám người Bạch Lang còn xa ở ngoài trăm mét, cũng không biết có phải thấy được hy vọng sống hay không, bạo phát tiềm năng, nháy mắt liền vọt lại đây, bắt lấy sợi dây thừng khác bò lên trên, mắt thấy một đám tất cả đều từ bên người hắn bò lên, đạo trưởng Giả quay đầu liếc mắt một cái, thấy tang thi đã sắp xông tới, muốn nhấc lên một chút sức lực, nhưng hai tay tê dại, nửa điểm sức lực cũng không sai khiến ra được, nếu không phải đạo trưởng Giả không nghĩ ở trước mặt Cố Ninh bọn họ lưu lại ấn tượng tham sống sợ chết, chỉ sợ lúc này nước mắt và nước mũi đã giàn giụa.

Đạo trưởng Giả nghe từng tiếng thúc giục gấp gáp bên trên, bi thương suy nghĩ, chẳng lẽ hôm nay hắn sẽ phải chết ở chỗ này? Nếu sớm biết rằng kết cục là bị tang thi phanh thây, vậy còn không bằng ở thời điểm mạt thế vừa tiến đến liền uống thuốc an an ổn ổn rời đi. Ít nhất còn có thể toàn thây.

Có nên dặn dò bọn họ một tiếng hay không, chờ chính mình ngã xuống liền cho chính mình mấy súng, miễn cho bị sống sờ sờ cắn chết quá chịu tội. Đạo trưởng Giả bên này đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một âm thanh bình tĩnh từ đỉnh đầu truyền đến: "Nắm chặt dây thừng."

Đạo trưởng Giả thầm nghĩ, ta đã nắm rất chặt, lại vẫn theo bản năng nhấc ra một chút sức lực cuối cùng bắt chặt dây thừng hơn.

Sau đó, hắn cảm giác hắn đang bay lên ——

Đạo trưởng Giả không nhịn được mở mắt, nhìn lên trên, thấy đôi tay Cố Ninh túm dây thừng kéo lên trên!

Tức khắc trong lòng một trận mừng như điên!

Sự vui mừng còn chưa có duy trì được hai giây! Đột nhiên cả người hắn bị kéo xuống!

Trên đỉnh đầu tức khắc truyền đến một trận tiếng kinh hô!

Hắn khiếp sợ, dây thừng trong tay suýt nữa rời ra, tức khắc cả kinh rơi mồ hôi lạnh, không nhịn được cúi đầu nhìn, không nhìn không sao, vừa nhìn liền thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ thấy đầu kia của dây thừng bị một con tang thi nắm trong tay, đang liều mạng kéo xuống. Bên cạnh có một ít tang thi duỗi dài tay tới bắt chân hắn.

Đạo trưởng Giả sợ tới mức vội vàng rụt rụt chân lên trên, ngẩng đầu vừa thấy, Cố Ninh vừa rồi nắm chặt dây thừng, không kịp đề phòng bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi kéo xuống, cả người đều thiếu chút nữa bị kéo ra ngoài! Nửa thân mình đều bị kéo ra khỏi cửa sổ. Hướng Dật, Trình Minh vội vàng lại đây ôm lấy eo Cố Ninh, miễn cho Cố Ninh bị túm ra ngoài.

Cố Ninh túm đầu này, tang thi túm đầu kia, hai đầu cũng không chịu buông tay, càng đáng sợ chính là, lực lượng của con tang thi kia so với con tang thi tiến hóa lần trước Cố Ninh gặp được còn lớn hơn, thậm chí ẩn ẩn còn mạnh hơn cô, mắt thấy dây thừng một chút một chút từ trong tay cô trơn tuột đi ra ngoài, trán Cố Ninh cũng chảy ra một chút mồ hôi, ánh mắt đạo trưởng Giả thậm chí càng ngày càng hoảng sợ, chỉ là vì tiết kiệm sức lực tóm dây thừng mà không dám kêu. Cố Ninh đột nhiên hô với đạo trưởng Giả: "Dùng toàn bộ sức bú mẹ của chú bắt chặt lấy dây thừng!"

Đạo trưởng Giả không biết Cố Ninh đột nhiên lại muốn làm cái gì, nhưng hắn theo bản năng phục tùng mệnh lệnh Cố Ninh, gắt gao tóm dây thừng, may mắn trên dây thừng có nút thắt, tay hắn chộp vào phía trên nút thắt, nên không bị tụt, hắn vừa mới nắm ổn, sau đó liền cảm giác chính mình đột nhiên rơi xuống một chút! Đạo trưởng Giả sợ tới mức đột nhiên kêu lên một tiếng, ngửa đầu lên nhìn, hóa ra là Cố Ninh thả lỏng dây thừng ra. Hắn lần này lập tức lại rớt tới địa phương trước đó hắn trèo đến, cách tay đám tang thi duỗi lại đây, chỉ cách mấy chục centimet! Chỉ cần hắn rơi xuống chút nữa sẽ bị tang thi bắt lấy chân! Hắn cảm thấy một trận nước tiểu thẳng bức đến, thiếu chút nữa không cầm giữ được đái trong quần, nếu vậy thật đúng là thanh danh cả đời đều bị hủy trong một sớm.

Cố Ninh xoay người một cái, một mông ngồi ở phía trên cửa sổ, sau đó nói với hai binh lính cường tráng nhất: "Thạch Lỗi! Thái Dũng! Ôm lấy cẳng chân tôi!"

Thạch Lỗi, Thái Dũng không biết Cố Ninh tính toán làm cái gì, nhưng bọn họ đều thập phần phục tùng mệnh lệnh, đi lên trước ôm lấy cẳng chân Cố Ninh.

  

"Ôm chặt! Ngàn vạn đừng buông tay!" Cố Ninh lại lần nữa trịnh trọng dặn dò, sau đó hít sâu một hơi, cả người liền lộn một vòng đi ra ngoài cửa sổ! Lập tức ngoại trừ cẳng chân, toàn bộ thân mình đều ở bên ngoài cửa sổ, ngược chiều dán lưng sát vào tường.

Những người khác đều bị động tác nguy hiểm này của Cố Ninh làm cho cả kinh nói không ra lời, vội vàng bò đến cửa sổ xem.

Trình Minh thì lại giúp đỡ hai người Thạch Lỗi, Thái Dũng ôm lấy chân Cố Ninh, sợ bọn họ ôm không đủ chặt Cố Ninh sẽ bị ngã xuống, sắc mặt một trận trắng bệch.

Cố Ninh sau khi đổi chiều, liền duỗi đôi tay đi xuống hô với đạo trưởng Giả: "Mau! Bắt lấy cháu!"

Đạo trưởng Giả đang khẩn trương nhìn tang thi ở phía dưới, sợ bọn chúng nhảy dựng lên tóm chân mình, lúc này nghe được tiếng kêu to, đột nhiên nhấc đầu, lại nhìn thấy Cố Ninh ngả người ngược chiều ở trên cửa sổ, vươn đôi tay về phía hắn, tức khắc cả kinh không biết nên làm như thế nào cho phải. Nhìn đôi mắt vội vàng kia, đạo trưởng Giả không nói rõ trong lòng là tư vị gì, sau đó thử vươn một bàn tay đi bắt tay Cố Ninh, chiều dài lại có thể vừa lúc! Tay Cố Ninh lập tức liền bắt được cổ tay đạo trưởng Giả, tay đạo trưởng Giả cũng tóm chặt cổ tay Cố Ninh, cảm nhận được lực lượng từ cánh tay của Cố Ninh, trong lòng đạo trưởng Giả hơi ổn định một chút, mới thử duỗi một bàn tay khác về phía Cố Ninh.

Hai tay thuận lợi chộp vào cùng nhau, trong lòng đạo trưởng Giả một trận vui sướng, eo bụng Cố Ninh dùng sức, lại sinh sôi kéo đạo trưởng Giả lên!

Nhưng mà, đạo trưởng Giả giống như thấy được hy vọng sống, mừng như điên, trong lúc nhất thời lại quên mất dưới chân chính mình còn có mấy chục con tang thi đang thò tay tới bắt chân hắn, một khắc hắn được Cố Ninh túm lên kia, theo bản năng thả lỏng đôi chân đang co lên trên ra.....Khi chân hắn đạp lên một vật cứng, đạo trưởng Giả còn sửng sốt một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy vật cứng dưới lòng bàn chân chính mình là đỉnh đầu tang thi! Hắn hoảng hốt thét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng thu chân, nhưng mà chân hắn thu được một nửa liền rốt cuộc không động đậy nổi nữa, trên cẳng chân bị một đôi tay chặt chẽ bắt lấy!

Cố Ninh ban đầu thân thể đã thoát ly mặt tường đột nhiên trong tay truyền đến một cổ lực đạo kéo xuống! Không kịp phòng ngừa, phía sau lưng liền đâm thật mạnh trở về trên tường, trong nháy mắt khi xương sống cô đụng thật mạnh vào mặt tường cứng rắn, trong miệng Cố Ninh phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.

Một tiếng kêu rên này truyền tới trên cửa sổ.

Không khỏi làm nhân tâm cứng lại.

Trái tim Trình Minh thậm chí run rẩy.

"Cố Ninh, cô không sao chứ?" Trương Tiểu Bạch vội vàng hỏi. Những người khác đều là vẻ mặt lo lắng.

Cố Ninh tuy rằng xương sống đau nhức, lực đạo trên tay bắt lấy đạo trưởng Giả lại không có lỏng nửa phần, cũng không có đáp lại câu hỏi của Trương Tiểu Bạch, cô chỉ tăng thêm sức lực, giằng co cùng con tang thi đang kéo lấy chân đạo trưởng Giả.

Đạo trưởng Giả không nhịn được run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi, mà là cảm xúc khác nào đó.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, mang theo áy náy, cảm động cùng khẩn thiết, âm thanh khẽ run: "Cố Ninh, cháu buông tay đi."

Cố Ninh không có trả lời hắn, cũng không có tính toán buông tay, nếu lúc này cô buông tay, vậy vừa rồi cô căn bản sẽ không xoay ngược chiều ra tới.

Nếu đã bắt được tay đạo trưởng Giả, cô liền tuyệt đối sẽ không buông tay, trừ phi tang thi kéo đạo trưởng Giả ra khỏi tay cô.

Các tang thi phát ra tiếng hí hưng phấn cơ khát, chỉ cần kéo được đạo trưởng Giả xuống, chúng nó có thể ăn được huyết nhục mới mẻ, máu tươi ấm áp sẽ làm dễ chịu yết hầu khô cạn của bọn chúng, thịt người tươi mới sẽ làm cường tráng thân thể chúng nó.

Trên cửa sổ không có ai nói gì, mọi người nhìn đám tang thi không ngừng hí ở phía dưới, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận hàn ý, Thạch Lỗi và Thái Dũng nhấp môi, ôm cẳng chân Cố Ninh đến càng chặt hơn.

Mồ hôi Cố Ninh theo trán chảy xuống, làm ướt mái tóc vàng của cô, thân thể cô lay động theo thân thể bị lôi kéo lay động của đạo trưởng Giả, phía sau lưng ở trên vách tường không ngừng cọ xát, có loại cảm giác bỏng cháy. Tay cô lại vẫn nắm chặt chẽ ở trên cổ tay đạo trưởng Giả, giống như là khảm lên.

Đột nhiên, âm thanh cơ bính của súng được kéo ra vang lên.

Ngay sau đó, chính là một tiếng súng...

Đỉnh đầu con tang thi đang nắm chặt chân đạo trưởng Giả xuất hiện một lỗ đạn, sau đó nó liền lặng yên không một tiếng động ngã xuống, rất nhanh đã bị các con tang thi ở phía sau bao phủ lên.

Cố Ninh kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, Bạch Lang đang dò thân mình ra ngoài, người nổ súng đúng là hắn.

Cảm giác được Cố Ninh nhìn chăm chú, trong mắt Bạch Lang xẹt qua một tia cười ác ý, sau đó họng súng hơi hơi chuyển động, lại nhắm ngay Cố Ninh.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin