Chương 34:  Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (2)


Cố Ninh đi theo phía sau anh Ba, hết đại khái tầm mười phút mới đến sân thể dục, không ít binh lính đang thao luyện đều không nhịn được bắn ánh mắt tò mò tới.

Anh Ba vẫy vẫy tay với lớp trưởng bên kia: "Triệu Thạc! Lại đây!"


Lớp trưởng chạy chậm lại đây, sau khi giơ tay làm kính lễ với anh Ba xong mới liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó hỏi: "Liên trưởng, có chuyện gì?"

Anh Ba nói: "Gọi bốn người Trương Tiểu Bạch, Triệu Kiệt, Chung Húc, Trâu Minh tới đây cho tôi."

Lớp trưởng sửng sốt, nhưng vẫn làm kính lễ nói: "Rõ!"

Sau đó chạy chậm đi hô với đội ngũ: "Trương Tiểu Bạch! Triệu Kiệt! Chung Húc! Trâu Minh! Bước ra khỏi hàng!"

Sau đó liền mang theo bốn người kia chạy bộ lại đây.

Cố Ninh đã từng gặp Trương Tiểu Bạch. Nhưng hiện tại Trương Tiểu Bạch hiển nhiên so với thời điểm ở mạt thế trắng nõn hơn, lại còn có mang theo một chút trẻ con, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn không giống như là một binh lính, mà giống như là sinh viên còn đi học.

Cái tên Triệu Kiệt này Cố Ninh cũng có ấn tượng, là người đã chết trên chiếc xe quân sự kia.

Mà Chung Húc, Trâu Minh, lại là những cái tên cô chưa từng nghe qua, không biết có nằm trong hơn hai mươi người còn sống sót hay không.

Cố Ninh thu tinh thần, xua đi cảm giác bi thương dâng lên trong lòng.

Bốn người này đều bắt đầu đánh giá Cố Ninh.

Trương Tiểu Bạch có vẻ vô cùng trắng trợn táo bạo, một đôi mắt sáng lấp lánh không chút nào che giấu tò mò với Cố Ninh.

"Đây là ba người bắn súng giỏi nhất của chúng tôi. Nếu kỹ năng bắn súng của cô có thể tốt hơn bọn họ, mới có tư cách vào Ngũ Tinh Đại Đội." Anh Ba nói.

Bốn binh lính đối diện lúc này đều bị chấn trụ. Có ý gì? Cô gái này là tới tranh tài?

"Đi thôi. Xuất phát đi trường bắn."

Dọc theo đường đi, ba người khác đều không có ý đồ nói chuyện cùng Cố Ninh, nhưng Trương Tiểu Bạch lại muốn nói, tuy nhiên Cố Ninh lại mặt vô biểu tình cự người ở ngoài xa ngàn dặm, hắn cũng không có dũng khí đi lên bắt chuyện.

Mấy người anh Ba bước chân rất nhanh, nhưng Cố Ninh thoạt nhìn vẫn vui vẻ thoải mái, cũng không bị bọn họ ném lại đằng sau.

Cách thật xa đã nghe được tiếng súng vang lên liên tiếp.

Trương Tiểu Bạch đi lên nói: "Anh Ba, hình như là người của Liên 2 đang bắn bia."

Anh Ba cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Vừa lúc. Bọn họ không phải năm nay cũng mới được phân đến một tân binh thiên phú khó lường sao. Vừa lúc mọi người luận bàn một chút."

Bốn người Trương Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, đều có loại cảm giác áp lực như núi.

Cố Ninh lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi theo Anh Ba tiến về phía trước.

Trường bắn ở trên một mảnh đất trống trải, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, chờ bọn họ đi đến gần, xạ kích đã kết thúc, binh lính phụ trách số bia chạy chậm đến, hưng phấn nói với một quân nhân: "Báo cáo liên trường! Mười phát trúng bia, mười phát đều là mười điểm, tổng cộng trăm điểm!"

Liên trưởng liên 2 vui vẻ ra mặt, vỗ binh lính ôm súng kia nói: "Tốt, không tồi! Địch Tuấn, cậu hiện tại càng ngày càng ổn định, bảo trì trạng thái này lại qua mấy ngày người của Ngũ Tinh Đại Đội tới, cơ hội của cậu khẳng định lớn rất nhiều so với đám người của tên liên trưởng liên 3 kia!"

"Liên trưởng, liên trưởng liên 3 đang đứng ở ngay bên kia." Có binh lính nhỏ giọng nhắc nhở.

Liên trưởng liên 2 sau đó mới phát hiện ra anh Ba đang mang theo bốn thuộc hạ bắn súng tốt nhất của mình, đứng ở chỗ đó, ở giữa còn có một cô gái tóc vàng. Tươi cười trên mặt hắn không thay đổi, một chút cũng không có bởi vì đúng lúc ở sau lưng nói người bị người bắt gặp mà xấu hổ, hô lên với anh Ba: "Anh Tạ! Ở đàng kia thất thần làm gì. Lại đây đi!"

Liên 2 có mấy chục người, tất cả đều tò mò đánh giá Cố Ninh, trong lòng suy đoán thân phận của cô.

Cố Ninh coi như không thấy, đi theo Anh Ba tiến lên phía trước.

Anh Ba kéo Cố Ninh đến phía trước, nói với liên trưởng liên 2: "Tới, anh Trương, giới thiệu cho anh một chút, cháu gái tôi." Lại nói với Cố Ninh: "Cố Ninh, chào liên trưởng liên 2 đi."

Trong lòng Cố Ninh không nhịn được nghĩ đến thời điểm anh Ba giới thiệu chính mình cho Vương Kế Trung, trong lòng có vài phần buồn cười, trên mặt lại vẫn nghiêm trang nói với liên trưởng liên 2: "Chào liên trưởng."

Trương Bá Quốc nói: "Anh Tạ, anh đã quên kỷ luật của bộ đội chúng ta sao? Sao có thể tùy tiện dẫn người vào được, còn là một cô gái. Nếu bên trên biết, anh sẽ bị xử phạt."

Anh Ba nói: "Bị con bé cuốn lấy không có biện pháp, ai bảo tôi chỉ có một cô cháu gái như vậy đâu. Vừa lúc tôi không có việc gì, liền mang con bé tới luyện bia."

Trương Bá Quốc nhìn Cố Ninh vài lần, nói: "Không tồi. Cô gái nhỏ cũng biết bắn súng sao? Trước kia đã từng sờ qua súng chưa?"

Cố Ninh liếc mắt nhìn Anh Ba một cái, sau đó cười nói: "Cháu đã từng sờ qua. Nhưng cũng không biết chính mình có bắn chuẩn hay không."

Trương Bá Quốc nói: "Cháu là cháu gái anh Tạ, kỹ năng bắn súng khẳng định không kém được. Địch Tuấn, đưa súng của cậu cho cô gái nhỏ này, để cô ấy thử xem."

"Rõ!" Địch Tuấn đưa súng trong tay cho Cố Ninh.

Trương Bá Quốc lại đột nhiên nói: "Ai! Cậu giúp người ta mở bảo hiểm ra đi!"

Binh lính liên 2 cười vang một trận.

Cố Ninh tiếp nhận súng, thủ pháp thuần thục mở bảo hiểm ra, sau đó hơi hơi mỉm cười với Địch Tuấn, nói: "Không cần. Cảm ơn."

Sau đó cô đi đến vị trí xạ kích, học tư thế bò xuống của những người khác.

Trương Bá Quốc nhìn tư thế Cố Ninh quỳ rạp trên mặt đất không nhịn được lộ ra tươi cười: "Ai nha? Anh Tạ, anh nói xem, anh tốt xấu gì cũng nên dạy cháu gái anh tư thế xạ kích chứ."

Cố Ninh không rảnh phân tâm.

Chỉ chuyên chú xuyên thấu qua kính ngắm chuẩn nhìn bia cách đó 100 mét.

Kỳ thật thị lực của người bình thường khó có thể nhìn rõ ràng bia ngắm cách 100 mét. Nhưng ở trong ánh mắt Cố Ninh, mỗi một vòng tròn của bia ngắm đều vô cùng rõ ràng.

Trong tiếng nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ như xem náo nhiệt của liên 2, còn có mấy người của liên 3 nín thở chờ xem.

Cố Ninh nhìn chằm chằm vị trí trung tâm của bia ngắm, giống như thấy được đầu tang thi, cô bóp cò súng.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng liên tiếp không ngừng nổ vang ở trên không trung trống trải.

Liên tiếp mười phát.

Khoảng cách không đến một giây.

Theo tiếng súng vang lên, binh lính liên 2 cũng đình chỉ nghị luận.

"Tôi đi xem, tôi đi xem!" Trương Tiểu Bạch một bên kêu một bên chạy đến chỗ bia ngắm. Ngửa đầu nghiêm túc nhìn vài lần, có hơi chút không tin vào hai mắt của mình.

Sau đó chạy vội một đường đến đây.


Biểu cảm trên mặt hắn có vài phần quái dị, hắn chạy tới, trước nhìn Cố Ninh vài lần, sau đó mới hô một tiếng: “Báo cáo”.

Người liên 2 đều vây quanh lại đây, biểu tình trên mặt đều thập phần nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần xem kịch vui. Thậm chí còn có người ồn ào nói: "Cô gái nhỏ, không bắn trúng bia cũng thực bình thường! Em đừng khóc, nơi này của chúng tôi đều là đàn ông thô kệch, không có ai đưa khăn giấy cho em đâu!"

Đoạn lời nói tràn đầy ác ý tức khắc khiến cho liên 2 cười vang một trận.

Hiển nhiên những trận cười như vậy thập phần thường thấy ở chỗ này.

Ba người liên 3 chỉ tập trung tinh thần nhìn Trương Tiểu Bạch chờ hắn tuyên bố kết quả.

Chỉ thấy biểu tình trên mặt Trương Tiểu Bạch quái dị vô cùng, không rõ là do quá mức kích động hay quá mức thất vọng.

Nhưng xem ở trong mắt những người của liên 2, đương nhiên là vế sau.

Cố Ninh từ trên mặt đất đứng dậy, trả lại khẩu súng cho Địch Tuấn, lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó gật đầu một cái với anh Ba. Sắc mặt căng chặt của anh Ba hơi chút thả lỏng ra.

"Báo cáo hai vị liên trưởng!" Trên mặt Trương Tiểu Bạch khó nén kích động. "Mười phát trúng bia! Mười phát mười điểm!"

Binh lính liên 2 ban đầu đã chuẩn bị tốt trào phúng ngây ngẩn cả người, Trương Bá Quốc ngẩn ra, ba binh lính liên 3 cũng ngẩn ra.

Sân tập bắn lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Sau đó, bỗng nhiên bộc phát ra một trận cười to bừa bãi!

Cố Ninh đứng ở bên cạnh Anh Ba giật nảy mình.

Anh Ba mạnh mẽ vỗ bả vai Trương Bá Quốc cười to nói: "Ai nha! Anh Trương, tôi đã quên chưa nói với anh, Cố Ninh không chỉ là cháu gái tôi, còn là người lần này tôi chuẩn bị đề cử vào Ngũ Tinh Đại Đội! Ha ha!"

Anh Ba cười to một đường đi xa.

Sắc mặt các binh lính liên 2 đều thập phần xuất sắc.

Đột nhiên, có một sĩ binh hô: "Tôi không tin cô ấy lợi hại như vậy! Nói không chừng là gian lận!" Sau đó liền chạy chậm tới phía dưới bia ngắm nhìn nửa ngày, trở về, ủ rũ cụp đuôi, rốt cuộc không nói nên lời.

Sắc mặt Trương Bá Quốc liên trưởng liên 2 âm tình bất định, những người khác cũng không dám nói chuyện, sau một lúc lâu hắn mới vỗ bả vai Địch Tuấn nói: "Địch Tuấn, cậu cũng thấy rồi đấy, không biết tên Tạ Ái Quốc tìm được một cô gái lợi hại như vậy từ nơi nào. Hơn nữa tôi thấy cô gái kia khoảng cách thời gian nổ súng ngắn như vậy vẫn có thể bắn chuẩn, hẳn là một tay già đời. Qua ba ngày nữa, người Ngũ Tinh Đại Đội sẽ đến đây chọn người. Như vậy, từ hôm nay trở đi, cậu không cần tham gia huấn luyện của liên đội, chỉ chuyên tâm luyện súng cho tôi."

Địch Tuấn gật đầu thật mạnh một cái: "Rõ! Liên trưởng."

Có người hỏi: "Nhưng liên trưởng, cô gái kia không phải là cháu gái của liên trưởng liên 3 sao?"

Trương Bá Quốc nhăn mày, nói: "Cháu gái cái quỷ gì. Nếu hắn có một đứa cháu gái lợi hại như vậy, với cái đức tính chó má có hơi chút thứ tốt đều hận không thể khua chiêng gõ trống cho toàn thế giới đều biết kia của hắn còn có thể giấu đến bây giờ sao?! Các cậu ngày thường cũng đi đến chỗ đám nhãi ranh liên 3 hỏi thăm cho tôi, xem Tạ Ái Quốc tìm được cô gái kia từ đâu. Bằng không, sau này các các cậu sẽ bị đám liên 3 cười chết! Còn thất thần làm gì?! Tiếp tục tập luyện đi!"

Đám binh lính thấy Trương Bá Quốc phát hỏa, vội vàng lại tiếp tục luyện bia.

Địch Tuấn thậm chí chiếm ổn một vị trí, ghé vào nơi đó rốt cuộc không nhúc nhích qua.

Mà một bên khác, người liên ba lại là một mảnh vui mừng.

Lúc này đã là gần 11 giờ, Anh Ba trực tiếp kết thúc huấn luyện, kéo toàn bộ liên 3 đến tiệm cơm nhỏ bên ngoài doanh trại quân đội, ngày thường đám lính ngán cơm trong quân, sẽ ngẫu nhiên đến chỗ này cải thiện thức ăn, thuận tiện uống chút rượu.

Liên 3 có gần một trăm người, ngay cả người phụ trách bếp núc cũng bị kéo lại đây, khiến tiệm cơm nhỏ chật ních.

Trương Tiểu Bạch đang đứng ở chỗ đó, nước miếng bay tứ tung, kịch liệt miêu tả tư thế xạ kích oai hùng của Cố Ninh, cùng với sự biến hóa cảm xúc của đám lính liên 2. Ngay cả đương sự là Cố Ninh cũng không biết hóa ra lúc ấy còn có nhiều hình ảnh xuất sắc như vậy đã bị cô bỏ lỡ.


"Các cậu không biết đâu! Ban đầu đám liên 2 kia mỗi người đều hếch mắt lên trời, liên trưởng liên 2 càng không mang theo con mắt nhìn người. Nhưng nói thật, khi đó mấy người chúng tôi đối với Cố Ninh cũng không phải đặc biệt có tin tưởng. Liên trưởng của chúng ta ban đầu nói Cố Ninh là cháu gái của anh ấy, chỉ lại đây luyện súng môt chút. Đám người liên 2 còn ở đàng kia cười nhạo Cố Ninh, kết quả Cố Ninh bắn mười phát đạn! Mười phát trúng bia! Mười phát trúng mười điểm!" 


Trương Tiểu Bạch vỗ đùi, mặt mày hớn hở quơ chân múa tay: "Ai da! Các cậu không biết, lúc ấy tôi vừa báo số! Mặt của đám người liên 2 răng rắc một tiếng! Đều nứt ra! Một đám cằm đều rơi xuống đất! Không nhặt lại nổi. Tên Địch Tuấn được liên trưởng liên 2 coi như bảo bối kia mặt đều cứng thành xi măng. Càng khôi hài chính là, khuôn mặt của liên trưởng liên 2! Ôi mẹ ơi! Đen như đáy nồi trong nhà ăn của chúng ta!"


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin